Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 788: Không Hiểu Triều Chính?




Chương 788: Không Hiểu Triều Chính?





----------------------

Vừa rồi lão hoàng đế trên triều đình hỏi hắn thấy thế nào về trị thủy, Lý Dịch nói hắn không hiểu.

Đó là thật không hiểu.

Phương nam lũ lụt tiếp tục đã thật lâu, toàn bộ quan viên Đô Thủy Giám đều không có cách, Lý Dịch nghĩ rằng chờ bọn hắn nghĩ ra biện pháp, lũ lụt đã đi qua, cũng không quan trọng có nghĩ ra trị thủy được hay không.

Lý luận tri thức của hắn tuy phong phú nhưng cũng chỉ là lý luận suông, hắn không cho rằng quan viên Đô Thủy Giám trị thủy trị cả một đời hiểu ít hơn hắn về phương diện này.

Bây giờ đang ở trước mặt trưởng công chúa, hắn nói hiểu.

Đây cũng là hiểu thật.

Cũng không phải thật để cho hắn đi trị thủy, lý luận suông nha, là sở trường của hắn.

- Từ xưa đã có “Trị quốc trước trị thủy”, nói đến trị thủy, sớm nhất có thể nhắc đến thời kỳ Nghiêu Thuấn, Đại Vũ phụng mệnh trị thủy, phát triển cho tới bây giờ, kinh lịch từ tránh sang trị, từ vây đến sơ, từ sơ đến đạo, từ bị động đến chủ động, từ duy nhất đến toàn diện.

Lý Minh Châu khẽ hé miệng, có chút kinh ngạc nhìn hắn, nàng vừa mới nghe được những lý niệm của các quan viên kia đối với trị thủy, mặc dù có chút đạo lý, nhưng cực kỳ hỗn loạn, luận trật tự, còn lâu mới giảng rõ ràng được như Lý Dịch.

Hắn nói căn bản không dừng lại chút nào, từ thời kỳ Thượng Cổ, dần theo thời gian, giảng đến các triều đại đổi thay, sự tích quan viên trị thủy, phương pháp, bao quát ưu khuyết điểm của phương pháp bọn họ sử dụng, chỗ nào cần tham khảo, chỗ nào cần vứt bỏ, trật tự rõ ràng, ngay ngắn.

Lý Dịch đương nhiên có thể giảng có thứ tự, bởi vì trên sách đều sắp xếp dựa theo thời gian.

Đương nhiên, thư tịch có quan hệ trị thủy của Cảnh Quốc chỉ là một số ký sự lộn xộn, nhưng những chuyên gia hậu thế nhàn rỗi không chuyện gì làm, cho nên đã nghiên cứu thấu triệt những thứ này, thậm chí kéo dài đến lĩnh vực triết học.

Sau đó, Cảnh Đế và mấy vị đại quan đương triều trốn sau rừng cây đều biết tư tưởng thiên nhân hợp nhất phải làm thế nào vận dụng đến bên trong việc trị thủy, như thế nào liên hệ giữa trị thủy và học thuyết Âm Dương Ngũ Hành của Đạo gia, tư tưởng thuận theo tự nhiên thế nào kết hợp đến lý niệm trị thủy.

Lý Dịch cảm thấy những chuyên gia học thuật ở hậu thế quả thực rất có tài ăn nói, nói xong một lần, chính hắn đều kém chút bị thuyết phục, nếu như Viên lão đạo nghe đến mấy câu này chắc sẽ rất cao hứng, nói không chừng ngộ được rất nhiều đạo, có thể phi thăng gặp Đạo gia lão tổ của bọn họ.

Đương nhiên, những thứ này chỉ là gia vị, cuối cùng vẫn phải trở lại vấn đề chính.

Hậu thế mượn phương pháp khoa học kỹ thuật để trị thủy không thích hợp ở chỗ này, nhưng một số lý niệm chính xác, có tác dụng dẫn dắt rất lớn, nếu như lão hoàng đế hỏi, nàng cũng có thể nói rõ, Lý Dịch cảm thấy xem như quan viên Đô Thủy Giám vì thiếu một phần kiến thức và mấy trăm hơn ngàn năm kinh nghiệm tích lũy, cho nên trên lý luận cũng sẽ không bằng nàng.

Nhưng mà, lũ lụt đã lâu, dựa theo thông lệ trước giờ cũng không cần trị, lần tiếp theo lại mắc thì có thể dùng đến.

Trưởng công chúa điện hạ phát huy đầy đủ trí nhớ của mình, không nhớ được thì dùng nguyên tắc đầu bút, ghi kỹ từng lời hắn nói.

- Không hiểu trị thủy?

Sau rừng cây, Cảnh Đế híp mắt lại, một màn trên đại điện vừa rồi không biết đã xuất hiện trong đầu hắn lần thứ mấy.

Mấy người Tần Tướng rốt cục cũng ý thức được thì ra hắn không phải không hiểu, hắn thật hiểu nhiều hơn bất kỳ kẻ nào!

Chỉ là… Những lời này, sao hắn không nói trên triều?

Cảnh Đế thông qua khoảng cách nhìn một chút, khi đang muốn nhấc chân đi ra ngoài, bên ngoài lần nữa có âm thanh vang lên, để bước chân hắn dừng lại.

- Đương nhiên, chuyện đã xảy ra thì không thể nghịch chuyển, nhưng mà những ảnh hưởng của những thiên tai này không chỉ như vậy.

Lý Dịch nhìn trưởng công chúa, chậm rãi nói.

- Sau thiên tai tất có đại dịch, nhất định phải khống chế chặt chẽ, nếu không sẽ tạo thành nguy hại càng lớn, còn có, đến lúc đó nạn dân vì gặp tai hoạ mà không nhà để về, phải an trí thế nào? Vạn nhất không an bài thỏa đáng, bị người có lòng xấu sử dụng, kích động lưu dân tạo phản, triều đình nên làm thế nào?

Sau rừng cây, biểu lộ trên mặt Cảnh Đế và mấy người Tần Tướng, Trầm Tướng đều có chút ngưng trọng.

Lý Dịch nói không sai, nước cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là sau đó phải làm thế nào như an trí nạn dân, như thế nào phòng ngừa tình hình bệnh dịch phát sinh, như thế nào giảm tai hại đến nhỏ nhất.

Rất nhanh, bọn họ phải đối mặt vấn đề như vậy.

Có chút sơ sẩy, đất nước này sẽ xảy ra rung chuyển cực mạnh, sau khi tình hình tai nạn phát sinh, khắp nơi đều có ôn dịch, lưu dân tứ tán, kích động lưu dân tạo phản, chuyện này cũng không phải không có tiền lệ.

Tâm tình của mọi người đều bời vì những lời này của Lý Dịch mà trở nên nặng nề.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, bên ngoài giọng nói kia lại đột nhiên thay đổi nhẹ nhàng.

- Đương nhiên, đây đều là chuyện nhỏ.

Lý Dịch nhìn trưởng công chúa, cười nói.

- Phòng dịch à? Nhất định phải làm, không được uống nước lã, chú ý vệ sinh, thành lập khu phòng dịch, những thứ này thực ra đều rất đơn giản, đến lúc đó ta viết một sổ tay phòng dịch, cô trình lên cho bệ hạ là được, còn về an trí lưu dân thế nào, đó là vấn đề không thể mưu lợi, không muốn tán loạn lưu dân khắp nơi, chỉ sợ quốc khố phải xuất ra chút bạc.

Sau rừng cây, trong lòng Cảnh Đế rốt cục thoáng thả lỏng, đã hắn nói như vậy, tình hình bệnh dịch hẳn không cần lo lắng.

Sau đó, trên mặt hắn lộ ra một chút buồn bực, nếu không phải hôm nay hắn bỗng nhiên khởi ý, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không biết, hắn ẩn tàng tài năng tước mặt vua của một nước như mình, nhưng khi đối với Minh Châu lại thản nhiên như vậy.

Mình ân sủng hắn như vậy, kết quả là.. Thế mà còn không bằng…

Hắn bỗng nhiên ý thức được, Lý Dịch gián nghị, mặc dù không trực tiếp nói với mình, nhưng phát ra hiệu quả đều giống nhau, đơn giản là trung gian nhiều một người, nhiều một người mà hắn vĩnh viễn không bởi vậy hâm mộ hoặc ghen ghét.

Hắn lo lắng biểu hiện quá mức, mình sẽ ủy thác trách nhiệm cho hắn, lấy tính tình đó, làm ra chuyện này, không chút hiếm lạ.

- Như thế, cũng có thể xem như một ý kiến hay.

Khóe miệng Cảnh Đế kéo ra một nụ cười, trong lòng lập tức có kế hoạch.

Hắn quay đầu, tiếp tục tinh tế nghe.

- Nói đến việc triều đình phát bạc, phải giám sát cẩn thận, bạc cứu trợ thiên tai không nên đều tiến vào trong túi tham quan, nói thật, ở phương diện này triều đình làm thật không tốt.

Lý Dịch nhíu mày, nói.

- Nơi này cần hơi chút cải chế, như vậy.

Chế độ quan viên phong kiến tồn tại vấn đề rất lớn, bao gồm phương thức bọn họ làm việc, Lý Dịch không thể triệt để lật đổ, chỉ có thể dùng phương pháp khoa học quản lý, ngăn cản tối đa tham ô mục nát xảy ra, thuận tiện trọng kiến sau tai hoạ như thế nào, an trí nạn dân như thế nào, nói cho nàng biện pháp hạn chế tối đa tổn thất, nhìn nàng ghi lại từng vấn đề.

Bên ngoài đã thật lâu không có âm thanh truyền đến, Cảnh Đế hít sâu một hơi, cất bước đi từ phía sau ra.

- Nói đến cải chế.

Công chúa điện hạ ngày hôm nay khó được lúc chăm học khắc khổ, cơ hội khó được, Lý Dịch quyết định nói nhiều một ít gì đó, nhìn nàng, nói tiếp.

- Thực ra, triều đình có rất nhiều phương diện đều cần cải chế, nông sự, thuế pháp, khoa cử, thủy lợi, quân sự, cô nhìn cái gì đấy?

Phát hiện ánh mắt trưởng công chúa nhìn chằm chằm phía sau hắn, Lý Dịch quay đầu nhìn xem, nơi đó không có cái gì, nhìn nàng, nghi hoặc hỏi.

- Không có việc gì.

Lý Minh Châu thu tầm mắt lại, lắc đầu.

- Nghe cho thật kỹ, tập trung vào.

Lý Dịch bất mãn liếc mắt một cái, hỏi.

- Vừa rồi giảng tới đâu rồi?

- Cải chế.

- Đúng, cải chế, cái này phải nói từ đâu nhỉ, đúng rồi, trước từ nông sự đi.

Lý Dịch gật đầu, mở miệng lần nữa.

Vương triều phong kiến trải qua mấy ngàn năm, triều đại thay đổi, giang sơn đổi chủ, trong dòng sông lịch sử, ngọn gió cải cách liên tục thổi, bên trong cố nhiên phải kết hợp đến tình hình quốc gia lúc ấy, nhưng có nhiều chỗ lại tương thông, dưới mắt các chế độ của Cảnh Quốc, đương nhiên không được gọi hoàn mỹ, các phương diện đều có thể tiến hành cải cách hoặc lớn hoặc nhỏ, thúc đẩy dân giàu nước mạnh.

Lý Dịch cũng không có muốn nàng đi thay đổi gì, chỉ hy vọng nàng có thể nhớ kỹ những lời nói ngày hôm nay của hắn, về sau lúc đối mặt triều chính, nàng và quan viên trong triều, cũng không phải cùng một cao độ.

Cải cách hoặc biến pháp, từ trước đến nay đều cực kỳ mẫn cảm, hắn nói chuyện rất cẩn thận, cẩn thận trước đó chưa từng có, phương diện giảng thuật, cũng đều được lịch sử nghiệm chứng qua, lấy ra, đặt trên triều đình, tận lực lẩn tránh một số phương diện mẫn cảm, rất ít chạm tới hoàng thất và lợi ích của một ít người, tuy cũng có tai hại nho nhỏ, nhưng phương hướng trên đối với nước với dân, đều có lợi.

Hắn nhất định phải cam đoan những lời này từ trong miệng trưởng công chúa nói ra sẽ không khiến cho người khác quá nhiều ngờ vực vô căn cứ và phản đối, bởi vậy, hắn cần phá lệ cẩn thận.

Sau rừng cây, Cảnh Đế xoa xoa mi tâm, biểu hiện trên mặt không thể nói cao hứng hay tức giận.

Không hiểu triều chính, không hiểu triều chính, nếu hắn không hiểu triều chính thì trên đời này sẽ không có người nào hiểu triều chính nữa.

Cao hứng là tài hoa, năng lực của hắn muốn vượt xa mình hi vọng, đến một mức độ nào đó, có người này, hơn tất cả văn võ quan lại trên triều!

Tức giận là… Hắn có tài hoa như thế, vì sao muốn ẩn tàng, nếu hắn thay thế vị trí bất kỳ người nào trong hai vị Tể Tướng, chuyện chính sự trên triều, mình sẽ không cần phí sức.

Thân thể Tần Tướng run nhè nhẹ, mặt già lần đầu lộ ra biểu lộ chấn kinh cực độ, yêu nghiệt, yêu nghiệt!

Người này… Đã có thể được xưng yêu nghiệt!

Sắc mặt Trầm Tướng hoảng hốt, trong lòng chấn động không thôi, về phần mấy vị quan viên còn lại, biểu lộ cũng chấn động, thậm chí có thể gọi… Hoảng sợ!

Không hiểu triều chính, không hiểu triều chính, nghĩ đến đánh giá vừa rồi của bọn họ đối với vị Lý Huyện Hầu này, mặt mo không khỏi đỏ bừng.

Bọn họ làm gì có tư cách nói như vậy!

Giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc minh bạch, vì sao bệ hạ kiên trì muốn ban vị trí kia cho hắn.

Toàn bộ triều đình, còn có người nào thích hợp hơn hắn?

Bệ hạ, đôi mắt tinh tường, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ!

Lý Minh Châu bỗng nhiên có chút hối hận, nàng biết Lý Dịch từ trước đến nay không hề bảo lưu gì đối với nàng, nhưng những lời này hắn nguyện ý tự nhủ, không có nghĩa nguyện ý bị người khác nghe được.

- Đừng nói.

Nàng đứng lên, đưa tay che miệng Lý Dịch, nhỏ giọng nói.

- Đừng nói.

Tinh thần Lý Dịch trước đó chưa từng tập trung như thế đột nhiên bị nàng che miệng, kém chút cắn phải đầu lưỡi mình, trừng to mắt nhìn nàng, hừ hừ hai tiếng, gỡ tay nàng ra, phi phi, cau mày nói.

- Cô làm gì, rửa tay chưa thế?


Bạn cần đăng nhập để bình luận