Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 983: Chương 983




________________

Hoàng quyền là trên hết trong xã hội phong kiến, hoàng vị là uy nghiêm nhất, chí cao vô thượng nhất.

Cái loại suy nghĩ lấy hoàng vị làm bóng cao su để đá của Lý Hiên chênh lệch với người xưa rất xa, Lý Dịch cảm giác được sâu sắc bốn chữ nghiệp chướng nặng nề.

Lại nghĩ tới Lý Hàn say mê toán học, bộ dáng giống hắn như đúc, làm tiên sinh của hắn, Lý Dịch phát giác tội nghiệt của hắn lại càng sâu.

Hiện tại Lý Hiên còn trẻ, ý nghĩ quá mức lý tưởng, mà lại không thực tế, đợi đến hai năm sau, hắn sẽ hiểu được, hoàng vị không phải hắn muốn nhường thì có thể nhường, muốn cho ai thì có thể tặng cho người đó.

Lý Hàn có thể làm tốt viện trưởng Viện Toán Học, có thể làm một đầu bếp, nhưng không thể nào làm một Hoàng Đế tốt.

Chí ít vào lúc đang ăn cá hắn nướng, Lý Dịch nghĩ như vậy.

Loại bỏ xương cá, đưa thịt cá cho Vĩnh Ninh và Thọ Ninh, Lý Hàn đi tới, nhìn Lý Hiên nơi xa, có chút do dự hỏi.

- Tiên sinh, người mới vừa rồi nói chuyện gì với hoàng huynh vậy?

Lý Dịch kẹp miếng thịt cá, hỏi.

- Có chuyện gì?

Lý Hàn lắc đầu, nói:

- Không có gì, chỉ là có một loại cảm giác không tốt lắm.

Hiện tại, dục vọng muốn sống của đứa trẻ thật quá mãnh liệt, Lý Dịch nhìn hắn, lắc đầu, nói.

- Chúng ta không nói gì cả, đừng suy nghĩ nhiều, ngươi đi nướng cá đi.

Cảnh vật trong Phù Dung viên thanh u, phong cảnh hợp lòng người, trừ Khúc Giang viên ra thì đây là nơi đẹp nhất của Hoàng gia ở Kinh Đô, cách Lý gia không xa, lúc về nhà với Như Nghi, thậm chí đều không cần ngồi xe ngựa.

Lý Dịch ôm Lý Đoan đã ngủ, Như Nghi quay đầu, nhìn hắn hỏi.

- Tướng công có cảm thấy Đoan Nhi rất ưa thích Tiểu Nhị hay không.

Hài tử còn rất nhỏ, căn bản cũng không biết chuyện thích hay không thích, chẳng qua là hai đứa bé đùa giỡn với nhau lâu dài, đã thành thói quen.

Đổi lại một con mèo nhỏ, một con chó nhỏ, nó cũng sẽ ưa thích như vậy.

Lý Dịch nhìn nàng, hỏi.

- Có phải hoàng hậu nương nương nói cái gì với nương tử hay không?

Như Nghi cười cười, gật đầu.

- Nàng nói Đoan Nhi và Tiểu Nhị sinh cùng một ngày, là duyên phận đời trước đã tu, nếu như có thể cùng nhau lớn lên, cũng coi như thanh mai trúc mã, không bằng bây giờ quyết định hôn sự.

Bởi vì tự thân trải qua, Lý Dịch ghét cay ghét đắng đối với việc chỉ phúc vi hôn hoặc thông gia từ bé này, lắc đầu, nói.

- Việc của bọn chúng, phải xem chính bọn chúng, chúng ta tốt nhất đừng nhúng tay quá nhiều.

Như Nghi hiển nhiên cực kỳ ưa thích Tiểu Nhị, ngẫm lại, nói.

- Nhưng Tiểu Nhị là công chúa, đến lúc đó khẳng định rất nhiều người đều muốn kết thân với Hoàng gia, nếu như Đoan Nhi thích nàng, nàng lại hứa gả người khác...

- Vậy thì cướp!

Lý Dịch không chút do dự nói:

- Chuyện cướp người này, nương tử thành thạo nhất rồi.

Như Nghi nhận lấy Lý Đoan từ trong ngực hắn, từ tốn nói.

- Thiếp thân và Túy Mặc muội muội có chuyện phải thương lượng, đêm nay tướng Công ngủ thư phòng đi.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Đừng mà, có chuyện gì phải thương lượng, chúng ta cùng nhau.

Như Nghi nhìn hắn, hỏi:

- Ta và Túy Mặc muội muội chuẩn bị thương lượng suốt đêm, tướng công cũng muốn cùng nhau sao?

- Nếu như các nàng không ngại thì..

Lý Dịch nhìn nụ cười trên mặt Như Nghi, khoát tay, nói.

- Bỏ đi, cái giường kia quá nhỏ, ba người ngủ không được.

Vốn định đầu năm cưới Túy Mặc về, vì Tiên Đế băng hà, chỉ có thể trì hoãn, đến bây giờ, tuy thời hạn một tháng đã qua, nhưng trong thời gian ngắn, không có ngày lành tháng tốt nào, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là hắn cho rằng hai chuyện cách nhau quá ngắn, trong lòng khó an tâm.

Vui mừng là Túy Mặc có thể hiểu điều này, ngược lại còn tới an ủi hắn, đời này hắn may mắn dường nào mới có thể gặp được những cô gái này.

Ngẫm lại cái này có lẽ cũng do ông trời đền bù với đời trước của hắn, dù sao căn cứ ý nghĩ học tập đi thư viện, không chỉ có gặp được một tên thần kinh lấy oán báo ân, Còn trải qua một trận đại hỏa hoạn không thể tưởng tượng được, ông trời nợ hắn quá nhiều.

Trước cửa Lý phủ, Lý Dịch bất ngờ nhìn thấy một người.

Gác cửa Lý gia khách khí nói với người trẻ tuổi:

- Vị đại nhân này, Hầu Gia và phu nhân nhà ta ra ngoài, không biết lúc nào mới trở về, hay là ngày mai ngài lại đến, hoặc vào phủ chờ

một chút?

Người tuổi trẻ kia chắp tay nói.

- Đã như vậy, ngày khác ta lại tới.

- Không cần ngày khác.

Lý Dịch đi qua, vỗ bả vai Giang Tử An, cười nói:

- Giang huynh, có chuyện gì, đi vào nói.

Biểu hiện trên mặt Giang Tử An lập tức thay đổi cung kính:

- Lý đại nhân

Trong phủ, nha hoàn dâng lên trà ngon, Lý Dịch nhìn Giang Tử An, cười hỏi:

- Tử An huynh chắc phải lập tức phải rời đi phải không?

- Đúng thế, Lại Bộ ủy nhiệm đã xuống tới rồi, trời sáng sẽ đi.

Giang Tử An gật đầu, bỗng nhiên đứng lên, khom người bái Lý Dịch thật sâu, nói.

- Giang Tử An đa tạ ân cứu giúp của Lý đại nhân!

Bằng hữu ngày xưa xém chút đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng, kẻ địch ngày xưa, không chỉ cứu hắn từ trong lao ngục ra, lại chuẩn bị cho hắn một con đường làm quan tươi sáng, giờ phút này, đứng trước mặt Lý Dịch, trong lòng của hắn kích động khó mà kiềm chế.

Lý Dịch đứng lên đỡ hắn dậy, nói.

- Lần này đi Khánh An phủ, Giang huynh vạn sự cẩn thận, huyện An Khê cũng coi như quê nhà của ngươi, sau này phải quản lý thật tốt,

đừng cho hương thân phụ lão thất vọng.

Sắc mặt Giang Tử An nghiêm nghị, khom người nói.

- Tử An tất không phụ phó thác của Lý đại nhân.

Lý Dịch cười nói.

- Không cần khách khí như thế, ngồi đi.

Sau khi Giang Tử An ngồi xuống, mới lần nữa chắp tay nói.

- Ngày xưa có nhiều chuyện đắc tội, Lý đại nhân không để ý hiềm khích lúc trước, Giang mỗ, Giang mỗ...

- Chuyện đã qua, thì đừng nhắc lại

Lý Dịch phất tay, nói.

- Cố nhân gặp nhau, sao có thể không có rượu, người đâu, mang rượu tới đây!

Đầu bếp Lý gia làm việc rất nhanh, một khắc đồng hồ đã có một vò mỹ tửu, mấy đĩa đồ nhắm mang lên.

Lý Dịch đã từng quyết định sau này không uống rượu nữa, lại không kiên trì được thời gian bao lâu, trong khoảng thời gian này, hắn với Liễu nhị tiểu thư và Minh Châu cụng rượu cuối cùng đều thất bại, nhưng tửu lượng của hắn lại có tăng lên rất nhiều.

Mới đầu Giang Tử An hết sứ câu nệ, nhưng qua vài chén rượu, cả người dần biến thành mơ màng.

- Lý đại nhân, Lý huynh, ngươi thật sự coi ta Giang Tử An là bằng hữu.

- Điều đó đương nhiên, Lý Dịch ta không nhiều bằng hữu, Giang Tử An huynh xem như một người, đừng quên, chúng ta còn có giao tình cứu mạng.

- Nếu là bằng hữu, có mấy lời ta thì không thể không nói

Hai mắt Giang Tử An lờ đờ mông lung, bất mãn nhìn hắn, nói.

- Nhược Khanh cô nương là nữ tử rất tốt, cho dù nàng là Thiên Hậu nương nương gì đó cũng kệ đi, sao ngươi không đi tìm nàng, ngươi, khí phách người mắng những tiến sĩ khi ở Ninh Vương phủ đi đâu mất rồi.

Lý Dịch vỗ một bàn tay trên đầu hắn, mắng:

- Lúc này, ngươi còn dám nhớ thương Nhược Khanh của ta?

- Ta không có nhớ thương!

Giang Tử An đỏ mặt, nhìn hắn chằm chằm, nói:

- Ta chỉ cảm thấy, chuyện này ngươi làm, không giống nam nhân.

- Ta không giống nam nhân.

Lý Dịch liếc nhìn Giang Tử An một chút, ôm nữ tử đang rót rượu cho hắn vào trong ngực, nói:

- Nhược Khanh, ngươi nói cho hắn biết, ta có giống nam nhân hay không?

Giang Tử An kinh hãi.

- A, ngươi, ngươi là Nhược Khanh cô nương...

Ở cửa, nghe được trong phòng truyền tới tiếng cười cởi mở nam nhân, Túy Mặc cúi đầu, trong mắt hiện ra vẻ đau thương.

Tuy hắn đang cười, nhưng cũng không đại biểu hắn thật sự vui vẻ, nếu thật sự vui vẻ, cũng không cần uống rượu.

Hắn không vui, nàng cũng khó có tươi cười.

Như Nghi đi đến bên nàng, liếc trong phòng một cái, thấp giọng nói.

- Sau khi Tiên Đế đi, tướng công không có bao nhiêu kẻ địch, cũng không có bao nhiêu bằng hữu nữa

- Hắn đã từng nói, sau khi Tiên Đế đi thì không ai có thể họ che gió che mưa cho họ nữa rồi.

Túy Mặc nhìn bóng người trong phòng, lắc đầu nói.

- Hiện tại ở Kinh Đô, có người nào có thể dấy lên mưa gió nữa, bọn họ kính hắn, phục hắn, sợ hắn, hắn thực ra không thích như thế này.

Như Nghi nắm tay nàng, lắc đầu nói.

- Tướng công có một mặt, chúng ta đều không hiểu.

Giang Tử An rất nhanh đã say, bị hạ nhân Lý gia đỡ đến phòng khách nghỉ ngơi, Lý Dịch dựa vào ghế, nghỉ ngơi một lát, mở to mắt, thấy một nét mặt già nua đầy nếp nhăn.

Từ sau khi bệ hạ băng hà, hắn đã rất lâu rồi không nhìn thấy khuôn mặt này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận