Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 890: Còn Đang Chờ Cái Gì




Chương 890: Còn Đang Chờ Cái Gì





----------------------

Thái độ quân thần Cảnh Quốc cự tuyệt rất kiên quyết đối với việc sứ thần Tề Quốc cầu thân, không chút do dự, cũng mang ý nghĩa không có đường sống lượn vòng.

Trưởng công chúa không chỉ là trưởng công chúa, nàng còn biết cách chế tạo thiên phạt - bí mật không thể để ngoại nhân biết của Cảnh Quốc, những bí mật này tuyệt đối không thể nào lưu lạc đến Tề Quốc.

Chớ nói chi triều cục bây giờ, toàn bộ đều nhờ công chúa điện hạ vững vàng, không có trưởng công chúa, việc kiến thiết thư viện chắc chắn lâm vào đình trệ, phổ biến hôn chính cũng sẽ một lần nữa gặp được trở ngại to lớn.

Sứ thần Tề Quốc cũng không nhắc lại sự việc nghị hòa, tảo triều tan rã trong không vui, sau khi trở lại Hồng Lư Tự, cũng không vội vã rời đi, giống như vẫn còn ôm một chút hi vọng đối với chuyện này.

Thôi Thanh Minh làm người chủ sự đương nhiệm của Thôi gia, một khắc vừa đi ra cửa cung, sắc mặt đã triệt để âm trầm.

- Sứ thần Tề Quốc lần này đến cầu hoà muốn cưới trưởng công chúa, đây là cơ hội chúng ta không thể bỏ lỡ, tuyệt đối không thể để nó trôi qua như vậy…

Thôi gia, được nghe việc này, một người có chút lo lắng đi tới, luôn miệng nói.

- Lý Dịch kẻ này… Đã có thành tựu.

Thôi Thanh Minh nắm chặt đặt trên bàn, lẩm bẩm.

- Các ngươi không nhìn thấy một màn hôm nay trên triều đình, chỉ dựa vào sức mạnh còn sót lại của Thôi gia chúng ta trên triều đã không thể chống lại cùng hắn.

- Nhưng chúng ta…

Người kia vừa mới mở miệng, ngoài cửa đã có một người vội vàng đi vào thông báo.

- Có người trong cung đến, nương nương bên kia phái nữ quan truyền lời…

Thôi Thanh Minh đứng lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía nữ quan đang đi vào trong phòng.

Nữ quan liếc nhìn bọn người Thôi Thanh Minh một chút, trên mặt không có biểu lộ gì, từ tốn nói.

- Nương nương để cho ta hỏi Thôi đại nhân một chút, các ngươi còn đang chờ cái gì?

Thôi Thanh Minh nắm chặt quyền đầu, sau một lát mới gật đầu.

- Nói cho nương nương rằng bản quan biết nên làm như thế nào.

Lý Đoan sáu tháng tuổi đã rất hiếu động, tuy còn không biết đi nhưng đã có thể tự mình xoay người, có người lớn vịn cũng có thể làm ra động tác cất bước, Lý Dịch tính trước tạo cho thằng nhóc một chiếc xe dùng cho trẻ nhỏ tập bước đi, nhiều nhất qua hai tháng, hẳn có thể dùng.

- Lý Minh Châu phải gả tới Tề Quốc?

Trong lúc hắn đang vẽ sơ đồ phác thảo, Liễu nhị tiểu thư bỗng nhiên đi tới, rất kỳ lạ hỏi một câu.

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nàng, lại cúi đầu xuống, thuận miệng hỏi.

- Nghe ai nói?

Liễu nhị tiểu thư đi tới nhìn một chút, đứng ở một bên nói.

- Bên ngoài đều đang nói.

Lý Dịch lắc đầu.

- Yên tâm, người nào gả đến Tề Quốc nhưng nàng sẽ không gả, muốn gả cũng không được, triều đình không có người đáp ứng.

Liễu nhị tiểu thư khoanh hai tay trước ngực, lẩm bẩm.

- Công chúa mười chín tuổi, sớm nên cưới.

Lý Dịch ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.

- Nếu như ta nhớ không lầm, muội hình như còn lớn hơn nàng ta một tuổi?

Liễu nhị tiểu thư quay người nhìn hắn, gật đầu.

- Ngươi không có nhớ lầm, cho nên, ngươi muốn nói cái gì?

- Ta nói… À… Trí nhớ ta vẫn còn rất tốt…

Lý Dịch cúi đầu cúi đầu tiếp tục vẽ bản vẽ, lẩm bẩm.

- Rất tốt, rất tốt a…

Vẽ xong bản vẽ, sau đó phải chế tác và rèn luyện, làm ra thành phẩm còn phải thí nghiệm lại rồi điều chỉnh, có điều, những thứ này giao cho nhóm thợ thủ công đi làm là được.

Nếu như không phải Liễu nhị tiểu thư nhắc nhở, Lý Dịch còn chưa ý thức được, nguyên lai nàng đã mười chín tuổi, ngay cả Tiểu Hoàn cũng đã bước qua cánh cửa tuổi mười bảy, hiểu chuyện rất nhiều, nhanh biến thành đại cô nương.

Chỉ có ngạo kiều la lỵ vẫn còn như lúc ban đầu gặp, giống như một chút đều không có thay đổi, vẫn ham chơi trước sau như một, có thể chơi cùng cùng Lý Đoan sáu tháng tuổi, cũng giảm bớt cho hắn và Như Nghi rất nhiều phiền phức.

Lý Dịch đi vào gian phòng, nhìn thấy tiểu gia hỏa ngửa mặt nằm trên giường, ngạo kiều la lỵ nằm sấp bên cạnh, nháy mắt to, hiếu kỳ nhìn qua gia hỏa nho nhỏ nào đó nằm trong quần yếm của thằng nhỏ, rốt cục tại một thời khắc nào đó, nhịn không được đưa tay giật nhẹ…

Lưu huyện lệnh một tay chống đỡ cằm, trước mắt là hồ sơ thật dày, tâm tư hắn lại không có bên trên hồ sơ, ánh mắt mê ly, mí mắt trên dưới đụng vào nhau, lại rất nhanh mở ra…

Một tháng qua, hơn mười án kiện nữ tử mất tích đã gây để phía trên rất coi trọng, nghiêm lệnh hắn định ra ngày phá án, nhưng đã mấy ngày trôi qua, tin tức những tặc nhân kia một chút đều không có, từ đêm qua cho đến bây giờ, hắn đã một ngày một đêm không có chợp mắt.

- Đại nhân, tin tức tốt, tin tức tốt!

Nhìn thấy một tên nha dịch mặt đầy kinh hỉ từ bên ngoài chạy vào, Lưu huyện lệnh giật mình một cái, lập tức đứng lên, hỏi.

- Có phải các vụ án kia có tiến triển hay không?

Nha dịch lắc đầu, nói.

- Là công tử gia đã được ủy nhiệm, công tử gia được Hộ Bộ thu nhận…

Lưu huyện lệnh bất lực phất phất tay, chuyện này, quan viên Hộ Bộ đã sớm thông báo qua cho hắn, tiểu tử không nên thân kia tiến Viện Toán Học, quả thật được khai khiếu, tốt nghiệp thành tích xem như ưu dị, không để hắn mất mặt, lần này đi Hộ Bộ ma luyện, tiền đồ không cần hắn quan tâm.

Hắn phất phất tay, nói.

- Ta biết, ngươi đi xuống đi.

Thực sự mệt mỏi muốn mạng, hắn nằm ở trên bàn, tính toán nghỉ ngơi một hồi, vừa mới nhắm mắt lại không bao lâu, âm thanh như tiếng sấm liền lần nữa vang lên bên tai.

- Đại nhân, tin tức tốt

Lưu huyện lệnh đập bàn, chẳng muốn mở mắt ra, nói.

- Được, ta biết, ngươi đi xuống đi, ta trước ngủ một hồi…

Gục xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi mới hơi có chút tinh thần, cầm lấy hồ sơ, đang muốn nhìn tiếp, nhìn thấy nha dịch kia còn đứng phía dưới, hỏi.

- Còn có chuyện gì?

- Đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Lưu huyện lệnh cau mày.

- Cái gì tiếp theo?

- Vụ án nữ tử mất tích, bọn người Triệu bộ đầu đã phát hiện ra một số manh mối, bảo ta trở về hỏi ý tứ của đại nhân…

- Phát hiện lúc nào?

Lưu huyện lệnh bỗng nhiên đứng lên, hỏi.

- Vì cái gì không còn sớm nói cho ta biết!

Bộ khoái kia sững sờ, nói.

- Không phải đại nhân ngài nói ngài đã biết…

Lưu huyện lệnh mấy ngày nay đang phiền não vì chuyện này, vụ án có tiến triển, thế mà không trước tiên nói cho hắn biết, vạn nhất, vạn nhất trong khoảng thời gian này, ra biến cố gì…

Hắn căm tức nhìn bộ khoái, cắn răng nói.

- Mau nói!

Bộ khoái kia run người một cái, lập tức báo cáo.

- Nhờ có đại nhân chỉ điểm, chúng ta căn cứ theo biện pháp ngài nói, sau khi thu nhỏ phạm vi ngầm điều tra, quả nhiên phát hiện một nơi nào đó ngoài thành, có chút vấn đề…

- Tôn đại nho nghiên cứu kinh nghĩa cả một đời, mặc dù không bằng Tần Văn, nhưng ở một số phương diện, còn có một vài kiến giải độc đáo, hắn rời xa phố xá sầm uất, xây nhà ở ngoài thành, ngươi có thể tìm được hắn, cũng coi như tốn nhiều sức lực, đi thôi…

Trử Bình cung cung kính kính thi lễ, nói.

- Tôn nhi cáo lui.

- Chân của Bình nhi…

Nhìn Trử Bình khập khiễng rời đi, người đàn ông tuổi trung niên kia đứng bên người Trử Thái Phó, thở dài.

- Đó là một cái mạng, một mạng người sống sờ sờ.

Trử Thái Phó nhìn Trử Bình đi xa, lắc đầu.

- Mà nó, chỉ quỳ bị thương tật một cái chân, chỉ hy vọng nó có thể ghi nhớ lần giáo huấn này, đừng giẫm lên vết xe đổ…

Trung niên nam tử gật đầu.

- Nó những ngày nay một lòng dốc lòng cầu học, đến nay cũng đã ý thức được sai lầm chính mình, có ý sửa đổi…

Hắn vừa dứt lời, có hạ nhân Trử gia đến báo, Thôi gia Thôi Thanh Minh tới chơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận