Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1044: Một Lần Nữa Tái Giá



Chương 1044: Một Lần Nữa Tái Giá

________________

VIP Chương 1044: Một Lần Nữa Tái Giá



Lão Phương ngồi xổm trước cửa ra vào, nhìn Hứa Chính đang yên tĩnh đứng ở đó chờ đợi, nói:

- Lão Hứa, người tìm cô gia có việc gì à? Ngươi có thể nói với ta, có lẽ ta cũng có thể nghĩ ra biện pháp, không cần làm phiền cô gia, hắn bận tối mắt tối mũi cả ngày rồi, có thể không cần làm phiền thì tận lực đừng làm phiền....

Hứa Chỉnh chỉ nhàn nhạt liếc lão Phương một cái, cũng không có mở miệng nói gì.

- Nè, ánh mắt đó là gì hả? Ngươi xem thường ta có phải không....

Lão Phương đứng dậy, nhìn Hứa Chỉnh, trên mặt hiện lên sự giận dữ:

- Tuy ta không thông minh như Cô gia, nhưng mà không có chênh lệch nhiều, thậm chí có đôi lúc cô gia còn không thông minh bằng ta, ngươi nói đi, đến cùng đã gặp phải việc gì, ta giúp người suy nghĩ biện pháp.

Hứa Chỉnh nhìn lão Phương, nói.

- Chúng ta có một vị nương nương, một vị hộ pháp, đối phương cũng có một vị nương nương, một vị hộ pháp. Nếu nói về mặt nhân số, chúng ta cũng không chiếm thế thượng phong, những tín đồ bị bắt giữ kia đại bộ phận đều đến từ Tề Quốc, rất nhiều người cũng không nguyện ý quy thuận....

Nói xong hắn nhìn sang lão Phương, hỏi.

- Ngươi có biện pháp nào không?

Trong mắt lão Phương thì ngoại trừ Cô gia và Nhược Khanh cô nương, trong cái thành giáo kia không có người bình thường.

Không không không phải là ngoại trừ Nhược Khanh cô nương ra thì không có người bình thường.

Bao gồm cái tên Hứa Chính đang đứng trước mặt hắn đây, không biết trong đầu mấy người này đang suy nghĩ gì, cố chấp muốn chết, một khi điên cuồng lên là không màng tới tính mạng, cái này căn bản là một đám người điên.

Đối với một đám người điên như vậy thì hắn có thể có biện pháp nào, đè đầu bọn hắn xuống bắt quy thuận sao?

Thấy Hứa Chỉnh còn đang nhìn mình, lão Phương lườm hắn một cái, nói.

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Hứa Chỉnh nói:

- Ta đang chờ biện pháp của ngươi.

- Chờ biện pháp của ta làm gì, bọn họ nguyện ý quy thuận hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?

Lão Phương liếc Hứa Chỉnh một cái, hỏi.

- Loại vấn đề này mà còn phải đến hỏi ta, Tử Y Sứ ngươi làm việc như thế nào vậy?

Hửa Chính là một người vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn lão Phương nói.

- Ngươi mới vừa nói mình có thể nghĩ đến biện pháp.

Lão Phương suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nhìn Hứa Chỉnh, hỏi.

- Năm nay người bao nhiêu tuổi rồi?

Hứa Chỉnh nhìn lão Phương, nói:

- Hai mươi tám.

- Có vợ chưa?

Lão Phương lại hỏi.

- Chưa có.

Lão Phương chỉ vào Hứa Chỉnh, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Ngươi nói ngươi đã hai mươi tám rồi, lập tức sắp bước qua tuổi ba mươi mà ngay cả một bà vợ cũng chưa có, lúc ta hai mươi tám thì nhi tử đã có thể đi đường làm việc. Ngươi không nghĩ cách lưu truyền hương khói cho Hứa gia nhà mình, mà cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ này, hữu dụng không?

Hứa Chỉnh nhìn lão Phương, hỏi thẳng.

- Có vợ để làm cái gì, để sợ giống như ngươi à?

Khi Lý Dịch bước ra sân thì nhìn thấy lão Phương dùng một tay giơ Hứa Chỉnh lên, đang chuẩn bị ném hắn ta vào cái ao sen đằng trước.

- Các ngươi đang làm gì đó?

Lão Phương nghe thấy Lý Dịch nói, lúc này mới buông Hứa Chỉnh xuống, Hứa Chỉnh sửa sang cổ áo một chút, mặt không đổi sắc, nói:

- Có mấy trăm tín đồ còn không muốn quy thuận, phần lớn bọn họ đều đến từ Tề Quốc, ảnh hưởng của chúng ta ở Tề Quốc không bằng bọn họ.

Hiện tại thì Thánh giáo đã rõ ràng bị cắt đối thành hai bộ phận.

Một cái phân đà Tề Quốc, xem đạo Cô kia là nương nương, một cái phân đà Cảnh Quốc, xem Nhược Khanh là nương nương.

Sức ảnh hưởng của đạo cô kia tại Cảnh quốc không bằng Nhược Khanh, mà tầm quan trọng của Nhược Khanh trong lòng tín đồ Tề Quốc không bằng đạo cô kia.

Hiện tại hai cái nương nương sinh ra xung đột, bọn họ cần phải chia đội mà đứng, như vậy thì sẽ xuất hiện hai loại lựa chọn hoàn toàn

khác biệt.

- Ta biết rồi.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Ngươi đi xuống trước đi, chuyện này ta đã có biện pháp.

- Được rồi.

Hứa Chính chắp tay một cái, sau đó lưu loát quay người rời đi.

Lão Phương trừng to mắt nhìn Lý Dịch, hiếu kỳ hỏi.

- Cô gia, người có biện pháp nào vậy?

Hắn thật sự không nghĩ ra, nếu người ta đã không nguyện ý tin tưởng thì còn có thể có biện pháp nào nữa, chẳng lẽ cô gia còn có thể khống chế suy nghĩ trong lòng của mấy người đó hay sao?

Dựa vào kinh nghiệm từ trước, nếu Cô gia đã nói với hắn có biện pháp thì thật sự có biện pháp, điểm này thì cô gia và hắn khác nhau.

Xem ra hắn không thể không thừa nhận một sự thật, Cô gia đúng là thông minh hơn hẳn một chút xíu.

Đối với Lý Dịch mà nói, vấn đề của mấy người giáo đồ kia, nói đơn giản thì không đơn giản, nói khó cũng không khó, chỉ cần tìm đúng vấn đề, đúng bệnh hốt thuốc thì sẽ nhanh chóng có thể nhìn thấy hiệu quả.

Trước mắt thì việc xếp vị trí thứ nhất trong lòng hắn là lập tức sắp tới ngày đại hôn.

Mấy tên quan viên ở Kinh Đô kia khi cưới thiếp đều dùng cỗ kiệu lặng lẽ nâng vào trong nhà, sẽ không làm quá huyên náo, chỉ mời chút hảo hữu tới họp mặt chung vui.

Lý Dịch cũng không có ý định huyên náo toàn bộ Thục Châu, hắn không có ý định gióng trống khua chiêng công bố, cũng không muốn mời quan viên Thục Châu, tuy nếu mời thì có thể thu được rất nhiều lễ vật, nhưng hắn có từng quan tâm mấy thứ tục vật ấy à?

Có điều cũng không thể quá mức đơn giản, dù sao đối với nữ tử mà nói, đây chính là một trong những chuyện quan trọng cả đời các nàng, vô luận Túy Mặc hay Nhược Khanh, hắn cũng không thể khiến các nàng ấy ủy khuất được.

Đương nhiên, nếu nghiêm túc tính ra thì đây cũng là lần đầu tiên hắn thành thân, nếu không tính lần trước bị đánh ngất xỉu mơ mơ màng màng kia, cho nên hắn nhất định phải ứng phó cẩn thận.

Khi Lý Dịch đi vào phòng thì thấy Như Nghi phát sầu nhìn vào tủ y phục, thấy hắn tiến vào, nàng vội vàng kéo hắn qua, hỏi.

- Tướng công, chàng nói xem ngày hai vị muội muội vào cửa thì ta nên mặc quần áo gì mới tốt?

Lý Dịch bị y phục treo trong tủ của Như Nghi làm hoa mắt, nói.

- Nương tử mặc cái gì cũng xinh đẹp...

Như Nghi lắc đầu, nói.

- Vậy không được, dù sao cũng phải chọn một kiện...

Lý Dịch đóng tủ lại, ôm eo Như Nghi, nói.

- Không cần chọn, ta đã sớm chọn giúp nàng y phục mặc ngày đó rồi....

- Là cái nào?

Như Nghi nghi hoặc hỏi.

Lý Dịch nắm tay nàng đi đến bên giường, mở cái rương ở đầu giường, lục lọi lấy một bộ y phục từ trong rương ra, nói.

- Mặc bộ này.

Như Nghi nhìn thấy thứ Lý Dịch cầm trong tay, ngơ ngẩn một lúc, sau đó lập tức lắc đầu, nói:

- Tướng công đừng nói lung tung, làm sao ta có thể mặc bộ này được...

- Bởi vì ta còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nương tử khi mặc y phục này.

Lý Dịch đặt bộ y phục tân nương lên giường, kéo Như Nghi lại ôm vào lòng, nói:

- Lần trước mơ mơ màng màng thành thân, sau này ta nghĩ lại, hôn nhân đại sự sao có thể qua loa như thế được, cho nên lần này ta

muốn cưới một lần....

Lý Dịch nhìn Như Nghi, hỏi.

- Nương tử nguyện ý tái giá một lần nữa chứ?

- Tướng công... Đoan Nhi đã hai tuổi rồi....

Sắc mặt Như Nghi đỏ bừng, nàng nhìn Lý Dịch, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta như vậy sẽ bị người khác chê cười...

- Ta xem ai dám cười....

- Không được.....

Lý Dịch ghé sát lại gần Như Nghi, ngậm vành tai của nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Được không nào....

Thân thể Như Nghi mềm mại xụi lơ ở trong lòng Lý Dịch, gương mặt nàng ửng đỏ, mơ hồ đáp ứng.

- Được rồi....

Khi Tiểu Hoàn đi ngang qua tiểu viện thì bỗng dưng dừng lại, sau đó tò mò quay lại nhìn một chút.

Tại sao phòng của cô gia và tiểu thư khoá lại rồi, rõ ràng mới vừa rồi còn mở ra mà....

.........

Khi Lý Dịch đi vào một tiểu viện khác, Tiểu Thúy đang cầm lăng kính tán sắc đùa nghịch dưới ánh mặt trời.

Trong ba người Tiểu Hoàn, Tiểu Châu và Tiểu Thúy, Tiểu Thúy là người chơi giỏi nhất, đá cầu lông tốt nhất, đá cầu mây cũng tốt nhất, ngay cả chơi dây cũng có thể tạo ra nhiều hình dạng hơn người khác.

Lúc này nàng ấy đang triển lãm hiện tượng hiện tượng lăng kính tán sắc biến ra cầu vồng dưới ánh mặt trời cho lão Phương xem.

Lão Phương hiển nhiên không có hứng thú với việc biến ra cầu vồng, hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi.

- Tiểu Thúy, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi....

- Chuyện gì vậy Phương đại thúc?

Tiểu Thúy vừa chỉnh góc độ của lăng kính vừa hỏi.

Lão Phương nhìn nàng, nói:

- Ngươi nhìn, người gọi Tiểu Hồng là tỷ tỷ, nhưng lại gọi ta là Phương đại thúc, lúc này.... Có phải kém bối phận không?

Tiểu Thúy vẫn luôn không thay đổi xưng hô với mình, với lão Phương thì đây là một cái tâm bệnh.

Người khác đều nghĩ tăng bối phận, hắn chỉ muốn nàng ấy kêu hắn một tiếng “Phương đại ca” mà thôi, chẳng lẽ yêu cầu này rất quá đáng sao?

Tiểu Thúy ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái, hỏi.

- Vậy là CÓ ý gì?

- Ngươi xem, hiện tại Tiểu Hồng tỷ ở cùng với ta, hai chúng ta cùng bối phận....

Lão Phương nhìn nàng, hướng dẫn từng bước.

- Ngươi gọi ta Phương đại thúc, nhưng lại gọi nàng ấy là Tiểu Hồng tỷ, lúc này có phải kém bối phận hay không?

Tiểu Thúy suy nghĩ một chút, sau đó như chợt hiểu ra, gật đầu nói:

- Hình như đúng là vậy...

Tiểu Thúy nhìn lão Phương, nghiêm túc nói.

- Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không gọi như vậy nữa...

Lão Phương bỗng nhiên cảm giác hốc mắt có chút ướt át, mũi hơi sụt sịt, ba năm, gần ba năm rồi, rốt cuộc thì nàng ấy cũng thông

suốt....

Tiểu Thúy nhìn lão Phương, vẻ mặt chân thành nói:

- Xin lỗi Phương đại thúc, ta không phải cố ý, sau này ta sẽ gọi Tiểu Hồng là thẩm thẩm....

Thấy lão Phương đứng vững tại chỗ, đôi mắt còn có chút ướt át, Tiểu Thúy kinh ngạc, hỏi:

- Phương đại thúc, Phương đại thúc, người bị làm sao vậy?

- Không có gì...

Lão Phương xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, nói:

- Hôm nay mặt trời hơi chói mắt, ta mới nhìn một chút mà mắt đã đau, còn chảy cả nước mắt....

Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn một chút, nghi ngờ nói:

- Hôm nay mặt trời không chói...

- Không chói à?

Lão Phương cúi đầu xuống, lắc đầu, nói:

- Như vậy do ta nhớ tới người mẹ quá cố của mình....

- Hả?

Lão Phương xoa xoa đôi mắt, thở dài:

- Nếu như nếu bà ấy vẫn còn sống thì hiện tại cũng nên hưởng phúc rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận