Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 854: Huynh Có Muốn Ta Giúp Thổi Một Chút?


Chương 854: Huynh Có Muốn Ta Giúp Thổi Một Chút?





----------------------

- Ngày hôm nay hắn lại tới, không còn bánh quế, hình như hắn có chút thất vọng, mùa thu năm nay nên phơi nhiều một chút…

- Nha đầu Túy Mặc này, trong lòng nghĩ cái gì đều giấu không được, rõ ràng ưa thích người ta, chắc hắn cũng đã nhìn ra?

- Hắn bị người bắt đi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Câu Lan rốt cục có tin tức, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt…

- Đã một tháng, không biết hắn ở bên ngoài thế nào, những người kia không có làm khó hắn chứ…

- Hai tháng

- Bốn tháng

- Ông trời phù hộ, hắn rốt cục trở về, Túy Mặc cũng rất cao hứng, mình thấy nàng vụng trộm khóc trong phòng …

- Nếu như có thể một mực tiếp tục như vậy cũng đã tốt lắm rồi, năm nay Quế Hoa rất tốt, hắn nhất định sẽ ưa thích…

- Túy Mặc, hắn, bọn họ, Túy Mặc có thể có kết cục tốt, như vậy cũng rất tốt…

Lý Dịch kinh ngạc ngồi tại chỗ, trong đầu không ngừng có hình ảnh xuất hiện, tâm tình đã không phải do mình chủ đạo.

Những tâm tình này là Uyển Nhược Khanh từng trải qua, bây giờ hắn bị cảm động lây.

Mặc dù không có tự mình trải qua nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, những tâm tình cùng cảm giác này lại rất chân thật rõ ràng, tràn ngập trong lòng hắn.

Hoan hỉ, ủy khuất, cao hứng, lòng chua xót đủ loại, rắc rối xen lẫn.

Bên trong hẻm Dương Liễu, đứng phía sau cửa, nhìn hai người cười cười nói nói trong nội viện, là nàng.

Bên ngoài Câu Lan, đứng ngay cửa ngõ, kinh ngạc nhìn hình bóng đang dần đi xa, cũng là nàng.

Phía trước cửa sổ trong lầu nhỏ, nhìn một đạo bóng lưng biến mất, liền đứng ở nơi đó bất động nửa ngày, mãi cho đến khi đêm xuống, vẫn là nàng.

Nàng vẫn hay cười nói với mình như vậy, nói chuyện luôn luôn nhẹ giọng thì thầm, giống như đúc trước kia, nhưng trong nội tâm nàng khổ sở, từ xưa đến nay không một ai biết.

Uyển Nhược Khanh nhìn tấy hắn che ngực, ngăn không được rơi lệ, sớm đã hoa dung thất sắc, lo lắng hỏi thăm.

- Huynh làm sao, có phải ngực không thoải mái, ta lập tức đi gọi đại phu!

Trong lúc nàng xoay người, Lý Dịch duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ giọng nói.

- Ta không sao, yên tâm đi.

Hắn cũng chỉ tự mình thể nghiệm một phen nội tâm nàng đang có cảm giác như thế nào mà thôi, nàng còn có thể đứng ở chỗ này, nói chuyện cùng hắn mà không có chút dị dạng, hắn lại có thể có chuyện gì?

Sắc mặt Uyển Nhược Khanh vẫn còn có chút tái nhợt, nhìn hắn, lo lắng nói.

- Vậy huynh…

- Không sao, vừa rồi ngực bỗng nhiên có chút đau nhức, hiện tại tốt hơn nhiều.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Có chút khát…

- Để ta đi lấy nước.

Uyển Nhược Khanh vội vàng đứng dậy, trong góc phòng có bình lưu ly và cái chén, đó là thứ nàng ngày bình thường dùng, nhưng giờ phút này cũng không lo được nhiều, sau khi rót một ly nước giúp hắn, lại nhanh chân bước qua.

Lý Dịch bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, tâm tình mới hơi bình phục một chút.

Trên mặt Uyển Nhược Khanh vẫn còn có chút lo lắng, nhìn hắn, nhỏ giọng nói.

- Thật không có chuyện gì?

Lý Dịch cười cười, đứng dậy, vỗ ngực một cái, nói.

- Thật không có việc gì, chúng ta ra ngoài đi, các nàng bên kia hẳn cũng nhanh kết thúc.

Uyển Nhược Khanh lắc đầu, nói.

- Huynh trước nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, ta đi tìm đại phu đến xem.

Thật không có việc gì.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Sáng mai tiến cung tìm thái y xem dùm là được.

Uyển Nhược Khanh lại nhìn hắn vài lần, thấy hắn thật sự không có việc gì, mới gật đầu.

- Sáng mai phải nhớ đi khám đó, bộ kịch kia diễn cũng gần xong, chúng ta đi thôi.

Nàng xoay người, chuẩn bị mở cửa phòng.

- Nhược Khanh.

Đằng sau lưng vang lên âm thanh.

Nàng quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn trước kia xưng hô nàng đều là "Uyển cô nương" hoặc "Nhược Khanh cô nương", về sau sau khi quen thuộc cũng không xưng hô như thế, trong ấn tượng nàng, chưa bao giờ được nghe hai từ kia từ trong miệng hắn.

Lý Dịch chậm rãi đi tới, nhìn nàng, thấp giọng nói.

- Ta có thể ôm muội một cái không?

Nàng kinh ngạc, có chút không tin tưởng lỗ tai mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Dịch giang hai cánh tay, thở sâu.

- Chỉ một chút.

Nàng nhìn nụ cười trên mặt hắn, nhịp tim đập không khỏi tăng tốc, hai tay quấn cùng một chỗ, có chút không biết làm sao.

Do dự khá lâu, thấy tay hắn vẫn còn chưa buông xuống, nàng mới chậm rãi giang hai cánh tay ra, Lý Dịch kéo nàng vào lòng, hai tay rũ xuống bên hông nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Uyển Nhược Khanh trợn tròn, nhịp tim đập cực nhanh, hai tay thực có chút không biết nên để ở nơi đâu, hồi lâu sau, mới dám nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cẩn thận ngẩng đầu nhìn một chút, cũng nhắm mắt lại.

Một chút đến cùng là bao lâu, không có ai biết.

Ngắn đến trong nháy mắt, dài đến thiên trường địa cửu, Lý Dịch cũng không biết.

- Các nàng sắp đi qua.

Không biết qua bao lâu, Uyển Nhược Khanh rốt cục nhẹ giọng mở miệng.

Lý Dịch buông hai tay ra, nói.

- Chúng ta cũng đi xuống đi.

Đối với một cái ôm ấp này, bọn họ rất có ăn ý người nào cũng không nói ra, lúc đi ra lầu nhỏ, Tằng Túy Mặc cùng Lâm Uyển Như cũng từ đối diện đi tới, Lạc Thủy Thần Nữ liếc hắn một cái, kinh ngạc nói.

- Con mắt huynh bị làm sao?

Lý Dịch xoa xoa hai mắt, nói.

- Không có gì, vừa rồi không cẩn thận bị bụi bay vào.

- Hiện tại tốt chưa, ta giúp huynh thổi một chút đi…

Nàng có chút lo lắng đi tới, đi đến trước người hắn, vừa mới nhón chân lên, như nghĩ đến cái gì, lại vội vàng đỏ mặt né tránh, nhỏ giọng nói.

- Còn có việc gì hay không?

Lâm Dũng nhanh chân đi tới, nói.

- Nam nữ thụ thụ bất thân, vị cô nương này không tiện, Lý huynh đệ, có muốn ta giúp ngươi thổi một chút hay không?

- Thổi cái gì mà thổi…

Lão Phương dắt cánh tay hắn, một tay kéo hắn trở về, nói.

- Con mắt ta cũng bị bụi bay vào nè, ngươi giúp ta thổi một chút đi…

Lý Dịch nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói.

- Đã không có việc gì.

Tằng Túy Mặc gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lâm Uyển Như, nói.

- Địa phương khác bên trong Câu Lan cũng rất thú vị, ta dẫn mọi người đi xem một chút…

- Tốt, vậy phiền phức Tằng cô nương.

Lâm Uyển Như vui vẻ gật đầu.

Đi dạo xong Câu Lan, cáo biệt cùng Túy Mặc Nhược Khanh, thời gian cũng không còn sớm, tuy còn có rất nhiều nơi chưa từng đi, nhưng sau hôm nay còn có không ít thời gian, cũng không nhất thời vội vã, nên trực tiếp dẹp đường hồi phủ.

Ngày bình thường hắn có thời gian sẽ tự mình vào bếp, có khách ở xa tới, tự mình làm một bàn đồ ăn tinh mỹ là đạo đãi khách cơ sở nhất.

Lâm Dũng bị lão Phương kéo đi uống rượu, Lâm Uyển Như cùng Như Nghi trong phòng nói chuyện, Liễu nhị tiểu thư lần này thế mà chủ động hỗ trợ trong nhà bếp, Tiểu Hoàn thấy được nàng thì trốn xa, bởi vì sự việc lúc trước, bị nàng trói vào trong phòng đánh mông một trận, hai ngày qua, nàng gặp Liễu nhị tiểu thư có thể tránh thì tránh, tránh không được thì giả bộ đáng thương, trừ lúc ăn cơm ra, mấy ngày nay các nàng gần như bình thường không xuất hiện cùng nhau.

Lý Dịch không hối hận khi nhìn lén nhật ký Nhược Khanh, chỉ hối hận khi trực tiếp đặt nó vào trong đầu.

Trong đầu hắn hiện tại tràn ngập hai loại tâm tình, mỗi lần cảm nhận được loại tâm tình kia thì mắt mũi vẫn còn cay cay, nước mắt ngăn không được chảy ra…

- Ngươi khóc?

Ngẫu nhiên ngẩng đầu phát hiện hắn đang lệ rơi đầy mặt, âm thanh kinh ngạc của Liễu nhị tiểu thư truyền đến từ một bên.

Lý Dịch cầm muỗng gỗ trong tay, quay lại nhìn nàng, lắc đầu nói.

- Khói dầu quá lớn, bị hun …

Ráng hầm thêm một phần canh trong phòng bếp, Lý Dịch rửa mặt, đi đến viện ngoài, Liễu nhị tiểu thư lấy một vật ra từ trong ngực, tiện tay ném tới.

- Dao găm?

Lý Dịch tiếp nhận thứ nàng ném qua, sau khi nhìn xem, chậm rãi rút ra.

- Tặng cho ngươi, dùng để phòng thân.

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

- Cẩn thận một chút, dao găm này chém sắt như chém bùn, đừng để chưa làm người bị thương thì đã làm thương tổn chính mình trước.

- Đúng, còn có một việc, ta muốn cho Câu Lan tuyên truyền nhiều thêm các câu chuyện các võ lâm hiệp khách gặp chuyện bất bình hiệp nghĩa, chừng nào thì ngươi đi gặp vị Uyển cô nương kia …

Nghĩ đến một chuyện khác, Liễu nhị tiểu thư vừa mới mở miệng nhìn thấy hai mắt Lý Dịch đột nhiên rưng rưng, trong mắt ẩn hiện lệ quang, bước nhanh đi qua, vội hỏi.

- Ngươi làm sao?

Lý Dịch nắm dao găm, tùy ý chùi chùi hai mắt, nắm tay nàng, thấp giọng nói.

- Không có gì, ta rất thích dao găm này, cám ơn muội, Như Ý…

Liễu nhị tiểu thư kinh ngạc nhìn hắn.

- Cũng bởi vì chuyện này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận