Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 904: Đáng Giá Không?


Chương 904: Đáng Giá Không?





----------------------

Trử gia.

Trong chủ sảnh, trừ Trử Thái Phó ra còn có mấy lão giả tuổi tác đã cao, tất cả đều mặc nho bào rộng thùng thình, một mặt chính khí, khí độ bất phàm, nhìn rất có vài phần khí khái ngay thẳng.

Một lão giả có thân thể cao gầy lắc đầu lên tiếng.

- Đáng tiếc, tuy Vương lão thái phó đã sớm từ quan, từ trước đến nay Vương gia hành động cũng điệu thấp nhưng nếu hắn nguyện ý đứng ra cùng nhau, chuyện cũng sẽ không kéo dài tới hôm nay.

Một lão giả khác có vẻ mặt trung chính thở dài nói.

- Vương lão thái phó, ta từng tự mình đi mời rồi, nhưng bị hắn uyển chuyển từ chối, nói thẳng hắn đã cao tuổi, không quản triều sự, trong lời nói lại ẩn chứa tán thưởng đối với tên nịnh thần kia.

- Năm đó, sứ thần Tề Quốc đại náo Kinh Đô, Kinh Đô lớn như vậy, không người dám chiến, Vương lão thái phó mang bệnh lên triều, bị mọi người khuyên ngăn, sau chuyện này, các ngươi đều biết, cũng khó trách hắn tán thưởng người này như vậy.

- Vương lão thái phó cũng không giúp cũng thì thôi, Tần Văn không phải đệ tử Trử huynh à, lần này lại liên hợp nhiều trọng thần trong triều, nói giúp nịnh thần kia, nếu không có như thế, chỉ cần Trử huynh mở miệng, một đám quần thần sao không hô ứng?

- Chuyện kéo dài như vậy, không chỉ sĩ tử, sợ rằng cũng muốn dùng thêm chút lực trong dân gian.

Mấy người vừa uống trà, vừa trao đổi với nhau, có một tên hạ nhân Trử gia từ bên ngoài đi vào, đi đến bên người Trử Thái Phó, nhỏ giọng nói vài lời.

- Nịnh thần?

Trử Thái Phó nhíu mày, trong đầu không có chút ấn tượng nào liên quan tới người này.

Gác cửa kia thấy thế, trong lòng hối hận một trận, vội vàng nói.

- Ta sẽ nói bọn hắn đi ngay!

- Chờ một chút…

Hắn bước nhanh đi ra bên ngoài cửa, sau lưng mới truyền đến một giọng nói.

Trử Thái Phó nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi nói hắn là một người trẻ tuổi, không chênh lệch với Bình nhi, bề ngoài anh tuấn, khí độ bất phàm?

Gác cửa lập tức gật đầu,.

- Là một thiếu niên anh tuấn, anh tuấn hơn nhiều so với công tử.

- Ninh thần, nịnh thần.

Trử Thái Phó thì thào một câu, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ, thấp giọng nói.

- Gọi hắn vào đây.

Cửa nhà Trử gia, gác cửa chạy bước nhỏ tới lau lau mồ hôi trên trán, cung kính nói với Lý Dịch.

- Mời công tử vào…

So sánh với những hào môn khác mà Lý Dịch đã thấy qua, Trữ gia cũng không lớn, thậm chí có thể nói nhỏ hơn rất nhiều.

Khả năng cũng bởi vì nhân khẩu Trử gia không nhiều, hai đời đều là nhất mạch đơn truyền, nhà quá lớn dùng không hết, sẽ có vẻ quạnh quẽ.

Được hạ nhân kia dẫn đường, cũng không đi qua chủ trạch, mà đi đường nhỏ bên trái, không bao lâu đã đến một chỗ trong tiểu hoa viên.

Một bóng người mặc nho bào màu xám đưa lưng về phía hắn, đứng chắp tay, không biết có phải ảo giác hay không, Lý Dịch luôn cảm thấy, thân thể vị Thái Phó đại nhân này khom người hơn rất nhiều so với hai lần trước hắn gặp được.

Lão giả quay đầu lại, bình tĩnh hỏi.

- Lão phu vẫn luôn hiếu kỳ, ngày đó trên đường phố, ngươi gặp lão phu, vì sao phải tránh?

Giờ khắc này, Lý Dịch mới phát hiện, hắn không chỉ lưng còng xuống, mà ngay cả sắc mặt thoạt nhìn càng thêm già nua so với trước, giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi.

- Sợ ông lừa ta.

Lý Dịch thật lòng nói.

- Đáng tiếc cuối cùng vẫn không tránh thoát.

Ngày đó, hai người đối chọi gay gắt trên triều, lúc gặp lại lần nữa, lại không có một chút khói lửa.

Ánh mắt lão giả nhìn hắn, hỏi.

- Năm lần bảy lượt ngăn cản trưởng hoàng tử vào kinh thành, ngươi cảm thấy lão phu oan uổng ngươi?

Lý Dịch cười nói.

- Đến cùng bởi vì nguyên nhân gì, Thái Phó đại nhân tự nhiên hiểu rõ.

- Thực ra ta có thể hiểu được Thái Phó.

Lý Dịch ánh mắt nhìn về phía vườn hoa bên cạnh được tu bổ cực kỳ chỉnh tề, chậm rãi nói.

- Trử gia đời đời đều là văn nhân thanh liêm của Cảnh Quốc, đại biểu đại nghĩa, là chính khí, chỉ là một nịnh thần, tự nhiên không bằng thanh danh trăm năm của Trử gia.

Sắc mặt Trử Thái Phó bình tĩnh, nhưng bàn tay trong tay áo cũng đã nắm chặt, gân xanh nổi lên.

- Ta biết Thôi Thanh Minh dùng một số phương pháp hạ lưu không còn tính người, bắt được cán của Trử gia.

Lý Dịch lắc đầu, tiếp tục nói.

- Lệnh tôn trừng phạt đúng tội, nhưng họa không lan đến được Trử gia, cho dù Thôi gia tuôn ra những bí mật đó cũng không rung chuyển được căn cơ Trử gia, tuy nhiên tránh không được thanh danh của Trử gia sẽ vì đó mà tổn hại, nhưng ngày sau muốn bù đắp lại cũng không phải việc khó.

Ánh mắt của hắn lần nữa nhìn về phía Trử Thái Phó.

- Khó là, lựa chọn của Thái Phó đại nhân.

Ánh mắt Trử Thái Phó cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, sau một lát, bàn tay đang nắm chặt cũng thả ra, nói.

- Mọi việc cũng chỉ là lời nói, suy nghĩ từ một phía của ngươi mà thôi, Trử gia không có vết bẩn gì, cũng không cần bù đắp.

Lý Dịch cũng nhìn hắn khá lâu, mới thở dài, ôm quyền nói.

- Đã như vậy, Thái Phó đại nhân, nịnh thần xin cáo từ.

Lúc gần ra khỏi hoa viên, hắn mới dừng bước lại, quay lại lần nữa hỏi một câu.

- Đáng giá không?

Lần này, hắn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ lão nhân.

Khi đi ra khỏi Trử gia, lão giả dơ bẩn thấy hắn một mặt nhẹ nhõm, hoàn toàn không có do dự và lo lắng như trước khi tới, kinh ngạc hỏi.

- Thế nào, nói thành?

Lý Dịch gật đầu,.

- Thành.

Lão giả dơ bẩn có chút thất vọng, còn tưởng rằng có thể nhìn một trận kịch vui, xem ra không có hi vọng gì rồi.

Khi đi đến cửa Câu Lan, lão mới mở miệng lần nữa hỏi.

- Ngày hôm nay ở bên trong bao lâu, ta ra phố đi dạo một chút.

- Ngày hôm nay không quay về.

Lý Dịch khoát tay.

- Ông muốn đi dạo bao lâu thì đi, trước trời tối về nhà nói một tiếng là được.

- Không quay về?

Lão giả dơ bẩn kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Lý Dịch gật đầu, bước vào Câu Lan, những ngày nay, Câu Lan không có bao nhiêu bộ kịch mới đặc sắc, khách nhân đã bắt đầu phàn nàn, nên bổ sung một số kịch mới.

Thói quen liếc mắt về phía trước lầu nhỏ một cái, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt từ trên cửa sổ lầu nhỏ nhìn xuống.

Lý Dịch kinh ngạc, sau đó cười phất tay với đối phương, bước nhanh qua.

- Tối nay không về?

Lý gia, Liễu nhị tiểu thư nhíu mày.

- Hắn ở đâu?

Lão giả dơ bẩn nhún vai.

- Chỗ xem kịch.

Liễu nhị tiểu thư vung ống tay áo.

- Dẫn ta tới đó!

Như Nghi nắm lấy cánh tay nàng, lắc đầu nói.

- Trước khi đi, Tướng công đã nói qua, ngày hôm nay có một chuyện quan trọng muốn làm, tối nay có lẽ không trở lại, muội đi làm cái gì?

- Ta cũng không phải đi tìm hắn.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu, nói.

- Ta, ta đi nghe kịch còn không được sao?

Câu Lan, trong một phòng trên lầu.

Lý Dịch thấy Uyển Nhược Khanh viết, nhíu mày, hai đầu lông mày hình như có vẻ đau đớn, nghi ngờ nói.

- Có chuyện?

Nàng để bút xuống, nhìn ngón tay, lắc đầu, nói.

- Có thể hai ngày này cầm bút quá nhiều.

- Đều nổi mụn nước rồi.

Lý Dịch thấy ngón tay nàng đã nổi một cái mụn nước, cau mày nói.

- Thôi muội đừng viết nữa, chờ ta viết xong phân đoạn này, liên quan tới việc nên bố trí an bài thế nào, muội nói ta nhớ là được.

Lý Dịch để bút xuống, nói.

- Ta trước giúp muội phá mụn nước, muội nghỉ ngơi một hồi đi.

Hắn lấy một cây kim đã khử trùng tới, những vật này, đều có ở trong phòng, nắm tay nàng, châm một cái lỗ trên mụn nước, ép hết dịch thể bên trong ra, cũng không thiêu phá hoàn toàn, ngẩng đầu hỏi.

- Đau không?

- Không đau.

Uyển Nhược Khanh cười lắc đầu.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Vết thương phải trừ độc, giờ ta sẽ bôi một chút rượu cồn, có thể sẽ hơi đau, muội nhịn một chút nhé.

Cho dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn bôi rượu cồn vào, loại cảm giác nhói nhói đột nhiên truyền đến để nàng vẫn không nhịn được phát ra một tiếng rên khe khẽ.

- Đau, nhịn một chút.

Liễu nhị tiểu thư đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái xanh, nghe tới tiếng rên của một nữ tử, rốt cục nhịn không được, bỗng nhiên đẩy cửa vào.

- Mấy ngày nay chú ý không được đụng nước, cũng không cần viết chữ.

Lý Dịch buông cây kim trong tay xuống, nhìn nàng căn dặn một phen, sau đó mới quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, kinh ngạc hỏi.

- Như Ý, sao muội lại tới đây?

Ánh mắt Liễu nhị tiểu thư quét quét trong phòng, sau đó nhìn Lý Dịch, từ tốn nói:

- Ta tới gọi ngươi về nhà ăn cơm!


Bạn cần đăng nhập để bình luận