Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 692: Còn Không Phải Một Phế Vật!



Chương 692: Còn Không Phải Một Phế Vật!





----------------------

Lâm Uyển Như nói tụ hội thương hội toàn quốc thực sự cũng chỉ là tụ hội của một số thương nhân trong Phong Châu thành, để tăng cảm tình, thương lượng hợp tác, nghe nói thường cách một đoạn thời gian sẽ cử hành một lần.

Dù sao thì làm ăn không phải chuyện của một nhà, hai nhà, đến cả Tiền gia là thương gia đỉnh cấp cũng còn phải hợp tác với người khác, huống chi Lâm gia càng không thể tránh được những thứ xã giao tất yếu này.

Lâm Dũng là hộ vệ của Lâm gia, nhiều khi cũng là bảo tiêu của Lâm Uyển Như, trong một số trường hợp quan trọng, hắn đều đi theo bên người nàng.

Ở buổi tụ hội lần trước, bởi vì một vị phú thương nào đó đã nói lời không hay với Lâm Uyển Như khiến Lâm Dũng nổi giận đánh cho tên đó một trận tơi bời, kế tiếp Lâm gia đánh đổi một số thứ, thật vất vả mới làm sự việc bình ổn, tuy rằng cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng từ đó về sau, trong những trường hợp như thế, Lâm Uyển Như cũng không dám dẫn hắn đi nữa.

Vừa rồi Lâm Uyển Như nói đơn giản cho hắn một số thứ.

So sánh với tên Lâm Dũng hay làm càn làm bậy, bản thân hắn ôn hoà lại khiêm tốn, lại hiểu làm ăn, quan trọng là dáng dấp của hắn còn rất đẹp trai, rất thích hợp mang ra ngoài gặp người khác, thực sự là người phù hợp nhất để trở thành bạn lữ cùng tham gia yến hội, tuyệt đối không có người thứ hai.

Mà vốn dĩ hắn đáp ứng đi cùng nàng, một là vì mấy ngày nay một tới hai đi tất cả mọi người đều quen thuộc, chút chuyện nhỏ này không tiện cự tuyệt, hai là bởi vì mỗi lúc trời tối đều ngủ sớm có chút nhàm chán, ngẫu nhiên ra ngoài dạo chơi thay đổi tâm tình cũng không tệ.

Trời sáng, địa phương mà bọn họ muốn đi là một trang viên nhỏ trong thanh của Tiền gia.

Mỗi một lần yến hội, đều do mấy gia tộc thương nhân đại đỉnh cấp thay phiên nhau tổ chức, những gia tộc nhỏ dạng như Lâm gia thì chỉ có tư cách tham dự.

Chủ nhà yến hội lần này là Tiền gia, danh khí Tiền gia gần đây tại Phong Châu rất vang dội, đầu tiên, Tiền gia có tiền, mọi người đều biết rõ, nhưng gần đây nổi danh, chắc hẳn bởi vì Tiền gia có một tên yêu nghiệt.

Tên yêu nghiệt này là Tiền Đa Đa.

Ném ra mười mấy bài thi từ khiến người ta ngoác mồm kinh ngạc, để hắn triệt để nổi danh tại Phong Châu thành.

Ai cũng biết, Triệu Tu Văn là Thi Thánh của Tề Quốc, gương mẫu cho văn nhân, là Trạng Nguyên năm thứ năm Hưng Hòa, bây giờ đang phụ tá tam hoàng tử tại thành Phong Châu, không ai không biết tài năng và danh tiếng của hắn.

Nhưng mà mấy ngày gần đây, từ một đạo thi từ nào đó, cái tên Tiền Đa Đa này rất nhanh muốn lấn át danh tiếng của Triệu Tu Văn trong thành Phong Châu,.

Bị người đời trào phúng hơn mười năm, cái mũ “Thùng cơm hàng thật giá thật” hắn cũng đã mang trên đầu hơn mười năm, mười năm ẩn nhẫn, nhất triều kinh người, triệt để phá vỡ sự nhận biết của tất cả mọi người đối với hắn.

Đối với chuyện này không ít người bày tỏ thái độ hoài nghi, nhưng cũng có một số người cho rằng, lần này Tiền gia chỉ sợ thật sự có con cháu kiệt xuất.

- Tu Văn, ngươi thấy thế nào?

Trong tay Dương Ngạn Châu cầm một bản sách thơ, sau khi lật qua trong nhìn lấy Triệu Tu Văn hỏi.

- Thơ tốt!

Trong tay Triệu Tu Văn cũng cầm một quyển y hệt, liên tục gật đầu.

- Mười ba bài thơ, mỗi một bài đều là sáng tác xuất sắc.

Dương Ngạn Châu lắc đầu,.

- Ngươi thực sự tin tưởng những bài thi từ này do Tiền Đa Đa viết ra trong vòng năm ngày?

- Loại trình độ thi từ này, mỗi một bài chính ta cũng muốn chăm chú nghiền ngẫm hồi lâu, ngươi và ta cũng không phải không biết con trai của Tiền Tài Thần là cái dạng gì.

Triệu Tu Văn buông xuống sách thơ, nói.

- Sau lưng của hắn nhất định có một vị cao nhân, chỉ là ta vẫn là không nghĩ ra, từ thơ văn của hắn có thể thấy được hắn nhất định cũng là người có lòng dạ cao ngạo, nhưng vì sao sẽ chắp tay đưa tâm huyết của mình cho người khác, chẳng lẽ thật sự chỉ vì bạc?

Dương Ngạn Châu nghi ngờ nói:

- Quan trọng là, từ khi nào thành Phong Châu xuất hiện một vị nhân tài như vậy?

Triệu Tu Văn cười cười nói:

- Mấy ngày nay có lẽ nên đi Tiền gia một chuyến.

- Nói đến chuyện này, hắn vừa vặn cũng đang ở thành Phong Châu.

Dương Ngạn Châu ngẫm lại, nói:

- Có phải hắn hay không?

Triệu Tu Văn nhíu mày.

- Nếu như đúng là hắn, viết ra những thi từ này không phải việc khó, nhưng tại sao hắn lại đưa thơ văn cho một người xa lạ?

- Không phải đưa.

Dương Ngạn Châu nhìn hắn nói.

- Khi hắn mới tới thành Phong Châu, đã mang ngọc bội của tam hoàng tử đi cầm, xem ra hắn xác thực rất thiếu bạc, từ phong cách hành sự của hắn mà nói, có thể làm ra chuyện này, ngược lại không kỳ quái.

Triệu Tu Văn nhíu mày.

- Cho dù thiếu tiền, đa phần văn sĩ đều ngông nghênh kiên cường, sao có thể...

- Tu Văn, ngươi vẫn không hiểu rõ hắn.

Dương Ngạn Châu cười cười, nói.

- Năm đó ở Khánh An phủ, một bài Thước Kiều Tiên kia dp hắn viết trên Kỳ Thiên Đăng, bị người nhặt được, sau đó lưu truyền ra; tại hội thi đêm trung thu, hắn dùng bài Thủy Điệu Ca Đầu thắng hai trăm lạng bạc ròng; bên trong Ninh vương phủ, một câu “Vì muốn làm từ hay mà nói gường là sầu” làm mất hết mặt mũi của không biết bao nhiêu tài tử; dùng mười mấy bài thơ từ để danh tiếng của Lạc Thủy Thần Nữ thậm chí đều lan truyền đến Tề Quốc, nhưng Tu Văn ngươi hẳn không biết, đó cũng chỉ vì hắn tiện tay đưa cho một vị hồng nhan.

- Nghĩ như vậy, những lúc mà hắn thiếu tiền, dùng những thi từ này đi đổi bạc, vậy cũng không đến mức kỳ quái.

Dương Ngạn Châu cười khổ một tiếng.

- Tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng thi từ đối với hắn mà nói, cảm thấy cũng chỉ tiện tay mà làm ra, vị tài tử nào mà không xem tác phẩm đắc ý của mình như trân bảo, nhưng hắn lại không thèm để ý, chỉ vẻn vẹn điểm này, sợ rằng chúng ta đời này cũng không thể nào làm được.

- Nếu thật sự là hắn...

Triệu Tu Văn nhìn ngoài cửa sổ, nói:

- Tiền gia, hôm nay không đi không được.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Một trang viên hoa lệ trong thành Phong Châu, một nam tử trung niên bụng phệ mập mạp đi ra bên ngoài cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn hai vị nam tử trẻ tuổi.

- Ngày hôm nay ngọn gió nào thổi hai vị tới đây?

Triệu Tu Văn chắp tay một cái.

- Mạo muội mà đến, Tiền Tài Thần đừng trách.

Nam tử trung niên mập mạp khoát tay.

- Nói chuyện trách móc gì chứ, muốn đến cứ đến.

Tên của nam tử trung niên mập mạp này có lẽ không có mấy người biết, nhưng nếu gọi lên ngoại hiệu của hắn, trong nội thành Phong Châu, gần như không ai không biết, không người không hay.

Tiền Tài Thần, gia chủ Tiền gia, bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong thời gian ngắn ngủi hơn mười năm, tích lũy vô số gia tài, mọi người chỉ biết Tiền gia rất có tiền, nhưng lại không biết Tiền gia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, bởi vậy dứt khoát xưng hô hắn là Tiền Tài Thần, Tiền gia tài phú có thể thấy được lốm đốm.

Trong thính đường rộng rãi của trang viên, ba người phân chủ khách ngồi xuống, Tiền Tài Thần nhấp một miệng trà, nhìn hai người hỏi.

- Hai vị lần này tới đây có phải tam hoàng tử có an bài gì hay không?

Dương Ngạn Châu lắc đầu.

- Tam hoàng tử cũng không an bài.

- Không có an bài các ngươi tới nơi này làm gì?

Tiền Tài Thần kinh ngạc, đứng lên nói.

- Nơi này của ta bề bộn nhiều việc, thời gian cùng các ngươi uống chén trà đã mất mấy trăm lạng bạc ròng.

Triệu Tu Văn đứng dậy nói.

- Tài Thần nếu đang có chuyện đi mau lên, lần này chúng ta tới vì tìm muốn lệnh công tử.

Trên mặt Tiền Tài Thần lộ ra vẻ cảnh giác, hỏi.

- Các ngươi tìm Đa Đa làm gì, hắn có phải lại gây hoạ ở bên ngoài?

- Cũng không phải gây họa gì.

Triệu Tu Văn nhìn lấy hắn nói:

- Chỉ là có một chuyện, muốn được Tiền công tử giải đáp.

Trên mặt Tiền Tài Thần vẻ cảnh giác càng đậm, nói.

- Các ngươi là hai người đỗ Trạng Nguyên, làm tiên sinh dạy học cho Đa Đa đều có thể, có chuyện gì mà cần Đa Đa nhà ta giải đáp?

Trên mặt Triệu Tu Văn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Dương Ngạn Châu,

- Ngạn Châu, ngươi tới nói đi.

- Nơi này có một vạn lượng, đầy đủ mua mười ba bài, lần sau không thể xúc động như vậy được, ba ngày thả ra một bài, được rồi, cứ như vậy đi!

Bên trong một căn phòng nào đó, một người trẻ tuổi dáng người hơi mập mạp đặt một chồng ngân phiếu phía dưới gối đầu, nhỏ giọng nói.

- Sau này sẽ tiết kiệm tiền tiêu xài một chút, không thể để cho cha biết.

- Công tử, công tử!

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của hạ nhân, Tiền Đa Đa lấy chăn đè lên gối, sau đó đi ra mở cửa hỏi:

- Chuyện gì?

Hạ nhân kia lập tức nói:

- Công tử, lão gia gọi ngài đi qua đó một chuyến.

Tiền Đa Đa nhíu mày, hỏi:

- Cha ta bây giờ không phải đang bận chuyện của buổi tối à, gọi ta làm gì?

Hạ nhân trả lời:

- Thuộc hạ không biết, vừa rồi có hai vị khách đến, lão gia cứ bảo ta gọi công tử đi qua.

Tiền Đa Đa phất tay nói:

- Ngươi đi phía trước dẫn đường đi.

Trong lòng hắn đang nghĩ làm thế nào mới có thể lần nữa nhìn thấy vị huynh đài kia, dưới sự dẫn đường của hạ nhân kia, rất nhanh đi vào trong sảnh.

- Cha, tìm ta có chuyện gì sao?

Hắn ngẩng đầu, nhìn nam tử trung niên đang ngồi trên ghế hỏi.

Sắc mặt Tiền Tài Thần đen lại, nhìn hắn hỏi:

- Nói, mấy ngày nay ngươi làm chuyện hỗn trướng gì, thành thật khai báo cho ta!

- Không có mà.

Tiền Đa Đa sững sờ một chút rồi nói.

- Ta mấy ngày nay rất an phận, không gây sự gì.

- Hỗn trướng, ngươi còn không thừa nhận!

Tiền Tài Thần từ trên ghế đứng lên, chỉ vào cái mũi của hắn mà mắng:

- Mới mấy ngày nay không quản ngươi, ngươi lại học được chút bản lĩnh, không chăm chỉ học làm ăn cùng ta, thế mà lại đi làm thơ, viết cái thể loại không cần dùng đến làm gì, đừng nói với ta ngươi muốn đi thi Trạng Nguyên, chính sự không làm, nhất định phải đi làm những thứ bàng môn tà đạo này, cho dù ngươi thi đậu Trạng Nguyên thì có thể làm gì, còn không phải là một phế vật.

Ở bên này, Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn liếc nhau, đồng thời hít sâu một hơi, hai người có hàm dưỡng rất sâu lúc này thoáng có cảm giác muốn chửi mẹ nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận