Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 668: Còn Không Mau Đi!



Chương 668: Còn Không Mau Đi!

----------------------

- Dì nhỏ...

Trên mặt Lý Dịch hiện ra một chút giận dữ, vỗ vào trán nàng một cái, nói:

- Một cô nương hỏi nhiều vấn đề như thế làm gì, bây giờ muội cần phải nghỉ ngơi cho khỏe!

Không ngờ Liễu nhị tiểu không hơi phản ứng nào, nhìn hắn một cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Lý Dịch bắt đầu trở nên lo lắng, xem ra muội ấy bị thương rất nặng, nếu không thì vừa rồi bị vỗ trán đã trả lại gấp mười lần.

Hắn đặt tấm vải sang một bên, hơi không yên lòng hỏi.

- Vết thương của muội sao rồi?

- Không chết được.

Hồi lâu sau mới truyền đến giọng nói thản nhiên của nàng.

Liễu nhị tiểu thư cưỡng ép dùng chân khí làm lưu thông huyệt đạo bị đạo cô phong bế, xác thực bị thương không nhẹ, có lẽ không thể đấu được với ai trong một khoảng thời gian, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng tận mấy tháng.

- Đây là đâu?

Một lát sau, nàng mở mắt ra hỏi.

Lý Dịch phất tay, nói:

- Ở đâu muội đừng quản, ngày mai huynh sẽ dẫn muội đi xem đại phu.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu.

- Không cần, phải lập tức đi ngay, sớm rời khỏi Thục Châu một chút, nếu không, sớm muộn gì đạo cô kia sẽ tìm tới đấy.

Lý Dịch lắc đầu:

- Xem đại phu rồi nói sau.

.....

Ngoài cửa, mấy tên sơn tặc đang ngồi xổm trong sân, tên sơn tặc đầu trọc quay đầu nhìn về phía gian phòng một cái, thở dài một hơi.

- Còn năm canh giờ.

- Đại ca, đều là lỗi của bọn ta, bọn ta không nên khuyên ngươi!

Bên cạnh hắn, một tên sơn tặc vô cùng hối hận nói.

- Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, hai ngày trước nên để đại ca trở về hoàn lương mới đúng!

- Đều là huynh đệ, không trách các ngươi.

Sơn tặc đầu trọc vỗ vai hắn, nói.

- Vả lại, nếu không lăn lộn ra chút danh tiếng, ta cũng không còn mặt mũi mà về.

- Đại ca, khi nào lấy được giải dược thì chúng ta quay về ngay đi, nhận lỗi với tẩu tẩu, chuyện này rồi sẽ xong thôi.

Một hán tử thở dài nói:

- Một ngày phu thê, cả đời gắn bó, tẩu tẩu sẽ không làm khó ngươi.

- Ta không về!

Sơn tặc đầu trọc cắn răng:

- Chưa làm nên được trò trống gì, ta sẽ không trở về! Chờ ta trở thành sơn tặc khủng nhất, ta nhìn xem con cọp cái kia còn lời gì để nói không!

Mọi người không khỏi thở dài, không dễ dàng gì để trở thành sơn tặc nổi tiếng nhất, chinh phục con cọp cái kia, càng không dễ dàng hơn...

- Không ổn rồi, đại ca cẩn thận! Bọn chúng trốn!

Bỗng nhiên có một giọng nói bật thốt lên từ phía sau, mấy người lập tức đứng dậy, thấy một vị huynh đệ chạy đến từ một gian phòng, sau lưng hắn, một hán tử lao ra khỏi phòng, đằng sau còn có mấy đạo bóng dáng theo sát.

- Cầm vũ khí!

Sơn tặc đầu trọc biến sắc, mấy người bên cạnh phản ứng lại, chạy qua phía bên kia.

- Tiểu thư, các cô đi trước, nơi này giao cho chúng ta!

Hán tử kia quay đầu lớn tiếng nói, cười một tiếng với hai tên sơn tặc sắp đến gần.

- Bà nó, hôm nay trúng kế các ngươi một lần, thật sự cho rằng lão tử sợ các ngươi?

Hai tên sơn tặc vừa đối mặt đã bị hắn đánh ngã xuống đất, mấy người sau lưng cũng đánh thành một đoàn với đám sơn tặc xông tới.

Trong phòng, tiểu nha hoàn và nữ tử xinh đẹp chạy ra, chạy ra ngoài dưới sự hộ tống của hai người.

Mặc dù phe đại hán kia hơi ít người một chút nhưng thực lực khá mạnh, chỉ mỗi mình đại hán thôi mà đã có thể lấy một địch ba, những người còn lại thì chặn lại hết bọn sơn tặc, để chúng không có cách nào đuổi theo nữ tử.

Đột nhiên xảy ra chuyện, song phương cũng không có binh khí, giờ phút này đều cận chiến bằng tay không, rất kịch liệt.

Ngay vào lúc này, một người trẻ tuổi đỡ một người đi ra từ một căn phòng nào đó, đại hán kia quay đầu nhìn một cái, hơi ngẩn ra, lập tức lớn tiếng nói:

- Thư sinh kia, còn đứng ngây ra đó làm gì, bọn ta cản lũ sơn tặc này, các ngươi mau chạy đi!

Thư sinh kia dường như bị tình hình trước mắt hù dọa, ngơ ngác nhìn, không nhúc nhích.

- Đại Long, ngươi dẫn hắn chạy ra cửa đi!

Thấy dáng vẻ đó của thư sinh, trên mặt đại hán hiện ra một chút bất đắc dĩ, lên tiếng nói.

Tức thì có một người thanh niên đánh ngã một sơn tặc, bước nhanh qua, hô to.

- Còn không mau đi?

Dường như lúc này người trẻ tuổi mới lấy lại tinh thần, bế xốc đồng bạn bên cạnh lên, nối gót người thanh niên mau chóng rời đi.

- Sức rất lớn, lá gan quá nhỏ!

Đại hán kia thấy vậy, nhỏ giọng nói một câu, càng thêm chuyên tâm đối phó với sơn tặc đầu trọc trước mắt.

Không biết có phải hắn gặp ảo giác không, hắn luôn cảm thấy tên sơn tặc đầu trọc đối diện này đột nhiên trở nên liều mạng.

Thấy người trẻ tuổi kia đi mất, sơn tặc đầu trọc nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng vừa kinh vừa sợ, rất muốn xông qua đòi lại giải dược, đại hán đối diện này lại chặn hắn để nước chảy không lọt. Đột nhiên hắn trừng lớn mắt, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa bổ nhào qua.

Đại hán kia biến sắc, giờ phút này, đầu trọc đối diện gây cho hắn một áp lực rất lớn.

Một khắc đồng hồ sau.

Đại hán thở hồng hộc, toàn thân đều bị mồ hôi ướt nhẹp, hắn nhìn tên sơn tặc đầu trọc, nói:

- Không phải chỉ là một ngàn lượng bạc thôi sao, bọn ta cho ngươi, cho ngươi ngay, được chưa?

- Cút!

Sơn tặc đầu trọc khàn giọng nói một câu, lần nữa xông về phía trước.

Bạc đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là cái mạng nhỏ của hắn. Không có giải dược, qua năm canh giờ sau, hắn sẽ bạo thể mà chết!

- Lão tử sợ ngươi chắc!

Đại hán nổi giận nói một câu, vận hết toàn bộ sức lực, tung ra một quyền.

......

Lúc này đã qua giờ Tý, trên đường núi, mượn ánh trăng, hai chiếc xe ngựa đang phi nhanh.

Thiếu nữ đặt tay lên ngực, sợ hãi hỏi:

- Tiểu thư, họ có theo kịp không?

Nữ tử xinh đẹp kia cắn răng, không mở miệng, liếc mắt một cái ra phía sau rồi nói:

- Ra khỏi cánh rừng này rồi ở đằng trước chờ họ một lát, phía trước có một cái thôn làng, mấy tên sơn tặc kia không dám đuổi theo đâu.

Không lâu sau, tại một nơi nào đó trước thôn trang, một nam tử bước nhanh chạy vào trong thôn, lập tức bên trong sáng lên không ít đèn đuốc, nữ tử kia cuối cùng cũng thả lỏng khuôn mặt căng thẳng.

Tiểu nha hoàn nọ nhìn người trẻ tuổi xuống từ một chiếc xe ngựa, nghi ngờ hỏi:

- Các ngươi cũng bị bọn sơn tặc kia trói đi sao?

- Đúng vậy.

Lý Dịch gật đầu, nói ra:

- Đa tạ mọi người.

- Không cần khách khí.

Nha hoàn kia ngọt nào cười, rời khỏi hiểm cảnh rồi, trái tim của nàng rốt cuộc cũng hạ xuống.

Một lão giả đến gần, hỏi Lý Dịch:

- Vị cô nương bên trong xe bị thương đúng không?

Nha hoàn kia sững sờ, hỏi:

- Lâm gia gia, trong xe chỉ có một tiểu công tử thôi mà, làm gì có cô nương nào?

Lão giả cười cười, từ ái sờ đầu nàng, không nói gì.

Lý Dịch chợt nhìn về phía lão giả, hỏi:

- Lão nhân gia hiểu y thuật?

Thiếu nữ kia nhanh chóng gật đầu, nói:

- Đương nhiên rồi, lần trước ta bị phong hàn cũng nhờ Lâm gia gia chữa khỏi đấy, bình thường trong nhà nếu có người bị bệnh đều không cần mời đại phu!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

....

Một lát sau, tiểu nha hoàn kia liếc mắt ra sau một cái, lại quay đầu nhìn nữ tử, hỏi:

- Tiểu thư, thật sự có một cô nương trong xe ngựa?

Nữ tử kia nhìn sang bên kia, trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ, nhưng biến mất rất nhanh, lại đưa mắt nhìn về phía trước.

Bên cạnh xe ngựa, Lý Dịch nhìn lão giả kia, vội hỏi.

- Lão nhân gia, sao rồi?

- Hẳn vị cô nương này là người tập võ chứ?

Lão giả vuốt râu, hỏi.

Lý Dịch gật đầu.

- Nội phủ của vị cô nương này bị thương rất nghiêm trọng, giống như đi đường ngang ngõ tắt vào lúc luyện công...

Lão giả nhìn hắn, nói:

- Tập võ tuy tốt, nhưng cũng không thể gấp gáp liều lĩnh, may mà thể chất của nàng vốn cũng không bình thường, nếu không đã sớm khó giữ được tính mạng. Nhưng dù là vậy, muốn khỏi hẳn cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm.

Lý Dịch thoáng yên tâm, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được, lúc này hắn cũng đã đoán ra được đại khái nàng bị thương khi nào, quay đầu nhìn một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Vào một khi, tiểu nha hoàn kia bỗng nhiên lớn tiếng nói:

- Họ về rồi!

Hán tử kia đi đầu, mấy người đi theo phía sau, chạy chậm về phía bên này.

- Thế nào, không bị thương chứ?

- Tàm tạm!

Đại hán thở hổn hển, lắc đầu nói:

- Tên, tên đầu trọc kia, đúng…là một kẻ điên, đúng là liều mạng, liều mạng muốn đuổi theo ta, sau đó ta đánh ngất hắn. Chúng ta nhân cơ hội rút lui đi, bọn sơn tặc không đuổi theo đâu...


Bạn cần đăng nhập để bình luận