Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 963: Chương 963




________________

Không khí từ trên xuống dưới ở Lý gia và phủ đệ của quan viên quyền quý bên ngoài có chút khác biệt, tính tình đại nhân nhà mình rất tốt, bọn nha hoàn hạ nhân không cẩn thận làm hỏng việc cũng sẽ không bị trách phạt quá phận, dần dần, bọn hạ nhân cũng đều thoải

mái.

Việc nên làm tự nhiên vẫn sẽ làm tốt, nhưng tâm lý nhẹ nhõm, không cần lo lắng hãi hùng, ngày lễ ngày tết cũng có trọng thưởng, mỗi tháng còn cho phép nghỉ ngơi hai ngày, loại đãi ngộ này, chỉ sợ không tồn tại ở bất cứ nơi nào trong Kinh Đô trừ nơi đây.

Có điều hôm nay, tất cả mọi người treo lên mười hai phần tinh thần, không dám có chút lười biếng.

Đây chính là ngày đầu tiên nhị phu nhân trở về, nếu làm hỏng việc gì, đại nhân nhà mình sẽ không đánh mắng các nàng, nhưng tuyệt đối sẽ trừ sach tiền thưởng tháng này của các nàng.

Bọn nha hoàn từ trên xuống dưới đều bận rộn, ngẫu nhiên sẽ quay lại nhìn đại sảnh một chút, nguyên lai tưởng rằng phu nhân và nhị tiểu thư là tuyệt sắc mỹ nhân trên thế gian, nghĩ không ra nhị phu nhân cũng không kém cỏi chút nào, vị đi chung với nhị phu nhân không biết có phải tam phu nhân Uyển cô nương hay không, tư sắc cũng không phải tầm thường.

- Mời tỷ tỷ uống trà.

Trong sảnh, Tủy Mặc bưng ly trà, cười nhẹ nhàng dâng tới cho Như Nghi.

Như Nghi để nước trà qua một bên, đứng dậy kéo tay nàng, cười nói.

- Muội muội không cần khách khí, tới đây ngồi đi.

Tuy còn thiếu một nghi thức nhưng chỉ thiếu một nghi thức kia mà thôi, cánh cửa Lý gia này dễ vào nhưng lại khó ra, đi vào Lý gia, nàng cũng đừng nghĩ đến cơ hội đi ra.

Việc hôm qua thực ra rất đơn giản, Tằng phủ xảy ra hỏa hoạn do Tín Vương phái người ra tay, hẻm Dương Liễu bị thân thích nhà Lão Phương chiếm dụng, hơn nửa đêm, mang theo hai vị nữ tử vẫn còn chưa gả đi đến khách điếm có chút không tốt lắm, không tránh khỏi sẽ bị người khác chỉ trích, nên dẫn các nàng về Lý gia mới là phương pháp tốt nhất.

Nghe được tin tức, lão phu nhân vội vàng chạy tới, bận rộn đến hơn nửa đêm, trực tiếp nghỉ ngơi ở chỗ này, thuận tiện định ra hôn kỳ, quyết định trong tháng sau, thời gian thì nàng và lão nhân gia sớm đã tìm người xem thật tốt, đã bỏ lỡ mấy ngày lành tháng tốt, phù hợp tiếp theo là vào tháng sau.

Thực sự Túy Mặc không nghĩ tới những thứ này, nhưng lão phu nhân đã mở miệng, nàng ấy cũng không thể phản bác, đần độn u mê đáp ứng, sau đó xảy ra một màn này vào buổi sáng nay.

Khiến Lý Dịch ngoài ý muốn là, đêm qua, Nhược Khanh cũng đồng ý chuyển tới ở chung một chỗ với Túy Mặc, nếu nàng không gật đầu trước, SỢ rằng Túy Mặc cũng sẽ không đồng ý.

Hắn có chút không đành lòng đi tìm Tín Vương tính sổ khi đốt đám lửa này.

Lão Phương đứng trong sân, nhìn ba nữ tử đang nhỏ giọng nói chuyện trong phòng, lại nhìn Lý Dịch, hạ thấp giọng hỏi.

- Cô gia, người nói thật đi, ngọn lửa hôm qua có phải do người cố ý tìm người phóng không hả?

Lý Dịch nhíu mày nhìn hắn, hỏi.

- Nhìn ta giống loại người này à, ngươi cũng đã tận mắt thấy mấy tên tử sĩ kia, lại nói, ta sẽ để các nàng chịu mạo hiểm lớn như vậy sao?

Lão Phương ngẫm lại, gật đầu, lại hỏi.

- Cô gia, người hãy thành thật nói, Tín Vương có phải người của chúng ta không?

Câu này Lão Phương hỏi rất tốt, trong nháy mắt ngay cả Lý Dịch cũng từng sinh ra nghi vấn.

- Bỗng nhiên ta có chut không đành lòng

| Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Nếu không, ta tính chỉ cắt ngang hai cái đùi của hắn thôi?

- Đêm qua người cũng nói là hai cái đùi.

- Hai cái đùi sao?

Việc Tằng phủ xảy ra hỏa hoạn, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, đêm qua cũng không gây nên bao nhiêu rối loạn, ban ngày cũng không dẫn đến bao nhiêu phong ba.

Đương nhiên, có một số người, muốn giấu giếm cũng giấu không được.

Tằng Sĩ Xuân vội vàng hấp tấp đi tới, nhìn thấy Lý Dịch, đi thẳng vào vấn đề.

- Túy Mặc thế nào, không bị thương chứ?

| Lý Dịch lắc đầu.

- Chỉ là nhà bị đốt, không có người nào bị thương.

Nơi đó cũng là Tằng phủ, trên mặt Tằng Sĩ Xuân lộ ra một tia thương cảm, lắc đầu nói.

- Nhà đất thì cũng đã cháy hết, người không có việc gì thì tốt rồi.

- Người phóng hỏa đâu, đã bắt được chưa?

Chuyện này, hắn chỉ mới biết được vào sáng nay, vội vàng đi tới, cũng không đến huyện nha hỏi thăm tình huống.

Lý Dịch lắc đầu.

- Đều là tử sĩ.

- Tử sĩ?

Tằng Sĩ Xuân mày nhăn.

- Tín Vương?

Cho dù đối với quyền quý ở Kinh Đô, tử sĩ cũng không phải dễ dàng bồi dưỡng ra, cần hao phí tư nguyên, dùng tử sĩ đến phóng hỏa, có

lẽ chỉ có những hoàng tử kia mới làm ra được.

Nếu chỉ có manh mối từ mấy tên tử sĩ kia, muốn điều tra vụ án này rất khó, coi như Tín Vương tranh giành không được vị trí Thái Tử, cũng là một vị Thân Vương, cuối cùng tra được hắn, cũng sẽ không thể xử phạt quá phận.

Biết Lý Dịch có ý nghĩ của riêng hắn, Tằng Sĩ Xuân cũng không nhiều lời, sau khi gặp qua Túy Mặc thì vội vàng rời đi.

Không bao lâu, Lý Hiên và trưởng Công chúa cùng đi tới.

Lý Dịch kinh ngạc nói.

- Triều Hội không còn bao lâu sẽ đến, các ngươi không rảnh rỗi đến vậy chứ?

- Ta đã biết việc này.

Lý Minh Châu nhìn hắn nói.

- Xem như cuối cùng có thể tra được Tín Vương, sợ rằng cũng sẽ không có kết quả gì, hiện tại Triều Hội sắp đến, đông đảo quan viên tề tụ về Kinh Đô, ngươi tuyệt đối không nên làm loạn, việc của Tín Vương cứ để Triều Hội xong rồi tính tiếp.

- Yên tâm, tự ta có chừng mực.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Nhiều nhất cũng chỉ đốt Tín Vương phủ của hắn mà thôi

Nhìn thấy ánh mắt của Lý Minh Châu và Lý Hiên đều nhìn về phía mình, Lý Dịch khoát tay, nói:

- Chỉ đùa một chút, phóng hỏa dễ liên lụy đến người vô tội, xem như ta cắt ngang hai cái đùi của hắn, cũng không thể làm những chuyện như phóng hỏa này.

- Không nói cái này.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Các ngươi kia, chuyện kia đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Lý Hiên ngồi xuống bên cạnh hắn, mãnh liệt rót rồi uống một miếng nước trà, nói.

- Vẫn là nói một chút về việc ngươi hỏa thiêu Tín Vương phủ đi, nhân thủ có đủ hay không, có muốn ta hỗ trợ người hay không, ta có thể kêu bọn họ vẩy dầu hỏa từ không trung.

Câu Lan lớn nhất Kinh Đô.

Tiểu Châu mang theo một ấm trà đi qua, chỉ một thanh niên, nói.

- Ai... Cái kia, người gọi Hứa Chỉnh hả, để bọn hắn nghỉ ngơi một chút uống ly nước đi, lát nữa lại chuyển, không cần gấp.

Thanh niên tên Hứa Chính chà chà cái trán đầy mồ hôi, cười hỏi.

- Tiểu Châu Cô nương, các ngươi muốn chuyển đi nơi nào, là Tằng phủ à, cứ dứt khoát để ta kêu bọn hắn trực tiếp chuyển đến.

Không nói Tằng phủ còn tốt, nói đến Tằng phủ, trên mặt Tiểu Châu hiện ra vẻ phẫn nộ, khoát tay, nói.

- Không phải Tằng phủ, sau này sẽ không đi Tằng phủ!

Hửa Chính tò mò hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Ngươi không biết, đêm qua, chúng ta sắp chìm vào giấc ngủ, có người xấu từ một nơi bí mật gần đó phóng hỏa tiễn, Tằng phủ đều bị đốt rụi, ta và tiểu thư đều bị hù dọa.

Nàng vỗ ngực một cái, một bộ dáng vẫn còn sợ hãi.

- Thật không dám tưởng tượng, nếu như đêm qua chúng ta ngủ say, những người xấu kia muốn đốt chết chúng ta sao?

Nàng tự nhiên không biết, lực lượng hộ vệ trong ngoài Tằng phủ mạnh bao nhiêu, xem như nửa đêm cũng có người phòng thủ, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Tằng phủ

– bị người ta phóng hỏa đốt cháy hết?

Hứa Chỉnh kinh ngạc, cúi đầu xuống hỏi.

- Tiểu Châu Cô nương có biết do ai phóng hỏa không?

- Không biết.

Tiểu Châu lắc đầu, lại như nhớ tới cái gì đó, nói.

- Nghe nói người gọi Tín Vương gì đó phái tử sĩ đến, những người này thật đáng sợ, chết còn không sợ, tất cả đều do ta nghe người khác nói, ai, các ngươi nghỉ ngơi tốt đi, cũng nhanh chuyển đi chút nhé, chuyển đi ra xe ngựa đang đậu bên ngoài là được, đừng bỏ quên thứ gì.

- Tốt!

Thanh niên sảng khoái đáp ứng một tiếng, trên mặt khôi phục nụ cười, phất tay với người sau lưng.

- Tay chân lanh lẹ một chút, đừng chậm trễ việc của cô nương.

Tín Vương phủ.

- Cái gì, cũng chỉ đốt nhà?

Tín Vương biết được tin này từ trong miệng một người phía dưới, phất tay, mắng.

- Một đám rác rưởi, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, sống còn ý nghĩa gì chứ.

- Điện hạ, hộ vệ ở Tằng phủ quá lợi hại, tử sĩ của chúng ta, một tên cũng chưa trở về, sợ là...

Tín Vương khoát tay.

- Vậy thì để hắn đắc ý mấy ngày đi.

Bên trong Tín Vương phủ, một tên quản gia chỉ mấy tên hạ nhân đang khuân đồ, hỏi:

- Các ngươi đang chuyển thứ gì?

Một người phía dưới cười nói.

- Hồi Triệu quản gia, đây là liệt tứu mới vừa mua sắm ở bên ngoài.

- Được được, ta đã biết.

Triệu quản gia khoát tay, dặn dò.

- Đi làm việc đi, nhớ kỹ cẩn thận một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận