Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 913: Càng Xa Càng Tốt


Chương 913: Càng Xa Càng Tốt





----------------------

Trong phòng, Trần phu nhân đang dạy Túy Mặc thêu thùa, đối với các tiểu thư con quan viên ở Kinh Đô mà nói thì thêu thùa chính là một kỹ năng nhất định phải biết, hầu hết đại đa số những người như nàng trước khi thành thân đều sẽ tự thêu cho mình một bộ hỷ phục thật đẹp.

Nhìn thấy Lý Dịch bước tới, nàng nhanh chóng giấu hỷ phục đi, Lý Dịch cũng không biết nàng xuất phát từ tâm lý nào mà giấu áo cưới còn kỹ hơn so với mấy cái yếm, hầu như chỉ có mấy cái yếm mặc đi mặc lại, mà ngay cả một lần cũng không cho hắn nhìn hỷ phục.

Trần phu nhân gọi bọn họ ngồi chung một chỗ, nói.

- Hai người các người cũng nên nhanh chóng chọn ngày, sắp xếp thời gian đi chứ, không thể mãi tiếp tục như vậy.

- Còn…Vẫn còn sớm mà.

Túy Mặc cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu.

Lý Dịch liếc nàng bằng một mắt, nói.

- Cái gì còn sớm với không còn sớm.

Nhìn nàng tránh khỏi tay mình nhanh chóng đi ra ngoài, Lý Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, đừng nhìn nàng bình thường nhìn rất lớn mật, hai người càng tiến thêm một bước thì ngược lại nàng ngày càng xấu hổ.

Trần tam tiểu thư mỉm cười nhìn bóng lưng nàng đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay đầu, thở dài, lên tiếng.

- Ngươi bây giờ còn trẻ cũng không biết triều đình hiểm ác bao nhiêu, người một nhà có thể bình an sống thoải mái hành phúc qua ngày cho dù giản dị một chút vẫn tốt hơn so với mỗi ngày đối mặt tranh đấu sứt đầu mẻ trán với đám người lừa gạt kia.

Lý Dịch cúi đầu nhưng lại không mở miệng.

Chẳng có ai ưa thích cuộc sống mỗi ngày đều người lừa ta gạt mưu tính lẫn nhau, so với những thứ này, ở trong nhà vui đùa cùng hài tử, đùa Như Ý, đùa loly kiêu ngạo đáng yêu còn không phải sướng hơn?

Muốn an ổn sống qua ngày thì trước tiên phải tiếp nhận đấu tranh.

Nàng nhìn ra ngoài cửa, thấy hai nữ nhân đang nói gì đó, quay đầu lại mở lời.

- Ta nhìn đứa bé Nhược Khanh kia cũng là một lòng nghĩ đến ngươi, mặc dù nơi này có Túy Mặc nhưng ngươi cũng không thể một mực xem nhẹ nàng, ta nhìn ra được trong lòng nàng cũng khổ không kém so với người khác, ngươi không nên phụ nàng.

- Ta biết.

Lý Dịch nhìn ra ngoài cửa, gật đầu.

- Sẽ không…

Nàng nhìn Lý Dịch, trên mặt xuất hiện một tia oán trách khó thấy.

- Năm đó cha ngươi nhất mực chung tình với mẹ ngươi, vì bỏ trốn với bà ấy mà ngay cả kế thừa gia tộc cũng không cần, làm sao đến đời ngươi lại trở nên đa tình, hoa tâm như thế không biết.

Trên mặt Lý Dịch lộ ra nét xấu hổ cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể giữ im lặng.

Nàng vỗ mu bàn tay Lý Dịch, khẽ nói.

- Tốt, lọt vào mắt xanh của nhiều cô gái xinh đẹp là phúc phần của ngươi, chỉ mong ngươi từ nay về sau đừng tổn thương bất kỳ người nào.

Nói xong lập tức đứng lên, cười nói.

- Đến nơi này của ngươi luôn nhịn không được nói hơi nhiều, ra ngoài từ biệt các cô nàng, ta về đây.

Lý Dịch cũng đứng dậy, đưa nàng ra ngoài, nhìn thấy Trần Trùng bước tới từ trong quán trà đối diện.

Nha hoàn của Trần phủ dìu nàng lên xe ngựa, lúc thấy Trần Trùng muốn leo lên một chiếc xe khác, Lý Dịch đột nhiên hỏi một câu.

- Mỗi ngày Trần đại nhân đều rảnh rỗi như vậy sao?

Tay Trần Trùng đã vén rèm xe lên lại hạ xuống, hỏi ngược lại.

- Chẳng lẽ, Lý đại nhân có ý muốn tố cáo Trần mỗ đến công chúa?

- Ta cũng không phải loại chỉ biết đâm thọc người khác.

Lý Dịch lắc đầu.

- Chỉ là muốn khuyên nhủ Trần đại nhân một chút, tốt xấu gì cũng đều là mệnh quan Triều Đình, trong một tháng tốt nhất vẫn nên có mấy ngày phải làm ra bộ dạng vất vả cần cù làm việc một chút, đương nhiên trừ cái đó ra, vẫn còn có một việc nhỏ phải nhắc nhở Trần đại nhân.

Hắn hơi hạ giọng.

- Cách Thôi gia xa một chút, càng xa càng tốt.

Trên mặt Trần Trùng lộ ra nét châm chọc, vừa muốn mở miệng lại nghe hắn nói nửa câu nói sau, biểu cảm bỗng nhiên trì trệ.

- Ngươi nói như vậy có ý gì?

- Trần đại nhân sẽ tự hiểu.

Lý Dịch nhìn hắn nói thêm câu nữa rồi quay người đi thẳng vào trong sân.

Chỉ để lại Trần Trùng đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng sớm đã hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, cuối cùng quy kết ra một kết luận.

Thôi gia sợ rằng sắp xảy ra biến cố.

Lúc Lý Dịch trở về, Túy Mặc đi ra từ trong phòng, hỏi.

- Trần phu nhân đi rồi?

- Về rồi.

Lý Dịch đi ngang qua, ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng.

- Bà ấy nói ta quay về chăm sóc các nàng.

- Ai… Ai cần chàng chăm sóc.

Nàng bối rối nhìn Tằng Sĩ Xuân đang ngồi trong viện uống trà một chút sau đó vội vàng đẩy hắn ra.

Sau đó, lại như ý thức được điều gì, nhìn hắn, không xác định hỏi.

- Các ngươi?

Lý Dịch xoay người, bước nhanh về hướng Tằng Sĩ Xuân đang ngồi.

- Tằng đại nhân, chuyện vừa rồi kia, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

- Ta cảm thấy, Thục Vương vô tài vô đức, thật sự không thích hợp để kế thừa đế vị, nếu không, giang sơn do bệ hạ và quần thần vất vả giữ vững cũng sẽ phải hủy trên tay hắn.

Tằng Sĩ Xuân ngẫm lại, nói.

- Trong rất nhiều hoàng tử, Tấn Vương điện hạ thuộc về nhân kiệt, thân phận cũng vô cùng tôn quý nhưng Tấn Vương lại quá nhỏ tuổi, cũng khó trèo lên ngôi hoàng đế, trước mắt trừ bệ hạ ra, người có thể quản lý tốt giang sơn này cũng chỉ có mỗi trưởng công chúa, nhưng mà công chúa điện hạ phụ chính đã mở ra điều lệ mới, chuyện này thật sự …

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Chúng ta vừa mới nói vấn đề này sao?

Tằng Sĩ Xuân nói rất có đạo lý, thực sự càng đi về phía sau, hắn cũng càng cảm thấy muốn cho Minh Châu mặc được bộ chế phục kia tự mình kiểm nghiệm dụ hoặc của việc mặc bộ long bào là chuyện gian nan dường nào, mục đích ngay từ đầu của bọn họ chỉ là không thể để cho giang sơn to lớn này rơi vào trong tay Thục Vương. Cho đến bây giờ, Thục Vương đã sớm bị loại, nàng lại không nguyện ý để cho lão hoàng đế biết chuyện tài trời này, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý để giang sơn Lý gia rơi vào trong tay người khác.

Trong đình giữa hồ, công chúa điện hạ gật đầu.

- Không sai, bất luận như thế nào, giang sơn này cũng không thể rơi vào trong tay Thục Vương.

Chỗ đình này trở thành nơi hai người bọn họ bàn luận, có lẽ bởi vì bốn phía nơi này đều là hồ nước, lại xen lẫn âm thanh của sóng nước, trừ phi có người có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ, nếu không cũng sẽ nghe không được bọn họ đang nói cái gì.

Lý Dịch nhìn xung quanh, trong bụi cây ven bờ hồ hình như có ánh sáng lóng lánh xuất hiện, thoáng qua lập tức biến mất.

Lý Minh Châu bỗng nhiên nói.

- Ninh Vương thúc đã về Khánh An phủ.

Lý Dịch thu tầm mắt lại, nhìn nàng khẽ hỏi.

- Hiện tại đã tháng sáu, bọn họ cần phải sớm trở về, chuyện này có gì kỳ lạ đâu?

- Chính bởi vì Ninh Vương thúc trở về, cho nên mới kỳ quái.

Lý Minh Châu lắc đầu.

- Lần này, chỉ có Ninh Vương thúc một thân một mình trở về, đồng thời lấy đi binh phù đủ để điều hai ngàn binh sĩ.

- Hai ngàn binh sĩ có thể làm cái gì, đào cả nhà của Thôi gia ở Khánh An phủ ngược lại thì đủ, nhưng muốn tạo phản, chỉ sợ còn kém xa lắm.

Lý Minh Châu nhìn qua mặt hồ khá lâu sau đó mới xoay người, trên mặt hiện ra một tia mờ mịt.

- Ta hoài nghi phụ hoàng và Ninh Vương thúc có chuyện gì đó gạt chúng ta, cũng gạt luôn quần thần.

- Ta không nhìn thấy gì hết.

Trong bụi cây thấp thấp ven bờ hồ, Lý Hiên nhìn hai người đưa lưng về phía mình trong đình giữa hồ, bất đắc dĩ thì thào một câu.

Thật vất vả mới nhìn thấy Minh Châu xoay người, hắn lập tức giữ vững tinh thần, nắm chặt ống nhòm trong tay.

- Ta hoài nghi, phụ hoàng, giấu giếm triều thần?

Hắn nhíu mày, thì thào.

- Nói nhanh như vậy làm sao nghe được.

Trên mặt hắn hiện ra vẻ nghi hoặc, đến cuối cùng là Minh Châu đang nghi ngờ cái gì, muốn gạt Hoàng bá bá, gạt quần thần, bộ dạng hoang mang lo sợ…

Lạch cạch!

Giống như ý thức được cái gì, hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra sắc mặt kinh hãi, ống nhòm trong tay rơi xuống mặt đất, cả người cũng nhảy dựng lên trong bụi cây.

Lý Dịch và Lý Minh Châu ngẩng đầu nhìn Lý Hiên đang dùng nhánh cây tạo thành vòng hoa trên đầu, phía trên còn trang trí thêm mấy đóa hoa nhỏ, điên cuồng chạy về phía mình, trên mặt cũng hiện ra vẻ ngoài ý muốn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận