Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1009: Chương 1009




________________

Nữ tử XỐc mành lều lên, đi vào, giận tái mặt nói.

- Dương Phủ!

Thiếu niên trong trường thấy nàng tiến vào, biến sắc, lập tức trốn sau lưng lão giả.

- Lão thần gặp qua điện hạ.

Lão giả khom mình hành lễ đối với nữ tử kia.

- Thừa tướng không cần đa lễ.

Nữ tử vội vàng đỡ hắn dậy, liếc lại nhìn thiếu niên kia một chút, nói.

- Nếu hắn không nghe lời, thừa tướng Có thể tự mình trừng trị, không thể mỗi lần đều nuông chiều hăn.

- Một mực trừng trị cũng không phải chính đạo, cần phải lấy khuyên bảo làm chủ, huống hồ tuổi của điện hạ vẫn còn nhỏ, ham chơi chút cũng không sao.

Lão giả lắc đầu, nói.

- Chỉ là, bây giờ Tế Quốc có tam hoàng tử, trong hoàng thất Cảnh Quốc nhân tài càng xuất hiện lớp lớp, ngay cả nữ tử cũng có thể chủ trì triều chính, càng không nói đến vị Tấn Vương tuổi nhỏ kia.

- Điện hạ ở Cảnh quốc lâu như vậy, càng rõ ràng điểm này hơn so với lão thần.

Hắn thở dài rồi nói.

- Lão phu chỉ lo lắng Võ Quốc ta không có người kế tục!

Nữ tử cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.

Trong hoàng thất Cảnh Quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, trưởng Công chúa lấy thân phận nữ tử, thể hiện ra phương lược trị quốc Kinh Thiên Vĩ Địa, Tấn Vương năm nay gần mười hai, lúc mười tuổi đã có thể dốc hết sức chống đỡ một Viện Toán Học, Hoàng Đế bây giờ của bọn họ càng là một người sáng tạo nên Viện Khoa Học, cải thiện cuộc sống của dân chúng cực lớn, khiến cho thực lực quân sự tại Cảnh Quốc cũng xảy ra biến hóa lớn đến nghiêng trời lệch đất, uy hiếp đến các nước khác.

Quan trọng nhất... quan trọng nhất là...

Trong đầu óc nàng đang hiện ra một gương mặt quen thuộc, sau đó sắc mặt hơi ảm đạm.

Thiếu niên kia thấy nàng bày ra bộ dáng này, cúi đầu từ sau lưng lão giả đi tới, lung lay cánh tay nàng, nói.

- Tỷ tỷ, không nên tức giận, ta sẽ nghe lời thừa tướng, ta sẽ chăm chỉ đọc sách.

Nữ tử sờ đầu hắn, nói.

- Muốn chơi thì đi chơi đi.

- Đa tạ tỷ tỷ!

Thiếu niên cao hứng nói một câu, nhanh chóng chạy ra khỏi doanh trướng.

Lão giả nhìn ra bên ngoài doanh trướng, lắc đầu thở dài.

- Trời không phù hộ Võ Quốc ta, để cho chúng ta gặp nhiều tai nạn như thế, đuổi phản nghịch ra khỏi, khôi phục quốc triều...

Hắn đối mặt nữ tử kia, chậm rãi quỳ xuống, cao giọng nói:

- Chỉ có thể dựa vào công chúa điện hạ!

Dương Liễu Thanh cúi người, đỡ hắn dây, trên mặt hiện ra vẻ kiên định, nói.

- Thừa tướng yên tâm, thù của phụ hoàng mẫu hậu ta nhất định sẽ báo, cũng sẽ không để lê dân bách tính của Võ quốc ta tiếp tục chịu

tra tấn.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên TàThần

Thục Châu.

Làm một châu xa xôi nhất Cảnh Quốc, triều đình đối với nơi này, cho tới bây giờ đều là mang thái độ bỏ mặc không quan tâm.

Chính bởi vì Thục Châu vắng vẻ, lại là vùng đất giáp với ba nước láng giềng nên dù có đất hỗn loạn thì cũng mặc kệ, bọn trộm cướp nảy sinh, hai năm trước lúc còn Thục Vương ở đây, khắp nơi vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, dân chúng Thục Châu càng thêm không dễ chịu.

Bây giờ Thục Vương đã đi, nhưng lại tới một thêm Cảnh Vương.

Bên trong Cảnh Vương phủ kia đã được tu kiến lại, mặc dù không lấy tên này để dân chúng tại Thục Châu quyên bạc, như không phải loại người giống Thục Vương kia, nhưng dân chúng lần đầu tiên nghe nói đến vị Cảnh Vương điện hạ này, trong lòng vẫn hết sức tâm thần bất định.

Trong hai năm qua, bách tính tại vùng đất hỗn loạn chịu sơn tặc hoành hành không ít, thời gian bọn họ cũng vất vả nay đã tốt hơn, có thể tuyệt đối không nên đưa sài lang đi, lại mang hồ báo tới.

Nhắc tới cũng lạ, đối với tình huống ở vùng đất hỗn loạn hai năm qua, kẻ hành thương khen chê không giống nhau.

Có người nói bọn họ vô cùng hung ác, cướp bóc đốt giết, không có chuyện ác nào không làm.

Có người nói sơn tặc cũng có thiện lương, chỉ cần giao nạp phí dụng nhất định, bọn họ sẽ hộ tống thương đội đi ra khỏi vùng đất hỗn loạn, không khác gì mời một đội hộ vệ, nhưng luận về phí dụng thì còn thấp hơn nhiều so với mời hộ vệ.

Mà gặp được sơn tặc, phân biệt xem có nên chọn biện pháp phản kháng không, cũng nên xem trên đầu người cầm đầu của bọn hắn có tóc hay không.

Lúc này, vùng đất hỗn loạn, một chỗ trong ngọn núi không biết tên, một hán tử đầu trọc hứng thú bừng bừng cầm một trang giấy xông vào một gian phòng, lớn tiếng nói.

- Con mọt sách, con mọt sách, nhanh, Vương gia gửi thư tới, đọc rõ cho ta nghe, nhìn Vương gia nói gì?

- Gấp cái gì, gấp cái gì chứ.

Một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, thân thể nhìn qua có chút yếu đuối liếc nhìn hắn một cái, tiếp nhận thư giấy, sau khi nhìn cười nói.

- Vương gia nói, bọn họ lập tức sẽ tới Thục Châu, trước tiên để cho chúng ta đi qua.

Đại hán vỗ đùi, cười to nói.

- Vương gia đến, huynh đệ trong Minh cũng đến, chuyện này rất tốt, nhóm vương bát đản này, nhìn lão tử lần này phải đào hang ổ của bọn chúng, để những thằng nhãi con đó biết, vùng đất hỗn loạn này đến cùng do được ai bao bọc!

Đại hán kia đi ra khỏi cửa phòng, đâm đầu đi tới một đám người lập tức cung kính hành lễ:

- Đại ca tốt!

Đám người này cùng gã đại hán đầu trọc đứng chung một chỗ, phá lệ lộ ra tia hài hòa, giống như thế giới xung quanh đều sáng thêm

mấy phần.

Gã đại hán đầu trọc khoát tay đối với một loạt đầu trọc phía trước, nói:

- Vương gia muốn đến, đều xốc lại tinh thần cho ta, tuyệt đối không nên ném hết mặt mũi của ta.

Một đám người đáp ứng một tiếng, rồi giải tán.

Có thể nhìn thấy, nơi này là một đỉnh núi đã bị san bằng, diện tích cực lớn, trên mặt đất tất cả đều được lót đường từ tảng đá xanh, phòng ốc xen vào nhau tinh tế, dọc theo một lối đi, đi đến phía trước sẽ phát hiện, nơi này có cửa hàng, có Câu Lan, có y quán, có tửu lâu, bên ngoài có thì nơi này cái gì cần đều có đủ, quả thực cũng là một tòa thành bên trong ngọn núi nhỏ.

Hai năm này có không ít tù binh, không có việc gì thì để bọn hắn sửa cầu trải đường lợp nhà, bây giờ cuối cùng đã làm ra được chút thành tích, đợi đến khi Vương gia tới, hẳn sẽ hài lòng.

Đại hán sờ sờ cái đầu sáng loáng đang tỏa sáng, trên mặt tươi cười.

Ngoài mấy chục dặm, có người mặt biến sắc lại hết sức khó coi.

Nam tử sắc mặt âm trầm, hỏi.

- Những người này nói thế nào?

Một thanh niên ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi nói.

- Bọn họ nói, đối phương có không ít người có thân thủ tốt, thực lực không tầm thường, trừ phi nương nương của bọn họ xuất mã, nếu không xem như hai chúng ta cộng lại cũng rất khó chiếm được tiện nghi, đề nghị chúng ta không nên khinh thường mà hành động.

Nam tử khinh thường bĩu môi.

- Cái này chỉ là thánh giáo chó má, cũng không hơn cái này là mấy.

- Điện hạ, vậy chúng ta?

Nam tử phất tay.

- Để bọn hắn càn rỡ thêm mấy ngày nữa.

Cùng lúc đó, nơi đỉnh núi liền nhau có một tên áo tím đi vào gian phòng, nhìn nam tử trẻ tuổi trong phòng hỏi.

- Sứ giả đại nhân, bên phía nương nương nói thế nào?

- Bên phía Tề Quốc, đại cục vẫn chưa định, nương nương tạm thời không rảnh quan tâm chuyện khác.

Người trẻ tuổi khoát tay, nói tiếp.

- Trước tiên không nên xảy ra xung đột cùng bọn họ.

Người áo tím gật đầu, lại hỏi.

- Bàn giao với vị kia thế nào?

- Chỉ là một phế vật mà thôi, nếu không phải nhìn thấy sau này hắn còn có một chút tác dụng, sao có thể giữ lại hắn đến tận bây giờ?

Người trẻ tuổi thuận miệng nói một câu, đứng dậy đi ra bên ngoài cửa tiến đến một khoảng sân nhỏ.

Trên đất trống phía trước, Có một người mặc áo vàng đang cắn một cái bánh bao, nhíu mày nói:

- Hôm nay bánh bao do ai hấp, hắn đang bán muối sao?

Hắn phi mấy ngụm, tiện tay ném túi kia vào trong góc tường, lúc quay đầu lại phát hiện một ánh mắt đang nhìn qua hắn.

- Hộ pháp!

Phát giác được trong ánh mắt kia có tia băng lãnh, hắn run lên một cái, nhanh chóng chạy tới, nhặt miếng bánh bao đã nhiễm bụi kia lên, há miệng lớn nuốt xuống, run giọng nói.

- Bánh bao ngon, ngon, ăn thật ngon.

Sắc lệnh duy nhất tại thành giáo chính là phục tùng mệnh lệnh của nương nương.

Thánh giáo còn có một điều sắc lệnh vô hình.

Không thể lãng phí lương thực, càng không thể làm ra hành động lãng phí lương thực trước mặt hữu hộ pháp.

Ngỗ nghịch nương nương, chỉ có một con đường chết.

Lãng phí đồ ăn ngay trước mặt hữu hộ pháp, sống còn khó chịu hơn cả chết.

Gần hai năm nay, trị an Thục Châu có vẻ được cải thiện, mặc dù không phải công lao của quan phủ nhưng thương đội nguyện ý đi qua nơi này cũng bắt đầu nhiều hơn.

Lúc này có mấy chiếc xe ngựa đang dọc theo đường đi, chậm rãi lái vào địa phận của Thục Châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận