Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 940: Bữa Cơm Cuối Trước Khi Chém Đầu




Chương 940: Bữa Cơm Cuối Trước Khi Chém Đầu





----------------------

Vụ án của Thôi gia và Thục Vương có tầm ảnh hưởng rất lớn, liên lụy tới rất nhiều người, có thể nói là vụ án lớn Cảnh Quốc mấy chục năm qua.

Không chỉ mười mấy quan viên quyền quý ở Kinh Đô vào tù, quan viên Thục Châu cũng liên quan, những người liên lụy đến án này đều bị áp giải vào kinh, nhốt trong phòng giam của Đại Lý Tự.

Trong vòng một đêm, những quan phụ mẫu luôn cao cao tại thượng bỗng biến thành tù nhân trong ngục giam, không ai biết chờ đợi bọn hắn phía trước sẽ là cái gì, nếu chỉ từ quan bãi chức, vẫn là trong xui có may, xem như lưu đày sung quân, cũng không phải chuyện không thể tiếp nhận được, chỉ sợ liên lụy Thục Vương quá sâu, trực tiếp đưa lên đoạn đầu đài, vậy xem như thật không còn gì đễ cứu vãn.

Lúc này, một phòng giam bên trong Thiên Lao có, một nam tử trẻ tuổi che lấy bụng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy không thôi.

- Tử An, Tử An, chàng làm sao thế kia?

Trong phòng giam sát vách, vẻ mặt của một nữ tử tràn đầy vẻ lo lắng, nàng ta nắm thật chặt hàng rào ngăn cách, vô cùng lo lắng hỏi.

Nam tử trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi lạnh, lại ngẩng đầu, cười khoát tay, nói.

- Không có việc gì, chỉ là bệnh cũ.

Nữ tử kia nhìn người trẻ tuổi quay đầu với vầng trán đầy mồ hôi, phù phù một tiếng quỳ xuống, thất thanh nói.

- Quan sai đại nhân, dạ dày của Tử An không tốt, cầu ngài, cầu ngài đừng mang đồ ăn oi thiu đến cho chàng ấy nữa.

Quan sai kia quay lại nhìn, mặt không biểu tình, nói.

- Đã đến nước này, còn kén cá chọn canh?

Nữ tử bất lực tê liệt trên mặt đất, trong một gian phòng giam khác, có người khinh thường giễu cợt.

- Nơi này chính là thiên lao Đại Lý Tự, muốn ăn ngon, chỉ sợ có một bữa cơm chém đầu kia thôi!

Trong Cảnh quốc, vô luận ở đại lao nào đều có một quy củ bất thành văn, trước khi phạm nhân hành hình đều sẽ được hưởng một bữa ăn phong phú, gọi là bữa cơm chém đầu, chính là hi vọng phạm nhân có thể ăn no trước khi lên đường, kiếp sau sẽ làm một người tốt.

Sau khi ăn xong bữa cơm chém đầu, khi đó đã nói lên thời gian phạm nhân bị hành hình đã không còn lâu.

Người kia nói với âm thanh trào phúng to rõ, trong ngục giam đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh xích sắt ào ào ào buông ra.

Mấy tên ngục tốt mở ra cửa nhà lao, đem đến một phần cơm, lại lần lượt có người bưng lên món ngon rượu ngon, mùi vị thịt rượu để chúng phạm nhân ở xa xa đều có thể ngửi được.

- Tám món mặn một chén canh.

Tên phạm nhân vừa mới mở miệng kia nhìn thấy, sau đó bất lực tê liệt trên mặt đất, mùi hương xông vào mũi căn bản không phải những món oi thui ngày bình thường bọn họ được ăn, ở tình huống nào, Thiên Lao sẽ cho phạm nhân ưu đãi như thế?

Đây chính là bữa cơm chém đầu, chính là cơm chém đầu nha!

Giang huyện úy, cơm chém đầu đã đến, bọn họ sẽ còn cách ngày chết xa sao?

Nữ tử kia hai tay chộp vào trên lan can, kinh hoảng hô to.

- Tử An, Tử An.

- Giang đại nhân, mời.

Hai ngục tốt dìu dắt người trẻ tuổi đứng lên trong phòng giam, ngồi ở bên cạnh bàn.

Giang Tử An kinh ngạc nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, nhưng không có một chút khẩu vị, vừa rồi khi đau dạ dày còn nghĩ rằng nếu có thể ăn một bữa cơm no, cho dù chết cũng đáng.

Nam nhân luôn dễ thay đổi.

Hiện tại hắn đã hối hận, hắn không muốn rượu ngon thức ăn ngon, cũng không cần ăn cơm no, cho dù ngày ngày để hắn ăn những món đồ ăn nấm mốc phát thiu kia, hắn cũng nguyện ý.

Miễn là còn sống, chỉ cần có thể còn sống.

Giang Tử An giãy dụa ngồi xuống, lắc đầu nói.

- Ta không ăn, ta không ăn.

- Thế nào, chẳng lẽ những thức ăn này không hợp với khẩu vị của Giang huynh sao?

Lý Dịch đi vào phòng giam, sau đó kinh ngạc nói:

- Không sao, Giang huynh muốn ăn cái gì, cứ việc nói, ta lại sai người làm lại một bàn khác.

Thanh âm này nghe rất quen thuộc, quen thuộc đến khắc sâu tại bên trong xương cốt hắn.

Giang Tử An quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đi vào phòng giam, cả người giật mình như bị sét đánh.

- Lý... Lý huynh.

Lý Dịch đi vào phòng giam, tự mình dắt hắn đến bên cạnh bàn, sau đó cười nói:

- Giang huynh, đã lâu không gặp.

Lý Hiên và Lý Minh Châu sóng vai đi tới, thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Hắn chuẩn bị đồ ăn phong phú như thế, chính vì người trước mắt?

Người này, bọn họ căn bản không có bao nhiêu ấn tượng.

Lý Hiên đi tới, nghi hoặc hỏi.

- Các ngươi nhận biết?

Lý Dịch gật đầu.

- Rất quen?

- Ta và Giang huynh.

Lý Dịch vỗ Giang Tử An vai nói tiếp:

- Là giao tình cứu mạng.

- Cứu mạng.

Lý Hiên thì thào một câu, nhìn về phía người tuổi trẻ kia, lông mày lập tức nhăn lại.

Lý Dịch chỉ hai người, giới thiệu với hắn.

- Vị này là trưởng công chúa, vị này thế tử Lý Hiên.

Trưởng công chúa nắm quyền, Lý Hiên thế tử chưởng quản Viện Khoa Học, làm sao Giang Tử An có thể không có nghe nói qua đại danh hai vị này, vội vàng đứng dậy chào.

- Tội thần tham kiến trưởng công chúa, tham kiến thế tử điện hạ.

Lý Dịch nhìn nữ tử ở phòng giam sát vách, hỏi.

- Vị này là...

Giang Tử An cúi đầu xuống nói:

- Đây là nương tử của ta.

Lý Dịch kinh ngạc nói:

- Tử An huynh thành thân, việc này xảy ra từ lúc nào?

Giang Tử An đáp.

- Ngay vào năm ngoái.

Lý Dịch quay lại nhìn một tên ngục tốt, đối phương lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới, mở cửa ra, mời nữ tử kia đi qua.

- Tử An, mấy vị này là...

Đến giờ nữ tử kia còn không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết thấp thỏm trong lòng, nhỏ giọng mở miệng.

Giang Tử An vội vàng giới thiệu.

- Vị này là Lý đại nhân, vị này là công chúa điện hạ, vị này là thế tử điện hạ.

Lại thêm một phen chào hỏi, Giang Tử An và nữ tử kia rất không nguyện ý ngồi xuống, Lý Dịch thuyết phục khá lâu, bọn họ mới tâm thần bất định ngồi xuống.

Lý Dịch biết hiện tại khẳng định trong đầu Lý Minh Châu và Lý Hiên đầy nghi hoặc, sau đó miêu tả một lần chuyện ở Thục Châu cho bọn hắn.

Giao tình cứu mạng là thật, nếu không có Giang Tử An, hắn và Như Ý sợ rằng không thể nào bình an ra khỏi thành, tự nhiên cũng không có chuyện sau này.

Sau khi biết nội tình, Lý Hiên nhìn về phía Giang Tử An, trong ánh mắt lập tức không có sự bất mãn vừa rồi.

Lý Dịch quay lại nhìn quan viên Đại Lý Tự kia, hỏi:

- Hắn phạm tội gì?

Trên mặt quan viên Đại Lý Tự kia lộ vẻ sầu khổ, sau đó nói.

- Cũng không có phạm tội gì, chỉ là Giang đại nhân thuộc dưới trướng Thục Vương.

Giang Tử An cúi đầu, có thời gian, định tội là không cần một loại nào đó xác thực tội danh, theo lầm người, bị liên lụy, cũng là phải.

Hắn nhìn Lý Dịch, sắc mặt hiện ra một tia do dự, sau đó khá lâu mới lên tiếng.

- Lý đại nhân, Giang Tử An chết chưa hết tội, nhưng nhìn tình cảm trước kia, ngài có thể cứu nương tử nhà ta hay không, nàng, nàng vô tội.

- Tử An!

Nữ tử kia nắm tay hắn, sắc mặt nghiêm nghị nói.

- Nếu chàng chết, ta lập tức sẽ đi theo chàng.

- Đừng nói lời ngốc nghếch!

- Ta sống là người Giang gia, chết là quỷ Giang gia.

- Vậy ta bỏ vợ.

- Cho tới bây giờ, chàng muốn thì cũng đã chậm.

Sắc mặt của Lý Dịch có chút biến thành màu đen, hắn tới ôn chuyện, không phải xem bọn hắn ân ái, khụ khụ hai tiếng nói tiếp.

- Mấy năm nay ủy khuất Tử An huynh làm thủ hạ của Thục Vương rồi.

Giang Tử An ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một tia mê muội.

Nữ tử kia cũng đã nghe hiểu Lý Dịch nói bóng gió, sau đó nàng quỳ rạp xuống đất, luôn miệng nói.

- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.

Xung quanh, bên trong mấy phòng giam, mọi người đều nghe mùi thơm, họ ngốn lấy từng ngụm lớn cơm thiu trong tù phát cho, cơm chém đầu mặc dù ăn ngon, nhưng bọn hắn cảm thấy, những thứ này tản ra mùi vị khác thường với đồ ăn, càng là mỹ vị của nhân gian.

Nữ nhân kia, dập đầu có tác dụng gì đâu, chẳng lẽ dập đầu có thể miễn tội chết hay sao?

Giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy nếu có thể cả một đời đều ăn vào đồ ăn trước mắt, không cầu gì khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận