Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 800: Cần Ngươi Làm Gì!




Chương 800: Cần Ngươi Làm Gì!





----------------------

Từ sau khi bại trước công chúa điện hạ, Lý Dịch chưa thấy qua vẻ mặt vui cười của Liễu nhị tiểu thư.

Đương nhiên, càng không hề xuất hiện hành vi như chủ động gắp thức ăn cho hắn.

Đối với chuyện này, Lý Dịch cảm thấy rất oan uổng.

Ngày hôm đó rõ ràng tự nàng không phát huy tốt mới thua trưởng công chúa nửa chiêu, oan có đầu nợ có chủ, mấy ngày nay đại di mụ của trưởng công chúa tới chơi, nàng không thừa dịp thời cơ tốt đẹp, đi tìm trưởng công chúa lấy lại thể diện, lại trút hết tức giận lên trên người mình, uổng cho hắn lần trước còn cảm thấy nàng thông tình đạt lý, thật sự đúng là nhìn lầm người.

Vả lại nàng cũng chỉ thua nửa chiêu nhưng trưởng công chúa thua cả một đời, cái gì nhẹ cái gì nặng, ai lớn ai nhỏ, vừa nhìn là thấy ngay.

Lý Dịch thở dài, đều là người một nhà, nàng lại không muốn nói đạo lý, bản thân hắn cũng không thể mãi so đo cùng nàng, hắn rõ ràng đâu có phạm sai lầm, vậy mà còn phải nghĩ xem làm thế nào để giảng hoà.

Trong tay lão Phương cầm một cái hộp, từ ngoài cửa đi tới, hỏi.

- Cô gia, người nói cái thứ đồ vô dụng này lại không đáng mấy đồng tiền, còn cần nó làm gì?

- Đồ vô dụng.

Hắn đang nói đến vật như lưu ly trong tay, thứ mà trong khoảng thời gian ngắn từ giá trị thiên kim rớt xuống đến mức không đáng một đồng hiện tại phải gọi là pha lê.

Từ sau khi lưu ly hạ giá, nhà xưởng lưu ly trong bóng tối cũng không hề đóng cửa, đối với lão Phương mà nói, đây hoàn toàn lãng phí sức người sức của, hắn mở cái hộp kia ra, lấy ra một vật từ bên trong, sau đó cầm trong tay mà áng chừng, lại lắc lắc trước mặt, có chút lắc đầu.

- Cái thứ đồ vô dụng này, trừ việc có thể soi người rõ ràng hơn một chút, còn có tác dụng gì?

Lão Phương có đoạn thời gian sẽ giống như một người trí thức, nhưng đôi lúc, tư duy của hắn lại không thể suy nghĩ được sâu xa.

Một cái gương nho nhỏ này vậy mà khiến hắn phải tốn không ít công phu mới không dễ dàng gì hoàn thành.

Nếu bàn về hiệu quả, đương nhiên không thể so sánh với loại gương mạ ở hậu thế, nhưng cũng chỉ hơi tối hơn một chút, độ rõ ràng cũng không kém là bao, ít nhất cũng bỏ xa gương đồng ở thế giới này một trăm tám mươi con phố.

Lưu ly không phải chỉ có thể làm thành hàng xa xỉ để bán, hiện tại đã có thể làm thành tấm gương, bước kế tiếp Lý Dịch dự tính để người ta mài mài một chút, nhìn xem có thể làm ra một bộ ống nhòm hay không, thứ này đều có tác dụng rất lớn ở nhiều nơi.

Ví dụ như dùng cho quân đội do thám tình hình quân địch, khi du ngoạn có thể thuận tiện ngắm cảnh, lại ví dụ như để nhìn trộm…

Đương nhiên, những thứ này đều không quá quan trọng, trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm thế nào dùng một tấm gương này để tu bổ vết rách cảm tình với Liễu nhị tiểu thư, đánh tan hiềm khích lúc trước, bắt tay thân thiện, gương vỡ lại lành, ôn lại chuyện cũ….

Trong phòng của nữ nhân không thể thiếu một tấm gương, đối với nữ nhân càng thích cái đẹp, nếu như đặt một tấm gương pha lê ở thời đại này, tuyệt đối là bảo vật được vô số nữ tử truy đuổi.

Lý Dịch nghiêng người liếc mắt nhìn lão Phương một chút, cũng lười giải thích cho hắn, Liễu nhị tiểu thư vừa mới luyện kiếm xong, bây giờ đang ở nơi đó lau bảo bối Thu Thủy của nàng, Lý Dịch đi qua, đứng trước mặt nàng.

Liễu nhị tiểu thư tiếp tục lau thân kiếm, cũng không ngẩng đầu lên.

Trong tay Lý Dịch cầm tấm gương đã khảm nạm tốt đưa tới, nói:

- Đừng lau nữa, ta tặng muội món đồ.

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Liễu nhị tiểu thư cuối cùng cũng mở miệng, nhưng còn chưa ngẩng đầu.

Lý Dịch lần nữa đưa tấm gương kia xích lại gần một chút, thuận tiện để nàng có thể nhìn thấy chính mình trong gương.

Liễu nhị tiểu thư rốt cục bất động, nhìn chằm chằm nữ tử trong gương mặt mày rõ ràng đến cực hạn, cả người đều ngơ ngác.

Đã quen nhìn gương đồng mơ hồ, độ nhiên nhìn thấy một “chính mình” khác từ trong một tấm gương pha lê, nếu nói không có một chút kích động là không thể nào.

- Thế nào, chắc là từ trước đến nay ngươi chưa từng gặp qua nữ tử nào tuyệt diễm xuất trần như thế phải không?

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo?

Lý Dịch có chút đắc ý nhìn nàng,

- Đây chính là Lưu Ly Kính độc nhất vô nhị trên thế gian này, cứ coi như ta xum xoe đi, nếu mà muội không muốn, ta đưa cho người khác.

Trước mắt lóe lên, tấm gương trong tay biến mất, đến cả một chút thời gian để phản ứng cũng không có, để Lý Dịch càng thêm khắc sâu hiểu được, hắn và Liễu nhị tiểu thư rốt cuộc có chênh lệch bao nhiêu.

- Đa tạ!

Nàng cực kì ưa thích tấm gương trong tay, một lát nữa có thể vứt bỏ gương đồng trong phòng được rồi, Liễu nhị tiểu thư ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dịch một chút, nhàn nhạt nói một câu.

Có câu nói này đã nói nàng đã bị mình thu mua, một tấm gương này quả nhiên đáng giá.

Lão Phương từ xa xa nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra biểu cảm cực kì kinh ngạc.

Mấy ngày hôm nay Liễu nhị tiểu thư bởi vì ăn dấm mà giận dỗi cô gia, hắn đều nhìn thấy trong mắt.

Cũng chỉ bởi vì một miếng đồ nát như thế, Liễu nhị tiểu thư thế mà thỏa hiệp?

Tất nhiên hắn có rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, nhưng mà hắn lại không ngốc, Liễu nhị tiểu thư ưa thích như vậy, đã chứng tỏ thứ này cũng không phải đồ vô dụng, rất có thể thật sự là bảo bối đáng tiền.

Hắn vội vàng đi tới, nhìn lấy Lý Dịch, cười hắc hắc nói.

- Cô gia, thứ này bên trong nhà xưởng đã làm được mười mấy tấm.

Hắn duỗi ngón tay ra đếm rồi nói.

- Ngươi cùng lắm đưa ra ngoài mười tấm, để lại cho ta hai tấm thôi?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, phát hiện Liễu nhị tiểu thư cũng đang nhìn hắn.

Hai tay Liễu nhị tiểu thư vòng trước ngực, sát khí nhấp nháy trong mắt.

- Độc nhất vô nhị?

Lý Dịch trầm mặt, dắt cánh tay lão Phương đi ra phía ngoài.

- Đi đi đi, để lại cái gì mà để lại, tật xấu này của ngươi phải sửa lại, nếu mà lần này thật sự bị đại tẩu Phương gia phát hiện, để xem kết cục của ngươi sẽ như thế nào.

Làm việc không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đưa cho Liễu nhị tiểu thư một tấm gương, tất nhiên cũng phải đưa cho một số người khác.

Trong phòng của Như Nghi tất nhiên là tấm sáng nhất, lớn nhất, Tiểu Hoàn, Thọ Ninh, Vĩnh Ninh các nàng đều là hình tạo theo phim hoạt hình, trưởng công chúa một tấm, hẻm Dương Liễu hai tấm, lão Phương muốn hai tấm, trong nhà chí ít vẫn phải để lại hai tấm, sau cùng là một tấm để cho Lý Hiên, tiếp đó cần phải làm càng nhiều hơn một chút.

- Ngươi nói xem, Lưu Ly Kính này rốt cuộc là sao, làm sao có thể soi rõ ràng người ta như vậy, mà chữ viết trong kính, tại sao đảo ngược?

Lý Dịch ngồi bên hồ câu cá của Viện Toán Học, từ sau khi phát hiện cá của nơi này vừa béo khoẻ lại dễ câu, hắn không có ý định đi chợ mua cá nữa.

Cá do mình câu được tất nhiên yên tâm nhất.

Nhưng mà từ sau khi Lý Hiên đi tới rồi bắt đầu nói liên miên lải nhải một mình, hắn đến cả một con cá đều không thể câu được.

Vừa rồi đã câu lên được hai con, đủ để hôm nay ăn rồi, Lý Dịch dứt khoát thu cần câu lại, nhìn trưởng công chúa đang trong đình phía sau, hỏi.

- Lần trước nói đến chuyện thư viện thiếu thư tịch cùng trang giấy, hiện tại đã giải quyết được chưa?

Mặc dù bây giờ không phải thời gian lên lớp nhưng ba vị viện trưởng đều ở nơi này, học sinh trong học viện toán học đều tránh đi thật xa.

Trưởng công chúa còn chưa mở lời, Lý Hiên mở miệng nói trước.

- Đương nhiên chưa được, còn có thể giải quyết như thế nào, thư tịch bình thường dễ làm, mặc dù phần lớn bản khắc đều bị những hào phiệt kia chưởng khống, nhưng số lượng chúng ta có thể tìm tới, cũng coi như đủ dùng, có điều những sách vở mà ngươi quy định kia, cũng không hề có bản khắc, làm thế nào để in ấn lại là một vấn đề lớn, nếu điêu khắc từng quyển một thì sẽ tốn rất nhiều chi phí, sợ là phần lớn bạc vận động quyên góp được, đều phải vùi vào phương diện này đi.

Ngữ khí của hắn giận dữ nói.

- Còn có trang giấy, một khi thư viện của các nơi khởi động, nhu cầu đối với trang giấy sẽ cực kì to lớn, tất nhiên nhu cầu càng lớn, giá cả sẽ hơi có chút giảm xuống, nhưng cơ hồ phường giấy ở hơn chín thành đều trong tay các đại môn phiệt, Minh Châu vì việc trao đổi này mà bái phỏng Dư gia ba lần, đến cả mặt của gia chủ Dư gia đều chưa gặp được.

- Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao?

Lý Dịch vứt cần câu xuống, nhìn sang hắn rồi hỏi ngược lại:

- Không có bản khắc, ngươi còn không mau nghĩ biện pháp đi làm, trang giấy đắt đỏ, môn phiệt thế gia không phối hợp, ngươi còn không tự mình làm để giảm chi phí, nếu như ngay cả những chuyện này đều phải dựa vào Minh Châu nghĩ biện pháp, còn cần Viện Khoa Học của các ngươi để làm gì, còn cần ngươi để làm gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận