Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 820: Ngươi… Con Mẹ Nó!



Chương 820: Ngươi… Con Mẹ Nó!





----------------------

Dòng họ “Thôi” này trong Cảnh quốc rất không tầm thường.

Gia tộc họ Thôi ở Cảnh Quốc có rất nhiều, nhưng người trong thiên hạ thường xuyên nhắc đến “Thôi gia” chính là nói đến Thôi gia ở Vọng Châu.

Là danh môn vọng tộc truyền thừa mấy trăm năm, trải qua nhiều triều đại thay đổi, giang sơn đổi chủ mấy lần, bao nhiêu hoàng quyền bị tiêu diệt lại hưng khởi nhưng Thôi gia vẫn là Thôi gia, sừng sững tại vùng đất kia không ngã, thật sự còn vững chắc hơn cả hoàng thất.

Cái này dĩ nhiên không phải bởi vì Thôi gia có thực lực quân sự hùng hậu, nắm quyền binh lực để hoàng thất kiêng dè, mà bởi vì trong mấy trăm năm gia tộc truyền thừa, Thôi gia có uy vọng cực cao với những người đọc sách ở Vọng Châu và các châu lân cận, thậm chí toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ.

Tiêu diệt một Thôi gia thì vô cùng dễ dàng nhưng cùng lúc đó còn sẽ tiêu diệt nhân tâm, sự tin phục của sĩ tử, bá tánh đối với hoàng thất.

Bởi vậy, cho dù mấy chục năm trước, thế lực Thôi gia đạt tới đỉnh điểm, quyền lực lấn áp triều đình, thậm chí có thể chi phối triều đình thì hoàng thất cũng không có áp dụng biện pháp cực đoan đối với họ.

Đương nhiên, từ khi bệ hạ lên ngôi tới nay, ngài có ý giúp đỡ học sinh nhà nghèo, sử dụng sách lược chậm rãi xâm chiếm từng bước đối với thế lực môn phiệt trên triều đình. Gần hai mươi năm qua, sự ảnh hưởng của Thôi gia đối với triều cục đã yếu đi rất nhiều, riêng trong vòng một năm nay, bố cục triều đình hơn mười năm của Thôi gia gần như lọt vào đả kích mang tính hủy diệt, thanh thế đã không còn tốt như lúc trước.

Nhưng mà lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, môn sinh Thôi gia trải rộng khắp thiên hạ, danh vọng trong dân gian vẫn còn rất nhiều, lại có đích nữ làm quý phi trong cung, cho nên dù sức ảnh hưởng không còn tốt như lúc trước lại cũng không thể khinh thường.

Huống chi, Thôi quý phi sinh ra hoàng tử chính là đương kim trưởng hoàng tử, y theo lễ chế, sau khi Thục Vương điện hạ lên ngôi, quyền thế của Thôi gia tất sẽ đạt đến một đỉnh cao mới.

Hàng năm tới ngày mừng thọ của mình, Thôi quý phi cũng sẽ đến Thôi gia ngồi một hồi.

Đây cũng một trong những cơ hội ít ỏi của một ít quan viên cấp thấp được nhìn thấy tư thái của phi tử hậu cung, đương nhiên, khi quý phi nương nương đi tới thì phần lớn người đều đang cúi đầu hành lễ, ngay cả cơ hội này cũng sẽ bỏ lỡ.

Bởi vậy cũng không có người phát giác được, trong đám đông, cái đầu cúi xuống của Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu hơi giơ lên một chút, ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía Thôi quý phi.

Sau đó hắn lại cúi đầu xuống, bờ môi giật mấy cái, không có phát ra âm thanh, nhưng nếu có người biết thuật đọc môi, tự nhiên có thể đọc ra những gì hắn nói, hẳn là…

- Mẹ nó, xa quá, thấy không rõ…

Ngày mừng thọ của quý phi, y theo lễ chế thì ban ngày ở trong cung còn phải trải qua một bộ quá trình rườm rà, chờ tới khi Thôi quý phi đi vào Thôi gia thì đã đến đêm. Cho dù Thôi phủ đã sớm giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng, đứng trong đám đông, cách hơn nửa trượng, muốn nhìn rõ dáng vẻ của Thôi quý phi thì cũng không khó, nhưng mà nếu muốn nhìn thấy càng chi tiết hơn, ví dụ như son môi của quý phi nương nương màu gì, phấn bôi trên mặt có phải hơi dày, mí mắt có phải một mí....

Những thứ này thì không thể thấy rõ được.

Lưu huyện lệnh suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt nhìn về quan viên đứng trước mặt mình.

Mặc dù Thôi quý phi xuất thân Thôi gia nhưng từ khi vào cung, thân phận của nàng ta đã xảy ra biến hóa, quan hệ với Thôi gia đã biến thành quan hệ chủ thần. Bởi vậy khi nàng được cung nữ đỡ xuống, chậm rãi đi vào thì gia chủ và tộc nhân Thôi gia đều cung kính đứng phía trước chờ đợi.

Trong đám đông, một vị Lễ Bộ Lang Trung nào đó đang cúi đầu, chờ đợi Thôi quý phi đi qua, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ, không biết vị quý phi nương nương này hình dạng thế nào, năm ngoái hắn không dám ngẩng đầu, năm nay đã đứng trước một chút, thế mà cũng không dám nâng đầu lên….

Khi hắn vẫn còn đang do dự có nên liếc nhìn một chút hay không thì bỗng nhiên phía sau truyền đến một lực đẩy, sau đó cả người hắn thất tha thất thểu ngã về phía trước.

Bịch!

Lễ Bộ Lang Trung lập tức té quỵ xuống đất, còn chưa kịp đứng lên thì lại bị thứ gì đó đè lên trên người, theo sau là một giọng nói có chút hoảng hốt.

- Ai, vừa rồi ai mới đẩy bản quan!

Keng!

Phía sau Thôi quý phi có mấy tên hộ vệ tiến lên, tuốt binh đao ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về hai người đằng trước.

- Ai?

Đôi mắt bị hàn quang của mũi đao làm cho lung lay một chút, vị Lễ Bộ Lang Trung kia vừa mới đứng lên một nửa, lập tức chân lại nhũn ra.

Một nam tử trung niên lồm cồm bò dậy, hốt hoảng, sợ hãi nói.

- Vừa rồi không biết ai đẩy bản quan một cái, quấy nhiễu nương nương, mong nương nương thứ tội!

- Chuyện gì đã xảy ra, ngươi là người phương nào?

Gia chủ Thôi gia và mọi người trong Thôi gia vội vàng chạy đến, mặt âm trầm hỏi.

Quan viên đứng xung quanh cũng vì việc xảy ra mà ngơ ngẩn, có người nhận ra thân phận của hai nam tử kia, tức khắc truyền tới những tiếng bàn luận.

- Đó chẳng phải Lễ Bộ Trương Lang Trung.

- Vị kia, vị kia hình như là Kinh Thành Lệnh Lưu đại nhân….

- Tại sao hai người bọn họ lại chạy ra?

- Nói bị người đẩy một cái… Ai rảnh rỗi làm chuyện như vậy?

….

….

Lúc này, gia chủ Thôi gia Thôi Thanh Trạch mới biết thì ra hắn sợ bóng sợ gió một hồi, lo lắng trong lòng buông xuống, hắn cau mày đang muốn mở miệng trách cứ thì thanh âm của Thôi quý phi truyền đến.

- Nếu không có việc gì thì thôi bỏ đi, chúng ta đi vào trước.

- Đa tạ nương nương, đa tạ nương nương khoan dung!

Lưu huyện lệnh cung kính đứng tại chỗ, hành lễ với Thôi quý phi, lúc ngẩng đầu lên, khắp khuôn mặt đều lộ vẻ cảm kích và sùng kính.

Sau đó hắn lập tức lui về chỗ của mình, cung kính đứng ở nơi đó.

Quý phi nương nương đúng là quý phi nương nương, đôi mắt của nàng ta thật xinh đẹp, sợ là…. đôi mắt một mí xinh đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.

Gia chủ Thôi gia mịt mờ trừng Lưu huyện lệnh và tên Lễ Bộ Lang Trung kia một chút, lúc này mới quay đầu lại, giơ tay nói.

- Mời nương nương….

….

….

Hôm nay tuy là tiệc mừng thọ của quý phi nương nương nhưng đối với đại đa số người mà nói, bọn họ cũng chỉ có thể liếc nhìn quý phi nương nương một chút ngay thời khắc cúi đầu xuống.

Sau khi Thôi quý phi và tộc nhân trung tâm của Thôi gia tiến vào chủ trạch, bầu không khí bên ngoài lại lần nữa náo nhiệt lên.

Khi mà trên bầu trời Thôi phủ bắt đầu nở rộ pháo hoa, ở một chỗ khác, gia chủ Dư gia Dư Đỉnh Phong bỗng nhiên cười nói.

- Nhắc tới pháo hoa, vẫn phải nhìn xem Trần Quốc Công phủ, Thôi huynh à, sang năm ngươi cần phải học hỏi Trần huynh nhiều một chút...

Gia chủ Thôi gia chỉ cười cười, vẫn chưa mở miệng.

Trần Trùng mang theo hộ vệ Trần gia đánh tới Dư phủ, ngay cả đại môn Dư phủ cũng phá hủy, mặc dù sau đó Dư gia trả giá đắt khiến việc này chìm xuống, nhưng thù oán của hai nhà coi như đã kết.

Những người ngồi ở đây đều là cáo già, ai cũng biết những lời của Dư Đỉnh Phong thoạt nhìn như tán dương nhưng ẩn ý lại nói cho dù tiệc mừng thọ Trần gia tam tiểu thư có long trọng tới đâu thì còn lâu mới bì kịp với tiệc mừng thọ của Thôi quý phi.

Dư gia lập công lớn về chuyện thư viện, có thể nói lấy sức một mình gây trở ngại sự phát triển của thư viện khiến cho Thôi gia và rất nhiều thế lực hào tộc môn phiệt an tâm. Tuy trước mắt Dư gia không ăn sâu bén rễ bằng Trần gia, nhưng lấy công tích của Dư gia, địa vị của bọn họ trong mắt Thôi gia và Thục Vương điện hạ sớm muộn gì sẽ siêu việt Trần gia.

Trên thực tế, thái độ vừa rồi của Thôi Thanh Trạch đã mơ hồ có xu hướng như vậy.

Trên mặt Trần Khánh hiện ra một tia không vui, Trần Trùng lại giống như không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì, chỉ vào một món ăn trước mặt, quay đầu nói nhỏ với Tằng Sĩ Xuân ngồi bên cạnh:

- Món này cũng không tệ lắm, Tằng đại nhân nếm thử xem...

Tằng Sĩ Xuân nếm thử, sau đó gật đầu tán thưởng.

- Quả nhiên không tồi, Trần đại nhân không ngại thì nếm thử món này xem...

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người sinh ra nghi hoặc cực lớn.

Vị Trần nhị gia và vị Tằng gia này trừ vài lần ngẫu nhiên thương nghị đại sự ra, từ trước đến nay đều không có liên hệ gì, khi nào thì cả hai quen thuộc như vậy?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



Ở một bàn tiệc bên ngoài, mấy người trẻ tuổi nâng ly cạn chén, bỗng dưng có người khựng lại một chút, nói.

- Các ngươi nhìn xem, người kia là ai?

Ánh mắt mọi người sôi nổi nhìn qua một hướng.

- Lưu Đại Hữu!

- Đúng là hắn!

- Hôm nay hắn cũng tới?

Rất nhiều công tử ăn chơi trác táng trong kinh đô bao gồm Tần tiểu công gia đều ăn không ít khổ trên tay vị Lưu huyện lệnh này, vì thế ai nấy đều tự nhiên khắc sâu ấn tượng với hắn.

Tằng Tử Giám nghi hoặc nhìn bên kia, lẩm bẩm.

- Người này không phải từ trước đến nay đều đi theo Lý Dịch, như thiên lôi sai đâu đánh đó sao? Tại sao hôm nay lại ở chỗ này, chẳng lẽ hắn muốn lấy lòng Thôi gia?

- Hiện tại lấy lòng, sợ rằng đã chậm ….

Có người nhìn thấy Lưu Đại Hữu lập tức cảm thấy cái mông ê ẩm, lạnh giọng nói một câu.

- Tập Tân, hay là ngươi thử qua đó thăm dò xem, nếu hắn thật sự có ý muốn lấy lòng Thôi gia các ngươi thì nợ cũ trước kia chỉ tính nhẹ nhàng một chút, nếu ngược lại, người đến không có ý tốt, dụng ý khó dò, vậy thì hôm nay…

Thôi Tập Tân gật đầu, tươi cười đứng lên.

Nơi này là Thôi gia, một Kinh Thành Lệnh nho nhỏ, ha hả...

Trong yến hội Thôi phủ, những người quen biết nhau sẽ ngồi cùng một bàn, vừa ăn uống, vừa cười nói. Rất nhiều người thuộc phe của Thục Vương đến tham dự tiệc mừng thọ của quý phi, tự nhiên sẽ có không ít người quen biết nhau.

Giống Lưu huyện lệnh một mình ngồi uống rượu cũng không nhiều.

Đương nhiên, chính vì hắn một thân một mình chiếm một bàn trong góc, không người có ý định ngồi cùng với hắn, tự nhiên cũng không ai có thể nghe được những lời hắn đang lẩm bẩm kia.

- Mắt một mí, mắt một mí, mắt hai mí… Mẹ nó, cái quỷ gì…

- Mẹ nó, sớm biết, nếu sớm biết thì hôm nay đã không tới…

- Mẹ nó, loại chuyện này nói ai mà tin?

- Không thể nói, hiện tại không thể nói, Thôi gia, Thôi gia, hắn, ngươi…

- Lưu đại nhân…

Thôi Tập Tân từ phía sau đi tới, hắn cầm một ly rượu trong tay, trên mặt nở nụ cười, đang mở miệng muốn chào hỏi thì lại nghe thấy một câu.

- Ngươi… Con mẹ nó!

Lưu huyện lệnh quay đầu, khuôn mặt tràn đầy buồn bực, cực kì không kiên nhẫn mắng một câu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận