Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 830: Sau Này Sẽ Không Phải




Chương 830: Sau Này Sẽ Không Phải





----------------------

- Một bình trà xanh mà dám chào giá một trăm lạng bạc, không phải Lý Huyện Hầu đã quên, Tằng mỗ còn có thân phận Hộ Bộ Thị Lang?

Không có một trăm lạng bạc, Tằng Sĩ Xuân ném túi tiền cho tiểu nhị, vội vàng đuổi theo đi ra ngoài, nhìn bóng lưng phía trước, hừ lạnh một tiếng.

Lý Dịch quay đầu, hỏi.

- Hộ Bộ Thị Lang lại thế nào, Hộ Bộ Thị Lang có thể cả ngày về sớm, tiêu cực biếng nhác, uống trà không trả tiền?

Tằng Sĩ Xuân quay lại nhìn một chút, nói.

- Nếu bản quan truy cứu, trời sáng thì quán trà này không cần mở cửa nữa.

- Vậy thì thật tốt, ta cũng không cần thủ hạ lưu tình, trời sáng Tằng đại nhân nhớ mặc kỹ thêm nhiều lớp áo chút, cũng không biết thân thể Tằng đại nhân như thế nào, bị mấy trăm gậy đánh xuống, còn dám uy hiếp ta như hôm nay nữa hay không.

Lý Dịch không quan trọng cười một tiếng, quay người muốn đi vào sân.

- Dừng bước!

Tằng Sĩ Xuân biến sắc, bước nhanh tới, đứng tại chỗ, trầm ngâm một lát, mới nói.

- Tằng mỗ còn có mấy câu, muốn nói cùng Lý đại nhân.

Lý Dịch khoát tay.

- Trước không vội, ta đi vào nói mấy câu, ngươi ở đây, có lời gì, chờ ta đi ra lại nói.

- A, Lý công tử, sao người lại trở về?

Tiểu Thúy ngồi xổm dưới hiên, hai tay xoa nắn cái yếm nhỏ trong chậu gỗ, nhìn thấy Lý Dịch tiến đến, cuống quít giấu chậu gỗ ở phía sau, ngước mặt lên hỏi.

Lý Dịch không còn chuyện gì quét mắt một vòng, hỏi.

- Tiểu thư nhà ngươi đâu?

- Tiểu thư đang ở trong phòng vẽ.

Nàng nhanh chóng trả lời một câu, di chuyển thân thể, bảo vệ chậu gỗ sau lưng, nhìn thấy Lý Dịch đi vào, lúc này mới bưng chậu gỗ lên, chạy như gió đến hậu viện.

Bên trong phòng, Tằng Túy Mặc đang dựa vào bàn vẽ tranh, lúc này đang hoạch định một chỗ quan trọng, nghe cửa truyền đến động tĩnh, cũng không ngẩng đầu, nói.

- Tiểu Thúy, ngươi giặc xong rồi à, giúp ta xoa bóp eo một chút.

Lý Dịch có chút ngoài ý muốn, có mấy lời mặc dù đã nói nhưng trước mắt quan hệ của hai người vẫn còn ở bước rất thuần khiết.

Trừ mấy lần dắt tay ngoài ý muốn, ôm ấp, hôn, thấy được nàng thay quần áo, tắm rửa, giống như cũng không có khác?

Nếu nói thật ra thì một lần dắt tay dưới tình huống bình thường cũng không có.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tới, đứng lâu quá, nhức mỏi chết ta.

Lý Dịch kinh ngạc gật đầu, chậm rãi đi qua, đứng sau lưng nàng, hai tay đặt trên eo ếch của nàng.

Từ nhỏ nàng đã có năng khiếu vũ đạo, bình thường cũng sẽ tận lực làm một chút hoạt động cho cơ thể dẻo dai, bởi vậy eo vừa nhỏ nhắn lại vừa căng cứng, tinh tế tỉ mỉ, mặc dù ngăn cách bởi y phục nhưng cũng có thể cảm nhận được một chút.

Lý Dịch chỉ thất thần trong chớp mắt thì tâm như gương sáng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà bóp.

Bình thường nàng đứng đấy vẽ tranh, thời gian lâu dài, chỗ eo và vai sẽ rất không thoải mái, chờ một đoạn thời gian làm xong, cần phải dạy nàng một số trụ cột võ học, không cầu nàng thay đổi trở nên lợi hại giống Liễu nhị tiểu thư cùng trưởng công chúa, có tác dụng giúp thân thể khỏe mạnh là được.

- Tiểu Thúy, mấy ngày nay ngươi tiến bộ rất nhiều, thủ pháp không giống trước kia nữa, học được từ nơi nào?

Rốt cục Tằng Túy Mặc cũng đã vẽ xong bộ phận này, buông bút vẽ xuống, quay đầu lại.

- Không đúng, không phải 63.

Lý Dịch cùng nàng nhìn thẳng, hỏi.

- Có phải gần đây muội ăn cơm không ngon, tại sao lại gầy đi rồi?

- A!

Lạc Thủy Thần Nữ giống như con thỏ bị chấn kinh, thân thể run lên, lập tức nhảy ra, đỏ mặt nói.

- Tại sao là huynh?

- Tiểu Thúy ở bên ngoài giặt áo yếm, tự ta đến.

Lý Dịch giải thích một câu, ánh mắt liếc liếc bức họa trên bàn một chút, kinh ngạc hô.

- Tranh này là ai, sao lại anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc như vậy?

Tằng Túy Mặc liếc hắn một cái, tức giận nói.

- Phi, không biết xấu hổ, nào có ai nói chính mình như vậy.

Lý Dịch nhíu nhíu mày.

- Có điều Niếp Niếp, nơi này muội xử lý có chút không tốt.

- Làm sao?

Nói đến đề tài vẽ tranh, nàng nghiêm túc, lần nữa đi tới, ánh mắt nhìn về bức vẽ trên bàn, nhưng một khắc sau đó lại ngẩng đầu, có chút khó tin nhìn qua hắn.

- Huynh, huynh mới vừa nói cái gì?

Lý Dịch chỉ chỉ trên bàn họa tác, nói.

- Ta nói muội xử lý nơi này không tốt lắm.

Nàng nghi hoặc nhìn Lý Dịch một chút, chỉ cho rằng mình vừa rồi nghe lầm, lần nữa cúi đầu, hỏi.

- Làm sao không tốt?

- Nơi này, nơi này cần phải góc cạnh rõ ràng một chút nữa mới xứng với vẻ anh tuấn tiêu sái của ta.

Lý Dịch chỉ chỉ một chỗ trên bộ mặt của con người trên tranh, sau đó lại lắc đầu.

- Có điều đây không phải nằm ở vấn đề họa kỹ của muội, dù sao Niếp Niếp am hiểu nhất là tranh sơn thủy.

- Huynh, huynh làm sao biết?

Tằng Túy Mặc lui lại mấy bước, mặt đỏ bừng nhìn hắn, vấn đề họa kỹ gì sớm đã bị nàng ném lên chín tầng mây.

Đây là tên thứ hai của nàng, nói đúng ra, đây là nhũ danh, từ khi nàng biết chuyện, trừ cha mẹ, nàng, chỉ có hai ba người biết mà thôi.

Lý Dịch kinh ngạc hỏi.

- Cái gì, Niếp Niếp sao?

- Không cho nói!

- Niếp Niếp làm sao?

- Không cho phép gọi ta như thế.

- Vì cái gì, Niếp Niếp, Niếp Niếp, thật dễ nghe.

- A, Tiểu Thúy, mau tới, giúp ta chặn miệng hắn lại!

Nhìn thấy Lý Dịch đi ra từ trong viện, Tằng Sĩ Xuân đứng tại chỗ kinh ngạc hỏi.

- Lý Huyện Hầu, mặt ngươi làm sao vậy?

- Không có gì, Tằng thị lang có lời gì, bây giờ nói đi.

Tiểu Thúy nha đầu kia, chơi đùa không chú ý chút nào, giương nanh múa vuốt ấn hắn ngã xuống giường, hai người các nàng khí lực nhỏ, mình lại không thể nghiêm túc cùng các nàng, kết quả mặt đều bị xoa đỏ, còn bị xoa một ít thuốc màu, rửa rất lâu mới sạch.

Tằng Sĩ Xuân cùng hắn sóng vai đi ra cửa ngõ, rồi mới dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn, hỏi.

- Các ngươi đã tới bước nào rồi?

Đương nhiên Lý Dịch biết hắn hỏi gì, nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

- Xem ra ta hỏi nhiều.

Trên mặt Tằng Sĩ Xuân hiện ra một tia không sai, lắc đầu, nghiêm nghị nói.

- Mười mấy năm qua Túy Mặc đã chịu rất nhiều khổ cực, thật vất vả mới đi tới được hôm nay, ngươi tốt nhất đối tốt với nàng, ngày sau tuyệt đối đừng để cho nàng lại chịu ủy khuất.

- Tất nhiên ta sẽ đối tốt với nàng, không cho nàng lại chịu ủy khuất, không cần chờ đến ngày sau.

Lý Dịch nhìn Tằng Sĩ Xuân một chút, nói.

- Ngược lại là Tằng thị lang, còn có Tằng gia các ngươi, có thể tuyệt đối đừng làm ra việc gì dư thừa?

Mười mấy năm trước, Tằng gia gặp biến đổi lớn, đến bây giờ trong nội tâm nàng vẫn còn để lại một vết sẹo, những chuyện kia, Lý Dịch cũng không dám tùy tiện nhấc lên.

Tằng gia tuy nhỏ nhưng đối với nàng, lại có thể sinh ra ảnh hưởng cực lớn.

Tằng Sĩ Xuân ngước mắt nhìn hắn, nói.

- Lý Huyện Hầu đừng quên, Túy Mặc họ Tằng, nàng là người của Tằng gia chúng ta, câu nói này của ngươi sợ rằng có chút không thích hợp.

- Đó là lúc trước.

Lý Dịch ánh mắt bình tĩnh liếc hắn một cái.

- Sau này sẽ không phải.

- Ngươi!

Trên mặt Tằng Sĩ Xuân lộ ra vẻ giận dữ, Lý Dịch cũng không còn liếc hắn, quay người rời đi.

Nhìn thấy hắn lên xe ngựa, Tằng Sĩ Xuân đứng lặng tại chỗ khá lâu, trong nháy mắt, nét giận dữ trên mặt biến mất, dần dần lộ lên một tia cười yếu ớt.

- Nếu đã như thế, bản quan có thể yên tâm.

Hắn thì thào một câu, quay người rời đi, thu liễm nụ cười trên mặt, dường như lâm vào trầm tư.

- Thục Vương, uổng phí tâm tư.

Trên xe ngựa, lão Phương nghiêng đầu liếc mắt một cái.

- Cô gia, về nhà sao?

- Chưa!

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Đi Đông Nhai trước.

- Đi Đông Nhai?

Lão giả dơ bẩn mở to mắt, hỏi.

- Đi Đông Nhai làm gì, từ nơi này đi qua, cơ hồ cách nửa Kinh Đô.

- Nói ngươi đi thì ngươi đi, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy!

Lão Phương run run dây cương, liếc hắn một cái, tức giận nói.

Đi ra tiệm Phúc Ký, miệng lão Phương phình lên, vẫn không quên tán thưởng.

- Cô gia, mùi vị mứt hoa quả ở Phúc Ký thật không tệ.

Lão giả dơ bẩn ném một khối mứt quả vào miệng, gật đầu.

- Mứt cùng bánh ngọt ở Phúc Ký nổi tiếng khắp Kinh Đô, mười mấy năm trước gọi là Từ Ký.

- Từ Ký, Phúc Ký, không bằng về sau cứ gọi Từ Phúc Ký đi.

Lý Dịch mang theo hộp chứa đầy mứt cùng bánh ngọt lên xe ngựa, quay lại chỉ chỉ một bên cửa hàng, nói với lão Phương.

- Mua lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận