Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 795: Còn Có Thể Sinh Em Bé




Chương 795: Còn Có Thể Sinh Em Bé





----------------------

Địa vị hiện tại trong nhà của Như Nghi không hề nghi ngờ là xếp thứ nhất, hai vị lão phu nhân đều xem nàng như bảo bối, những phụ nhân trong nhà ngày thường đều vây quanh nàng.

Ngược lại là phòng mình như phòng trộm, hôm nay lão phu nhân tiếp Như Nghi đi về nhà cũ, nói để cho liệt tổ liệt tông Lý Gia nhìn một chút, nhân tiện cầu mong bọn họ phù hộ, thế là Lý Dịch đành phải để các nàng đi.

Liễu nhị tiểu thư và Tiểu Hoàn cũng đi theo, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình hắn, Lý Dịch ra khỏi phòng thì nhìn thấy Từ Lão Quái và lão Phương đang khoanh chân ngồi trong viện.

Dạo gần đây hai người họ gần như hình với bóng, mỗi ngày đều sẽ có mấy canh giờ, ngồi xếp bằng dưới ánh mặt trời không nhúc nhích như hiện tại. Lý Dịch thậm chí có chút hoài nghi, chẳng lẽ có một loại công phu có thể khiến người ta quang hợp giống như thực vật, từ đó tăng tiến công lực...

Hắn đi tới dưới hiên, Từ Lão Quái mở mắt ra, hỏi.

- Ngươi đi ra ngoài? Muốn đi đâu?

Lý Dịch khoát tay.

- Chỉ đi dạo lòng vòng một hồi thôi.

Từ Lão Quái gật đầu rồi đứng lên, dùng một chân đá lão Phương ngồi bên cạnh.

- Chuẩn bị xe, đi hẻm Dương Liễu.





- Những lời đồn đại bên ngoài là thật sao? Tần Tướng hắn, hắn đối với huynh….

Sâu trong Hẻm Dương Liễu, trong một tiểu viện, Tằng Túy Mặc nhìn Lý Dịch hỏi với giọng điệu không thể tin được.

Sớm mười mấy năm trước, khi Tằng gia còn chưa trải qua biến cố lớn, Tần Tướng đã là Tể Tướng đương triều.

Khi đó nàng chỉ biết Tể Tướng là một chức quan rất rất lớn, lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với phụ thân.

Tần Tướng là nguyên lão tam triều, học trò khắp thiên hạ, là đối tượng được bách quan trong triều kính trọng, toàn bộ Cảnh Quốc, người có thể khiến cho hắn khom mình hành lễ cũng chỉ có đương kim thiên tử. Nhưng mà gần đây, chuyện Tần Tướng khom mình hành lễ với người vừa mới tấn chức Kim Tử Quang Lộc Đại Phu - Trường An Hầu Tước đã lưu truyền ra mấy phiên bản.

Chuyện này đã xôn xao khắp Kinh Đô mấy ngày gần đây, Lý Dịch thầm mắng, nếu không phải cái tên vương bát đản miệng rộng Đô Thủy Giám kia thì làm sao hắn sẽ gặp những phiền toái này. Tần Tướng và hắn đều biết việc khom người kia đại biểu cho cái gì, nhưng trong mắt người ngoài, chuyện này phi thường không thể tin được.

Lý Dịch lắc đầu.

- Cúi đầu thì cúi đầu, có điều không phải giống những gì các cô đã nghĩ, ta không có khi dễ lão nhân gia.

Tằng Túy Mặc nhìn hắn, trên mặt hiện ra lo lắng.

- Tại sao Tần Tướng lại đi tìm huynh, Tần Tướng là người ủng hộ Thục Vương, mà huynh và Thục Vương lại ….

- Cái này...

Lý Dịch ném một khối bánh hoa quế vào trong miệng, rồi nói.

- Tần Tướng có chút chính sự nghĩ không ra cho nên chạy đến chỗ ta thỉnh giáo. Cô biết rồi đấy, lão nhân gia di chuyển khó khăn, đến một chuyến không dễ dàng, vì thế ta cẩn thận giảng giải cho lão, sau lão nghĩ thông suốt, cúi đầu cám ơn ta… Mọi chuyện đại khái là như vậy.

Tằng đại cô nương lườm Lý Dịch một cái, Tần Tướng là ai? Lão làm quan nhiều năm, tinh thông chính sự, tại sao còn phải đi thỉnh giáo Lý Dịch mấy chuyện này… Nhưng mà thấy Lý Dịch nói nhẹ nhàng, trái tim nàng cũng dần buông xuống, không hỏi tới nữa.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, Uyển Nhược Khanh đặt một cái tay nải nhỏ lên bàn.

- Liễu cô nương sắp sinh phải không? Mấy ngày gần đây rảnh rỗi ta có làm một ít y phục cho em bé, nếu như huynh không chê thì sau này có thể đưa cho hài tử mặc.

Tiểu Châu ở một bên nói thầm.

- Cái gì mà trong lúc rảnh rỗi chứ, rõ ràng mỗi tối tiểu thư đều cặm cụi đến khuya….

Ngày sinh dự tính của Như Nghi là ba tháng sau, những thứ này hắn và Như Nghi còn chưa có bắt đầu chuẩn bị, mặc dù Như Nghi hiểu chút thêu thùa nhưng trong nhà từ trên xuống dưới đều không có ai để cho nàng tự mình đi làm.

Lý Dịch mở tay nải, từng kiện y phục đều tinh xảo và vô cùng đẹp đẽ, đường may tinh mịn, kiểu dáng cũng cực kỳ đa dạng, y phục cho nam hài và nữ hài đều có đủ, hắn cười nói:

- Nhược Khanh khéo tay, thật vừa vặn, chúng ta cũng không cần chuẩn bị nữa.

Hắn vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một kiện có đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, chỗ nào mà giống y phục, rõ ràng là ghép mấy khối vải rồi may lại, so sánh với mấy kiện khác, quả thực là một cái trên trời, một cái dưới đất.

Lý Dịch kinh ngạc cầm nó lên, hỏi.

- Cái này….

Sợ Lý Dịch không biết, Tiểu Thúy đứng sau lưng Tằng Túy Mặc lập tức nhắc nhở.

- Cái này do tiểu thư nhà chúng ta làm!

- Ngươi không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngươi bị câm đâu!

Tằng Túy Mặc quay lại trừng nàng một cái, sau đó vội vàng hấp tấp giật lấy thứ trong tay Lý Dịch, giải thích.

- Ta chỉ tùy tiện may một chút, không phải cho huynh, có lẽ Nhược Khanh tỷ tỷ không cẩn thận lấy nhầm.

Tiểu Thúy trốn xa một chút, nói.

- Nhưng rõ ràng tiểu thư vì làm bộ y phục này mà ngón tay còn bị kim châm nhiều lần!

Tằng Túy Mặc rất muốn đứng lên che kín miệng Tiểu Thúy, nhưng tay nàng lại bị người khác bắt lấy.

Lý Dịch nhìn mấy điểm đỏ không quá rõ ràng trên ngón tay nàng, nhíu mày nhìn nàng một cái, không tán đồng nói.

- Nhược Khanh cô nương khéo tay, cô góp vui làm cái gì? Ngươi lại không hiểu việc thêu thùa…. Về sau cô vẫn đừng làm những chuyện này.

Bàn tay Tằng Túy Mặc bị Lý Dịch nắm chặt, khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

- Trừ những thứ này ra, ta cũng không biết làm cái gì…

- Tiểu thư, nếu tiểu thư không biết làm y phục thì còn có thể sinh em bé…

Tiểu Thúy đứng sau lưng nhắc nhở.

- Tiểu —— Thúy!

Tằng Túy Mặc giật mạnh tay mình ra khỏi tay Lý Dịch, nghiến răng hô một tiếng, mắt lộ ra hung quang nhìn người phía sau. Tiểu Thúy phát ra một tiếng hét to rồi co giò chạy trốn, khuôn mặt Tằng Túy Mặc đỏ bừng đứng lên đuổi theo sau.

Hai bóng dáng rượt đuổi nhau nhanh chóng biến mất phía sau cửa, Lý Dịch nhìn Uyển Nhược Khanh, nói.

- Làm những thứ hẳn rất hao tâm tốn sức, cô vất vả.

Uyển Nhược Khanh lắc đầu.

- Đã lâu không đụng tới mấy thứ này, có chút không quen tay, không bị huynh chê cười thì tốt rồi.

Lý Dịch cầm một kiện y phục trong tay nhìn đi nhìn lại, cười nói.

- Rất xinh đẹp, ta rất thích.

Hắn cũng không nói những lời cảm ơn khách sáo, bọn họ ở chung đã lâu, căn bản không cần mấy thứ đó.

- Dạo gần đây, mọi chuyện mọi việc vẫn tốt chứ?

Lý Dịch đặt những món y phục kia vào túi, cũng đặt món y phục không thể gọi là y phục kia vào trong, lúc này mới nhìn nàng hỏi.

Làm một ông chủ, hắn hiển nhiên không xứng chức, sản nghiệp hiện tại của Lý gia rất nhiều, hắn không có khả năng chu toàn tất cả. Những sản nghiệp lấy Câu Lan làm trung tâm vẫn luôn do Uyển Nhược Khanh xử lý. Nếu không có nàng, rất nhiều chuyện cũng sẽ không thuận lợi như bây giờ, phỏng chừng hắn sẽ luống cuống chân tay một lúc lâu.

- Câu Lan bên kia mọi việc còn tính thuận lợi, Kinh Đô bên này đã tiến vào giai đoạn bình ổn, những châu phủ khác cũng ổn định….

Uyển Nhược Khanh gật đầu, kể rõ tình huống, những việc đã xảy ra trong Câu Lan cho Lý Dịch nghe, bất chợt nàng nhớ tới một việc, chần chừ nói.

- Chỉ là….

- Chỉ là cái gì?

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nàng.

Uyển Nhược Khanh suy nghĩ một hồi, mới khẽ lắc đầu.

- Vài ngày trước ta gặp được một số việc kỳ quái… Nhưng mà cũng không có bị gì cả, chắc do là bọn họ nhận lầm người.

Nàng nhìn Lý Dịch, cười hỏi.

- Sắp đến giờ về rồi phải không? Trong phòng ta còn có một ít bánh hoa quế, huynh sẵn tiện mang về đi.

- Không cần phải vội.

Lý Dịch khoát tay, cười nói.

- Trong nhà không có ai, hôm nay ta còn tính toán ở đây ăn chực.

Uyển Nhược Khanh nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó lập tức đứng lên, nói:

- Vậy để ta đi chuẩn bị.

- Chúng ta cùng đi.

Lý Dịch cũng đứng lên, đi về phía nhà bếp.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thúy ôm mông xuất hiện trước cửa phòng bếp, nàng dò đầu nhìn vào bên trong, ngạc nhiên vui mừng hỏi:

- Lý công tử, hôm nay người sẽ ăn ở đây à!

Lý Dịch gật đầu.

- Tới đây, lấy mấy thứ này ra ngoài rửa sạch đi.

Tiểu Thúy vui vẻ chạy tới cầm đồ ăn đi ra ngoài, không lâu sau lại có một bóng người đi vào nhà bếp. Tằng Túy Mặc nhìn chung quanh một chút, hỏi.

- Ta có thể làm cái gì?

Lý Dịch quay đầu lại, không nói gì, chỉ làm một cái khẩu hình.

Tằng Túy Mặc nghi hoặc nhìn, sau đó hiểu hắn mới nói cái gì, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận