Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 821: Khinh Người Quá Đáng!



Chương 821: Khinh Người Quá Đáng!





----------------------

Thôi gia là đại tộc môn phiệt kéo dài mấy trăm năm, chi mạch đông đảo, có vô số người trong tộc.

Thôi Tập Tân là đích hệ nhất mạch trong Thôi gia, tuy địa vị ở Thôi gia không thể so sánh với trưởng tử Thôi Thừa Vũ nhưng cũng là con cháu ưu tú trong thế hệ trẻ tuổi, trên yến hội hôm nay, nghiêm chỉnh có thể tính là một nửa chủ nhân.

Thôi Tập Tân không quan không chức, ở bên ngoài, người khác nể mặt Thôi gia nên cho hắn một chút tình mọn, chưa chắc sẽ xem hắn như nhân vật có tiếng tăm, nhưng trong Thôi gia, Thôi Tập Tân với tư cách chủ nhân, vô luận thân phận hay địa vị, trong lòng mọi người đều sẽ vô hình đề bạt một mảng lớn.

Giờ phút này, hắn bưng chén rượu đi đến chỗ vị Kinh Thành Lệnh.

Tuy từng ăn rồi thiệt ngầm trên tay người này nhưng nếu đối phương thật sự bỏ tối về sáng, hướng đến Thôi gia lấy lòng, chưa được trưởng bối cho phép, hắn cũng không dám quá phận.

Từ phía sau đi qua, nghe được đối phương nhỏ giọng nói gì đó, trên mặt Thôi Tập Tân lộ ra ý cười, mở miệng nói.

- Lưu đại nhân.

- Ngươi… Con mẹ nó!

Lúc này trong tâm Lưu huyện lệnh tràn ngập mâu thuẫn phiền muộn, đang nhỏ giọng hùng hổ, muốn giải quyết buồn khổ trong lòng, nghe được sau lưng có âm thanh truyền đến, vô thức quay đầu lại, trong miệng nói luôn câu kia, vô cùng tự nhiên.

Thôi Tập Tân bưng chén rượu, nụ cười trên mặt cứng đờ, nghe rõ ràng lời hắn vừa nói, ánh mắt dần trở nên rét lạnh.

- Ngươi vừa rồi, nói cái gì?

Lưu huyện lệnh kinh ngạc, sau đó đưa tay vỗ bả vai hắn, nói:

- Ngươi… Con mẹ nó, khí trời lạnh như vậy, cũng không biết mặc nhiều một chút, nếu như bị nhiễm phong hàn, lại phải chịu khổ. Những người tuổi trẻ các ngươi, một chút cũng không hiểu phải bảo vệ thân thể của mình.

Hắn bưng chén rượu lên chạm nhẹ với chén rượu trong tay Thôi Tập Tân, uống cạn rượu trong chén, khoát tay.

- Thôi công tử bận bịu, bản quan còn có việc, đi trước một bước.

Nói xong đứng lên, nhanh chân đi ra khỏi Thôi phủ.

- Đứng lại!

Thôi Tập Tân mãnh liệt ném chén rượu trong tay vỡ nát, xoay người, đưa tay chỉ Lưu huyện lệnh đang rời đi.

Lúc hắn vừa rồi đi tới, trừ mấy bóng người trẻ tuổi ra cũng không có bao nhiêu người để ý, giờ phút này ngay trước mặt nhiều người, phẫn nộ đập nát chén rượu để không ít người ngây người tại chỗ.

- Hôm nay là ngày mừng thọ của quý phi nương nương, vị tam công tử Thôi gia này đến cùng bị làm sao?

- Người kia, người vừa rồi không phải Kinh Thành Lệnh à, hắn thế nào lại trêu chọc tam công tử Thôi gia, chẳng lẽ hôm nay hắn đến đây để quấy rối?

- Ngã chén, không phải ngã chén làm hiệu, chẳng lẽ, Thôi gia muốn thừa dịp tiệc mừng thọ của Thôi quý phi một mẻ hốt gọn những người không nghe theo hiệu lệnh của bọn họ!

Trong khi mọi người nghị luận ầm ĩ, Lưu huyện lệnh dừng bước lại, quay đầu, lạnh nhạt hỏi.

- Không biết Thôi công tử còn có chuyện gì?

Thôi Tập Tân trợn mắt nhìn.

- Ngươi dám làm nhục gia mẫu!

- Bản quan thấy trời lạnh, Thôi công tử mặc như thế đơn bạc, căn dặn vài câu, có gì sai lầm?

Lưu huyện lệnh ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

Thôi Tập Tân cả giận nói.

- Ngụy biện, ngươi vừa mới rõ ràng...

Lưu huyện lệnh cười nói.

- Hai ngày trước khí trời biến lạnh, khuyển tử lại không mang thêm áo, bị nhiễm phong hàn, đến nay còn chưa khỏi hẳn, đang ở trong nhà tĩnh dưỡng, vừa rồi gặp Thôi công tử mặc quần áo đơn bạc, nhớ tới khuyển tử, không khỏi có chút nóng vội.

Thôi Tập Tân bị hắn nói hai câu làm cho ngây người, cả giận nói.

- Con của ngươi là con của ngươi, còn ta là ta.

Lưu huyện lệnh vội vàng khoát tay, giải thích.

- Lời của Thôi công tử rất đúng, bản quan cũng không có nhi tử như ngươi!

- Ngươi!

Trên mặt Thôi Tập Tân lần nữa lộ ra vẻ giận dữ, lúc này, sau lưng lại có một bóng người vội vàng đi tới.

- Thế nào, xảy ra chuyện gì?

Một nam tử trung niên đi từ bên trong đường ra, nhìn Thôi Tập Tân.

- Hắn, ta…!

Thôi Tập Tân chỉ Lưu huyện lệnh, bờ môi động động, cúi đầu xuống, nói.

- Tứ thúc, không có chuyện gì, vị Lưu đại nhân này muốn đi, ta đưa tiễn hắn.

Trong lòng hắn hết sức rõ ràng, hôm nay quan trọng nhất chính là mừng thọ quý phi nương nương, đừng nói là hắn, nếu như phụ thân hắn nháo ra chuyện gì trên tiệc mừng thọ, sợ cũng không an lành.

Mới vừa rồi bị họ Lưu dùng ngôn ngữ thô lỗ chọc giận, giờ phút này tỉnh táo lại, lập tức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

- Thôi công tử không cần khách khí, bản quan biết đường về.

Lưu huyện lệnh cười liếc hắn một cái, quay người rời đi, dứt khoát quả quyết.

Tự có hạ nhân Thôi gia thu thập mảnh vỡ sạch sẽ, lúc Thôi Tập Tân trở về bên cạnh bàn, lập tức có mấy người vây quanh.

- Vừa rồi bên kia xảy ra chuyện gì?

- Tên họ Lưu kia muốn làm gì?

Sắc mặt Thôi Tập Tân cực kỳ âm trầm, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.

Có một người cả kinh.

- Ở Thôi gia, Lưu Đại Hữu lại dám không nể mặt ngươi, vậy vì sao hôm nay hắn đến đây?

Trên mặt Tằng Tử Giám lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Đây là cớ gì, chẳng lẽ hôm nay Lưu Đại Hữu tới đây, thuần túy chính là để quấy rối, người nào cho hắn lá gan đó?

- Lý Dịch, chắc chắn là Trường An Huyện Hầu Lý Dịch!

Một chỗ khác, một tên quan viên nhẹ giọng nói.

- Ở Kinh Đô này người nào không biết, Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu là người của Trường An Huyện Hầu Lý Dịch, Lý Huyện Hầu cùng Thôi gia không hợp, hôm nay hắn tới đây vốn không có đạo lý, nguyên lai chỉ vì vậy.

- Đúng vậy, lúc quý phi nương nương tới, tựa như cũng do hắn vọt thẳng ra ngoài cản đường, người này mới vừa rồi đối thoại cùng Thôi gia tam công tử, rõ ràng đang trêu đùa trước mặt mọi người.

- Trong lời nói của lão hồ ly này chiếm được tiện nghi, Thôi tam công tử vẫn còn quá trẻ, nhưng mà lá gan của Lưu Đại Hữu cũng thật lớn, hắn cũng dám nháo trong tiệc mừng thọ của quý phi nương nương, Lý Huyện Hầu được yêu thích quá nhiều, Thôi gia không động được, chẳng lẽ còn không động được một Kinh Thành Lệnh nho nhỏ như hắn?

- Khinh người quá đáng! Quả thực khinh người quá đáng!

Một tên nam tử Thôi gia vỗ một chưởng lên trên bàn, cả giận nói.

- Hắn thật sự coi Thôi gia chúng ta là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vừa rồi vì sao không ngăn hắn lại?

Tứ thúc Thôi gia liếc nhìn hắn một cái.

- Hắn đến cùng vẫn là ngũ phẩm Kinh Thành Lệnh, lại làm việc cho công chúa điện hạ, hiện tại người nào làm chủ triều đình, không phải ngươi không biết, lại nói, dùng lý do gì lưu lại, giam cầm mệnh quan Triều Đình, ngươi cho rằng Thôi gia vẫn là Thôi gia của lúc trước?

Người kia âm mặt lại.

- Chẳng lẽ để đám người kí trắng trợn xem Thôi gia chúng ta như trò cười?

- Cũng may Tập Tân chỉ xung đột nho nhỏ với hắn, ảnh hưởng cũng không nhiều.

Ngón trỏ tứ thúc gõ ngón tay trên bàn, nói.

- Chuyện ở thư viện đã đến khâu cuối cùng, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bao lâu, trưởng công chúa không cách nào lại làm tiếp, xuất hiện sơ hở lớn như vậy, đến lúc đó, không cần lực lượng của chúng ta, bách quan cũng không cho phép nàng tiếp tục lý chính, sau đó sẽ từ từ thu thập Kinh Thành Lệnh kia.

- Chỉ là, ngay trong tiệc mừng thọ của nương nương đến Thôi phủ ta làm loạn, vị Lý Huyện Hầu, Lý Đại Phu kia thật khinh người quá đáng!

Bên ngoài Thôi phủ, Triệu bộ đầu nhìn đại nhân nhà mình đi từ bên trong ra, kinh ngạc nói.

- Đại nhân, kết thúc rồi à, sao nhanh như vậy đã trở lại, đã ăn đủ vốn chưa?

Giờ phút này trong lòng hắn rất hiếu kỳ, đại nhân ở bên trong đã ăn thứ gì mà trong thời gian ngắn đã ăn huề vốn hậu lễ đã tặng.

Lưu huyện lệnh lắc đầu.

- Không ăn nhiều lắm, uống vài chén rượu xong trở lại.

Triệu bộ đầu ngẫm lại, hỏi.

- Đại nhân có nhìn thấy quý phi nương nương hay không?

- Nhìn thấy.

Lưu huyện lệnh gật đầu.

Triệu bộ đầu một mặt hiếu kỳ.

- Dáng dấp của quý phi ra sao, có gì khác nữ nhân bình thường không?

- Im ngay!

Lưu huyện lệnh liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

- Họa từ miệng mà ra, chuyện trên triều đình, sao ngươi lại có thể tùy ý nghị luận, có còn muốn giữ lại đầu hay không?

Triệu bộ đầu sững sờ một chút sau đó hồi tỉnh lại, bỗng nhiên quất chính mình hai bạt tay, liên tục nói.

- Đại nhân thứ tội, thuộc hạ miệng thúi, nên đánh, nên đánh.

- Ngươi nhớ kỹ cho ta.

Lưu huyện lệnh nhìn hắn, trầm giọng nói.

- Sau này việc không nên hỏi thì đừng hỏi, việc không nên nói thì đừng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận