Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1042: Một Búi Tóc



Chương 1042: Một Búi Tóc


________________

VI Chương 1042: Một Búi Tóc



Lý Dịch nhìn Trần Trung đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, giải thích nói.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta và bệ hạ trong sạch.

- Cùng công chúa thì sao?

- Cùng Công chúa cũng chỉ nắm cái tay, hôn cái mặt mà thôi. Chỉ thế thôi, không còn có gì khác.

- Ta biết.

Trần Trùng gật đầu, nói.

- Ngươi và bệ hạ trong sạch.

Lý Dịch nhìn hắn, nói.

- Nhưng mà ánh mắt ngươi không có đổi.

Trần Trùng cúi đầu xuống, hờ hững không nói.

Văn võ bá quan toàn triều, sợ rằng cũng chỉ có hắn và bệ hạ tin tưởng bọn họ trong sạch. Người nào không biết bệ hạ và Cảnh Vương tình như thủ túc, tin tưởng hắn còn hơn cả hoàng hậu nương nương, nói bọn họ trong sạch, ai mà tin?

Có điều câu nói này không thể nói ngay trước mặt.

Lấy hiểu biết của hắn đối với Lý Dịch, nếu bị hắn ghi hận, tuy mặt ngoài không cùng ngươi trở mặt nhưng sau này sẽ cho người mặc rất nhiều tiểu hài. Lòng dạ Cảnh Vương điện hạ hẹp hòi, quan hệ của hắn và bệ hạ, mọi người đều biết.

Hắn đổi một ánh mắt, nói.

- Bộ dáng Thục Vương như vậy, làm sao dẫn hắn hồi kinh?

Trần Trùng nói có đạo lý, trước khi Thục Vương phát điên dù sao cũng là một người có thể diện, để hắn cứ như vậy hồi kinh, cũng quá mất mặt, thương tổn không chỉ có thể diện chính bản thân Thục Vương mà còn là thể diện triều đình.

Lý Dịch phân phó cai ngục sau lưng nói.

- Mở cửa nhà lao ra.

Tên cai ngục kia cũng không hỏi nhiều, tiến lên mở cửa nhà lao ra.

- Cám ơn người, cám ơn ngươi!

Thục Vương từ bên trong đi ra, nghiêm túc nói:

- Ta hôm nay sẽ đưa Minh Châu đến trong phòng ngươi, ngày kia sẽ đưa Lý Hiên đến!

Am!

Lý Dịch đưa tay chặt nhẹ một cái vào gáy Thục Vương, Thục Vương khẽ kêu một tiếng rồi ngã xuống đất.

- Như vậy thì sẽ không cần thể diện.

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, nói.

- Chuyện này không được phép trì hoãn. Trời sáng sẽ bí mật áp giải hắn vào Kinh, nếu hắn trên đường còn náo loạn như vậy thì trực tiếp đánh ngất xỉu là được.

Trần Trùng kinh ngạc, gật đầu nói.

- Được.

Hắn chỉ chỉ Thục Vương ngã xuống đất ngất đi, phân phó cai ngục đứng bên cạnh.

- Trước tiên mang hắn về đi.

- Đang thật khoẻ mạnh, sao lại điên rồi.

Cai ngục kia thở dài. Thục Vương nằm trên mặt đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, bóp lấy cổ của hắn, cả giận nói.

- Trẫm không điên, trẫm là Hoàng Đế, trẫm là nhất quốc chi Quân, các ngươi lũ điệu dân này, điệu dân.

Àm!

Trần Trùng dùng lực đạo mạnh hơn Lý Dịch vừa rồi rất nhiều chém vào gáy Thục Vương, Thục Vương lần nữa hét lên rồi ngã gục. Trần Trùng phất tay,

- Dẫn đi đi.

- Cô gia, ngươi nói Thục Vương điên thật hay điện giả?

Lão Phương ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn Lý Dịch hỏi.

- Nghe nói còn có người bởi vì bị đả kích, không nguyện ý nhớ tới một ít chuyện, đóng bằng một phần trí nhớ của mình, nghe rất mơ hồ. Thật có loại chuyện này sao?

- Thật.

Lý Dịch thuận miệng nói một câu, loại chuyện này tuy nghe mơ hồ không đáng tin, nhưng mà trong lịch sử y học cũng không hiếm thấy.

Thục Vương đến cùng điên thật hay điện giả đã không còn quan trọng, lấy phong cách làm việc của Lý Hiên có thể sẽ không giết hắn, nhưng đời này, hắn cũng đừng mong trở ra khỏi Kinh Đô. Còn về bị cầm tù tại Kinh Đô, đến cùng là Thục Vương điên thật, hay Thục Vương điên giả, có cái gì khác biệt đâu?

Tạm thời kết cục Thục Vương đã định, hắn bây giờ nghĩ việc khác.

Lần này Thục Vương bị bắt, Phương Ngọc chạy trốn, vùng đất hỗn loạn trước kia là địa bàn của bạn đã bị nhóm Lý Dịch tiếp nhận, nhưng mà vẫn không tìm được Phương Ngọc. Khi bọn họ đến, đối phương đã người không núi trống, chỉ để lại một số sơn tặc không rõ ràng cho lắm, bị bắt luôn.

Vùng đất hỗn loạn rất lớn, xem như cộng thêm khu vực Thục Vương, Phương Ngọc tặng thêm cho bọn họ, trước đó chiếm cứ cũng chỉ là một địa phương nhỏ mà thôi.

Đương nhiên, vô luận phương nào, đưa mắt nhìn toàn bộ vùng đất hỗn loạn, bọn họ là một trong những số ít thế lực lớn.

Bây giờ khu vực gần Cảnh Quốc và Tề Quốc đã bị bọn họ thống nhất, chỉ còn lại một số thế lực gần Võ Quốc ở phương Bắc là chưa thu phục. Lý Dịch cùng nhóm người Vương Uy thương lượng một chút, vẫn không có ý định động thủ nhanh như vậy, đợi đến khi ổn định địa bàn hiện có mới tiến quân.

Cho đến lúc đó, vùng đất hỗn loạn có lẽ phải đổi họ, mặc kệ nên họ Lý hay sửa họ Liễu, đều giống nhau. Huống hồ, họ Liễu sau cùng cũng về họ Lý, những chi tiết này tạm thời không so đo.

Lão Phương ngồi chồm hổm trên mặt đất, vốn đang đợi Lý Dịch giải thích với hắn, có điều Lý Dịch chỉ thuận miệng qua loa một câu, sau đó không nói gì thêm.

Hắn đã ý thức được, gần đây Cô gia giống như không quá ưa thích phản ứng hắn.

Suy nghĩ kỹ một chút, trừ lần trước công chúa gửi thư cho Liễu nhị tiểu thư không kịp thời nói cho hắn biết trước, hình như không có nơi nào đắc tội.

Hắn ngẫm lại, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói.

- Cô gia, thực ra hôm nay trưởng công chúa viết thư tới, ta không để cho nhị tiểu thư nhìn thấy.

Lý Dịch lặng yên không một tiếng động giấu lá thư này vào trong ống tay áo, không biết vì cái gì, khi nhìn lão Phương một lần nữa quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.

- Không tệ! Lần này làm rất tốt.

Hắn vỗ bả vai lão Phương, lặng lẽ về đến phòng của mình, đóng cửa lại, dựa vào trên cửa, không kịp chờ đợi lấy lá thư trong tay áo ra.

Hắn đã cho phong thư này của Minh Châu rất lâu.

Trên bì thư ghi bốn chữ lớn.

- Lý Dịch thân khải.

Lý Dịch kinh ngạc, sắc mặt biển đen.

Hắn hung dữ liếc mắt ra ngoài cửa, lão Phương này có phải bị ngốc không. Lần này Minh Châu viết thư cho hắn, đâu phải cho Liễu nhị tiểu thư đâu, thần bí như vậy, làm giống như ăn trộm của người khác. Thư của hắn thì hắn sợ cái gì?

Mở phong thư ra, Lý Dịch sửng sốt.

Không có lá thư.

Trong phong thư lại không có lá thư.

Sẽ không phải khi nàng gửi thư quên bỏ thư vào chứ?

Hốc mắt Lý Dịch có chút ướt át, hắn đợi một phong thư của nàng dễ dàng à? Chín tháng, đợi đến hắn đều nhanh muốn thành thân cùng Túy Mặc, Nhược Khanh rồi. Hắn cũng chỉ chờ một phong thư thôi, cuối cùng lại là một phong không có nội dung.

Là để hắn tự mình tưởng tượng sao?

Hắn lật qua lật lại phong thư kia, vẫn không tìm thấy nội dung thư, ngược lại tìm được một chùm tóc.

Tóc này cũng không giống như không cẩn thận bỏ vào, bởi vì không phải mấy sợi, mà chính là một chùm, dùng một cái đai lưng màu đỏ cột lại, không dài, một đầu là ngọn tóc, một đầu khác là vết cắt cực kỳ chỉnh tề, hẳn là dùng cây kéo sắc bén cắt xuống.

Minh Châu viết thư thì rất kỳ quái, lần trước gửi tới đánh một trận, để Như Ý thay nàng đánh, lần này gửi tới một chùm tóc. Tại sao nàng không gửi qua tới một cái hôn để Như Ý thay nàng hôn đi?

Lý Dịch chuẩn bị ngồi xuống nghiên cứu thật tốt một chút, đi hai bước, ngồi vào trước bàn sách, cầm lấy sách, con mắt nhìn thấy Như Ý, sững sờ, hỏi.

- Như Ý, muội tới khi nào vậy?

- Một canh giờ.

Liễu nhị tiểu thư thả sách trong tay xuống, nhìn hắn, hỏi.

- Trong tay người cầm cái gì đấy?

Lý Dịch cúi đầu nhìn, lại nhìn nàng, nói:

- Thư.

Liễu nhị tiểu thư hỏi.

- Lý Minh Châu gửi tới?

Lý Dịch kinh ngạc nói.

- Làm sao muội biết?

- Phương đại thúc vừa rồi ở bên ngoài vụng trộm nói cho ngươi, ta nghe được.

Lý Dịch dựng thẳng phong thư lên, chỉ bốn chữ "Lý Dịch thân khải” phía trên, trịnh trọng nói:

- Muội nhìn đi, lần này là cho ta, ta cũng không có nhìn lén thư của muội.

Liễu nhị tiểu thư gật đầu, hỏi.

- Nàng nói cái gì?

Nàng nói xong lại bổ sung một câu.

- Đương nhiên, nếu như là lời không thể nói, ta không hỏi nữa. Dù sao ta không giống một ít người có đam mê nhìn trộm bí mật của người khác.

Lời nói này Lý Dịch không thích nghe. Cái gì gọi có đam mê nhìn trộm bí mật của người khác, đó là quan tâm, quan tâm biết hay không, là dựng nên quan niệm nhân sinh giá trị quan cùng thế giới quan cho nàng và Minh Châu, ngăn cản các nàng đi đến bước đường lạc lối. Nhìn trộm bí mật của người khác có cái gì tốt, nhìn trộm bí mật người khác còn bị đánh.

Rõ ràng chính là nàng muốn biết, còn bày ra bộ dáng không quan tâm.

A, nữ nhân...

- Nào có bí mật gì.

Vì biểu thị chính mình trong sạch, Lý Dịch đưa phong thư kia tới, nói.

- Giữa chúng ta không có cái gì gọi là bí mật hết, muội tùy tiện xem đi.

Liễu nhị tiểu thư nhận phong thư, mở ra xem, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dịch.

Lý Dịch nhìn qua phong thư trống không, ngây người tại chỗ, một lát sau lại nhìn nàng, hỏi:

- Nếu như ta nói nàng không nói gì, bên trong phong thư này vốn không có thư, muội tin không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận