Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1039: Cẩn Thận Người Nằm Vùng!



Chương 1039: Cẩn Thận Người Nằm Vùng!
________________

VIP Chương 1039: Cẩn Thận Người Nằm Vùng!



Nghe lời Phương Ngọc nói, Thục Vương gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá.

Lần này họ điều động hơn ba ngàn người, tất cả đều là tinh nhuệ được tuyển chọn tỉ mỉ. Bắt một Vĩnh Huyện chỉ có mấy trăm binh lính canh giữ, chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Thù hận giữa hắn và người kia, cuối cùng có cơ hội tẩy rửa!

Phương Ngọc quay đầu nhìn thấy sắc mặt Thục Vương dữ tợn dưới ánh trăng, hắn nhíu mày, nhắc nhở.

- Ngươi đừng quên, lần này chúng ta cần bắt sống. Chờ đến khi hỏi ra đồ vật, lúc đó tùy ngươi xử lý.

Hắn biết Thục Vương và cái tên Lý Dịch kia có thâm thù đại hận, lo lắng dưới sự kích động Thục Vương sẽ giết hắn ta. Thế thì Thánh Giáo họ coi như gió trúc múc nước, như Công dã tràng. Lần trước bỏ lỡ cơ hội ép hỏi hắn ta về bí mật thiên phạt, lần này nhất định không thể bỏ lỡ nữa.

Thục Vương gật đầu, âm u nói.

- Yên tâm, ta không nỡ giết hắn nhanh như vậy đâu. Ta muốn mang hắn về, từ từ chơi.

Căn dặn Thục Vương một phen, Phương Ngọc mới nhìn sang nam tử đầu trọc, chắp tay nói.

- Vương đại thống lĩnh, chuyện tối nay có thành công hay không, phải dựa vào các ngươi...

Vương Uy cười nói.

- Ngươi không cần lo lắng. Chỉ cần sau này các ngươi thực hiện yêu cầu đã đồng ý, binh lính canh giữ Vĩnh Huyện cứ giao cho chúng ta.

- Thực lực và danh tiếng của chúng ta, Phương sứ giả vẫn chưa tin tưởng sao?

Vương Uy nhìn hắn, như cười mà không phải cười nói.

Phương Ngọc lần nữa chắp tay.

- Đa tạ Vương đại thống lĩnh, danh tiếng của các ngươi, Phương mỗ tin!

Hành động lần này rất quan trọng, chỗ tên trọc đầu này dẫn đầu một ngàn người, thực lực bọn hắn mạnh mẽ, cực khó đối phó. Nếu không có họ, Thánh Giáo sợ rằng thiệt hại không nhỏ. Lúc đó để bọn hắn xông pha chiến đấu, về sau thỏa mãn điều kiện bọn hắn là đủ.

Nếu xuất hiện ngoài ý muốn, họ thiệt hại nặng nề, thực lực tổn hao lớn nhưng cũng chẳng sao. Những thứ ở địa bàn tên đầu trọc tại vùn đất hỗn loạn, vừa vặn để Thánh Giao tiếp nhận...

Tính thế nào họ cũng sẽ không lỗ nặng...

Mới đầu hắn còn lo lắng những tên đầu trọc thoải mái đáp ứng như vậy, sẽ có bẫy rập gì đó. Nhưng việc đã đến nước này, tên đã lên dây, nếu nói còn có bẫy, trừ phi bọn hắn cấu kết thông đồng với quan phủ hoặc cùng cái tên Lý Dịch kia!

Chỉ là một cái quan viên một cái tặc, một lính một trộm, điều này có thể ư?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên TàThần

Vĩnh Huyện, cửa Tây.

Thời gian cấm đi lại vào ban đêm đã đến, các nơi mua sắm đều đóng cửa, chỉ còn một hàng binh sĩ mang theo hai cái đèn lồng, vừa đi

vừa tuần tra.

Cửa Tây và Đông Nam Bắc là ba cổng thành khác nhau, ra khỏi cửa thành chính là chân núi. Người đi đường ít ỏi, bởi vậy cổng thành rất lâu chưa mở. Ban đầu không cần tuần tra hàng đêm, gần đây vì nơi này xây dựng khu mua sắm, phòng ngừa bọn trộm cướp hoành hành,

mới tạo thành một nhóm binh lính đó.

Trước ngày rằm tháng giêng trời vẫn rất lạnh. Các binh lính đi tuần tra mười mấy vòng bị gió lạnh thổi, trong lòng hơi phiền chán. Nhưng đây là chức trách của họ, huống chi đội trưởng đại nhân vẫn còn ở đây, họ ngược lại không dám thư giãn dù một chút.

Không biết đi đến vòng thứ mấy, người đi đầu ra hiệu mọi người dừng lại, hỏi.

- Hiện tại lúc nào rồi?

Một người trả lời:

- Đại nhân, sắp tới giờ Tý (11-1 giờ sáng).

- Đến rồi à...

Đội trưởng nói một câu, quay đầu lại nói tiếp.

- Hiện giờ trong thành làm gì có bọn trộm cướp ăn gan hùm mật gấu, không cần nhiều người hóng mát ở chỗ này đâu. Vậy đi, mấy người các ngươi, về trước nghỉ ngơi trước một chút, một canh giờ sau tới đổi cho bọn ta.

Mấy người bị hắn chỉ lập tức sững sờ, vội nói.

- Đội trưởng đại nhân đi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta vẫn có thể kiên trì...

Tên đội trưởng phất tay, nói.

- Bảo các ngươi đi thì đi đi, sao nói nhảm nhiều vậy? Ta muốn canh thêm chút, sau nửa đêm rồi về ngủ, không được à?

Nói tới đây, những người khác cũng không tiếp tục kiên trì.

Giáo úy bị thương, chuyện tuần tra cửa Tây giao cho đội trưởng phụ trách, họ tất nhiên phải nghe hắn an bài.

Bây giờ Vĩnh Huyền an ninh tốt, tuần tra chỉ làm cho có, sẽ không xuất hiện chuyện lớn gì.

- Cảm tạ đội trường đại nhân.

Mấy người gật đầu, chắp tay với đội trưởng một cái, rồi đường ai nấy đi.

Khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất, tên đội trưởng nhìn của thành, lẩm bẩm nói.

- Thời gian vừa đúng...

- Động tác nhanh lên, không thể làm hỏng chuyện lớn của sứ giả!

Hắn mang theo mấy bóng người đi qua trung tâm mua sắm, vội vàng đi về phía cổng thành.

Bên ngoài cửa Tây - Vĩnh Huyện, trong rừng cây rậm rạp có một người nam tử cao lớn đầu trọc, nhìn tường thành như ẩn như hiện trong bóng tối, nhỏ giọng nói.

- Ui, Phương sứ giả, người các ngươi nói, đến cùng có đáng tin hay không? Tin được chứ? Liệu hắn có thả bồ câu cho chúng ta?

Phương Ngọc không quay đầu lại, ánh mắt nhìn qua tường thành, lắc đầu:

- Không thể, người Thánh Giáo bọn ta, trung thành với nương nương, tuyệt đối tin được!

- Trung thành tuyệt đối với nương nương...

Vương Uy ngẫm nghĩ, hỏi.

- Vậy sao không liên lạc được các tín đồ của ngươi tại Thục Châu?

Ngực Phương Ngọc chập trùng hai lần, kiên định nói.

- Vương đại thống lĩnh yên tâm, lần này, chắc chắn không có vấn đề.

- Có chút không hợp lý nha...

Vương Uy lắc đầu, nhìn hắn nhắc nhở.

- Phương huynh đệ, ngươi đừng trách ta không cảnh tỉnh ngươi. Hiện tại là thời đại đạo đức suy thoái, mất hết nhân cách. Có ít người

mặt ngoài xưng huynh gọi đệ với ngươi, bên ngoài trung thành với các ngươi, thật ra là người nằm vùng của địch nhân. Tới lúc mấu chốt sẽ phản bội, để các ngươi phí công nhọc sức, không thể không phòng bị!

Phương Ngọc đặt tất cả lực chú ý lực lên của thành, nghe vậy phất tay, nói.

- Vương đại thống lĩnh lo nhiều rồi...

- Lòng hại người có thể không có, nhưng nên có lòng phòng bị...

Vương Uy còn chưa nói hết, hình như đang xác minh lời Phương Ngọc. Trong bóng tối, cổng thành đóng chặt đột nhiên mở ra cái khe hở, sau đó càng mở càng lớn, càng mở càng lớn cho đến khi... hoàn toàn mở ra!

- Cổng thành mở!

Thục Vương đè nén giọng nói, thấp giọng hưng phấn.

- Thế nào, Vương đại thống lĩnh tin chưa?

Phương Ngọc liếc hắn một cái, vừa cười vừa nói.

- Các huynh đệ, còn chờ cái gì, xông lên đi!

Vương Uy nhìn sau lưng nói với mọi người một câu rồi một ngựa đi đầu, dẫn theo mấy trăm người chạy như điện tới cửa thành.

Thục Vương và Phương Ngọc nhìn bọn hắn dẫn đầu xông về phía trước, trên mặt đều lộ ra nụ cười.

Công thành thì phải xông về phía trước, những tên đầu trọc này, quả nhiên đáng giá tín tưởng...

Chờ khi Vương Uy dẫn theo một đám người ngựa vào trong, theo sát phía sau là Thục Vương.

Dựa theo tình báo, sau khi xông vào cổng thành họ tiến vào khu gọi là trung tâm mua sắm, giữa thương trường có mảnh đất trống cực lớn. Bên ngoài đất trống có cửa hàng vây quanh, hiện lên một vòng tròn có lối ra, ngay chính giữa mảnh đất trống lớn, tức thì có hai ngàn người xông vào cũng không lộ vẻ chật chội.

Phương Ngọc đi đằng sau mọi người, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.

Lần này chờ bắt tên Lý Dịch kia, hỏi ra cách điều chế thiên phạt, còn Thục Vương còn không đùa chết hắn chắc? Hắn muốn để nương nương nhìn, ánh mắt nàng, cũng có lúc sai.

Cảnh Vương, tả sứ thì thế nào? Kết quả vẫn thua trên tay hắn đấy thôi?

Trong lòng Phương Ngọc nghĩ như vậy, ngay lúc lọt vào cửa thành, hắn nhìn quanh bốn phía, không có bóng người hắn muốn gặp trên tường thành.

Hắn và Ám Tử trong thành từng có hẹn, nếu cửa thành mở ra, đứng trên tường thành thì chắc chắn không để lộ sơ hở nào. Nếu không, chính là xảy ra biến cố!

Hắn gần như trong nháy mắt ngừng tốc độ lại, lần nữa xác nhận chỗ tường thành không có người, sắc mặt đại biến, lo lắng quát.

- Lui, mau lui lại!

Hắn nhanh chóng quay người, hai người áo tím theo sát sau lưng hắn, nháy mắt biến mất trong rừng rậm.

Ba ngàn người tiến vào sẽ tạo ra bao nhiêu tiếng động lớn, chỉ có hơn mười người gần hắn nhất mới kịp phản ứng. Phần lớn người, đã xông vào nội thành.

Lúc này, Thục Vương sớm đã xông vào, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.

- Theo ta tới Cảnh Vương phủ, bắt sống Lý Dịch!

- Không cần phiền toái như vậy, ta ở ngay chỗ đây.

Một âm thanh từ bên trên truyền đến, trên tường thành bỗng nhiên hiện ra mấy chục ánh lửa. Lý Dịch đứng chỗ sáng nhất trên thành lầu, nhìn Thục Vương, nói.

- Ngươi lên đi!

Nhìn bóng người trên tường thành kia, dù không thấy rõ mặt, nhưng hắn nhận thấy bóng hình quen thuộc từ sâu trong linh hồn. Vẻ mặt Thục Vương đình trệ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận