Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1076: Trùng Phùng



Chương 1076: Trùng Phùng


Chương 1076: Trùng Phùng



Vườn Phù Dung của hoàng cung, chính là viên lâm Hoàng gia lớn nhất Kinh Đô, từ ngày bệ hạ đăng cơ lên, thời gian ở vườn Phù Dung còn nhiều hơn so với ở hoàng cung.

Trưởng công chúa từ phụ chính biến thành chủ chính, cũng ở Vườn Phù Dung, trừ mỗi lần theo thường lệ cách bảy ngày cử hành tảo triều tại Lập Chính Điện, hai năm nay, phần lớn bản tấu các bộ triều đình dâng lên đều đưa vào vườn Phù Dung.

Về sau khi vườn Phù Dung được tu sửa, lại xây thêm mấy tòa cung điện, mở rộng diện tích, bệ hạ mang theo hoàng hậu và hai vị quý phi nương nương, thái hậu nương nương, trưởng công chúa, Thọ Ninh công chúa, đều ở lại đây...

Hai năm này, cảm thấy Vườn Phù Dung có xu thế thay thế hoàng cung...

Hiện tại bách quan đã quen, không vì mấy chuyện như thế này xung đột với bệ hạ nữa, bệ hạ muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đấy, xem như bệ hạ tiếp nhận lại thái hậu Nương nương và Yến Phi Nương nương cũng không để ngự sử nhiều lời, Lễ Bộ quan viên càng không có quyền nói “Tại lễ không hợp”, từ sau khi kết thúc chuyện đó của Cảnh Vương, Tần Tướng cáo lão, Trầm Tướng đã dần bị đẩy ra khỏi triều chính, hiện nay lão đại các phương trên triều đình đều là người của bệ hạ và trưởng Công chúa từng bước một nâng lên, giữa các quân thần với nhau phá lệ hài hòa.

Vườn Phù Dung, Tiểu Linh cung.

Tiểu Linh cũng là chỗ ở của Yến Phi, mà Yến Phi này, cũng không phải phi tử của đương kim bệ hạ, đương kim thiên tử chỉ có hoàng hậu và hai vị quý phi Nương nương, Yến Phi chính là Tần Phi của Tiên Đế, cũng là một vị phi tần của Tiên Đế ngoại trừ hoàng hậu nương nương không cần cố định chỗ ở trong cung,

Bên cửa sổ tiểu các, ngoài cửa tuyết lớn đầy trời, trong phòng lại lửa nóng ấm áp, không có một tia hàn khí, Yến Phi dựa cửa sổ, trong tay cầm lấy một cuốn sách, vào thời khắc nào đó, dời ánh mắt, nhìn xuống phía dưới, lại thấy nữ hài tử lảo đảo từ đằng xa chạy tới.

Một tên cung nữ chậm rãi đi tới, nói khẽ.

- Nương nương, công chúa trở về.

- Ta thấy.

Yến Phi gật đầu, nữ hài tử đã lên lầu, cung nữ vội vàng chụp lấy áo lông cừu chấm tuyết, nữ hài tử cởi giày ra, nhảy lên trên giường, chui vào chăn, dùng sức xoa xoa tay nhỏ, khuôn mặt kiều nộn nhỏ đông lạnh đỏ bừng.

Yến Phi để quyển sách xuống, nắm hai tay nhỏ của nàng lại, hỏi.

- Tuyết lớn như vậy, sáng sớm đi làm cái gì, vừa rồi bị ngã à?

Tay nàng bị mẫu phi nắm, cười hì hì nói.

- Hoa mai vườn Phù Dung đã nở, còn đẹp hơn so với Hàn Sơn Tự, chờ đến xế chiều ta đưa mẫu phi đi xem một chút...

Yến Phi sờ sờ mái tóc nàng, nói:

- Nói đi, có chuyện gì, vội vàng hấp tấp chạy về đến như thế?

Nữ hài tử cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

- Hoàng huynh và hoàng tỷ muốn đi Thục Châu, cải trang vi hành...

- Bọn hắn muốn đi thì đi.

Yến Phi đập vỗ đầu nàng, vừa cười vừa nói.

- Nhưng mà...

- Nhưng cái gì chứ...?

Yến Phi lắc đầu, nói:

- Kinh Đô nhỏ như vậy, vẫn muốn ra ngoài dạo một chút, nhìn càng nhiều phong cảnh, đi gặp người bản thân muốn gặp...

- Chuyện kia, vậy trước tiên ta sẽ an bài tốt chuyện trong thư viện!

Nữ hài tử vội vàng vén chăn lên, từ trên giường nhảy xuống, mang giày vào, rất nhanh đã biến mất khỏi tiểu lâu.

Yến Phi tựa ở phía trước cửa sổ, nhìn đạo thân ảnh kia đang vội vàng chạy vào trong tuyết, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.

Một lần nữa... Nàng cầm quyển sách kia lên, ngẫm ngẫm, lại nhấc bút viết mặt sau sách mấy câu, mới buông nó xuống.

Nàng mở cửa sổ ra, gió từ bên ngoài thổi tới, gợi lên quyển sách nàng đặt ở phía trước cửa sổ.

Quyển sách không có trang bìa bị thổi ra một tờ, lộ ra mấy dòng chữ nhỏ xinh đẹp. “Uyên Ương Mạt."

Gió lạnh cuốn vào vài bông tuyết, nàng duỗi một tay ra nắm lấy, một mảnh tuyết hoa rơi vào lòng bàn tay nàng, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, bàn tay chậm rãi nắm chặt, hoa tuyết tan ra, nàng lại như vẫn nắm chặt thứ gì.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HamThiênTaThần

Cảnh Vương phủ, Lý Dịch siết chặt y phục trên người, năm mới đã qua, thời tiết ngày càng lạnh, hoa tuyết u ám tung bay trên bầu trời khiến người ta thở không nổi, như trái tim đang bị người nắm chặt.

Thật hâm mộ Như Nghi và Như Ý, nếu lúc nào hắn cũng có thể như các nàng, nóng lạnh không ảnh hưởng thì tốt biết bao...

Hắn đi ra bên ngoài, Dương Phủ đang chơi trò đóng vai nhân vật với đám Bàn Hổ.

Bây giờ, Dương Phủ sớm đã không còn dáng vẻ của hoàng tử, đã có thể hoà mình với bọn hắn.

Bàn Hổ nhìn Dương Phủ nằm rạp trên mặt đất, cười to nói.

- Haha, Tôn Hầu Tử, nếu ngươi lợi hại hơn nữa, cũng chạy không thoát lòng bàn tay Như Lai Phật Tổ:

Nét mặt của Dương Phủ bi phẫn, hét lớn:

- Ngọc Đế, Như Lai, Lão Tôn ta bị các ngươi lừa gạt, bị các ngươi lừa gạt...

Đằng trước trại có Câu Lan, không lấy tiền, bọn họ ngày bình thường có thời gian sẽ đến xem lại bộ kích được thích nhất "Tây Du Ký” không ai qua được, đối với hài tử mà nói, bộ lịch này sẽ không bao giờ bị lỗi thời, ngay cả Lý Đoan ba tuổi đều có thể say sưa xem rất chăm chú.

Mấy tháng trôi qua, hắn đã không có bao nhiêu hạn chế đối với Dương Phủ.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Lý Dịch không dám hứa chắc Dương Phủ đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, không còn có tính cách kiêu ngạo của vương gia, dậm chân một cái có thể khiến vạn dân thần phục, để Võ Quốc Hoàng Đế cúi đầu xưng thần, nhường ra hoàng vị, chính mình cắt bỏ đầu mình

Nhưng đã không còn nhìn thấy tính tình kiêu căng trên người hắn, thay đổi làm cho người ta không chán ghét nữa.

Lý Dịch cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể giao lại Dương Liễu Thanh.

Mấy ngày này, là một đoạn thời gian an ổn nhất hắn ở Thục Châu.

Thục Châu đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất trong quá trình cải cách, tiếp theo lại là thời kỳ phát triển dài dằng dặc, các phương diện sự vụ đã có Trần Trùng quan tâm để ý, không thành vấn đề.

Vùng đất hỗn loạn cũng chính thức được cải cách, không còn thuộc về họ Liễu nữa, đã bước vào giai đoạn phát triển ổn định, Vương Uy dẫn chính một đám người ở bên trong vén tay áo lên làm kiến thiết, cần cũng chỉ là thời gian mà thôi.

Ngày sinh dự tính của Túy Mặc là cuối tháng hai, thời gian còn chưa đến nửa tháng, bên người có Như Khanh và Như Nghi chăm sóc, tâm tình nàng vẫn luôn rất tốt, từ sau khi luyện võ, thể chất mạnh hơn trước kia rất rất nhiều, lại có đoàn đội chuyên nghiệp đỡ đẻ, không cần phải lo lắng quá nhiều chuyện.

Lão Phương từ bên ngoài đi tới, Lý Dịch nhìn hắn, không chờ hắn mở miệng, lão Phương đã lắc đầu, nói.

- Không có.

Đây là nói hắn vẫn không có tin.

Lý Hiên đã gần ba tháng không có hồi âm cho hắn.

Không chỉ có Lý Hiên, Minh Châu và Thọ Ninh cũng không có, tin hắn đưa ra ngoài như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

Không hồi âm đúng không, tháng này hắn cũng không viết, đợi đến lúc nào tin hắn gửi về, ai sợ ai nha...

- Tiên sinh.

Khi Lý Dịch đang ngồi ngẩn người trong sân, bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Âm thanh này quá quen thuộc, quen thuộc đến xương cốt hắn đều có thể phân biệt ra được, chỉ là, âm thanh này, hắn đã thật lâu rất lâu chưa được nghe.

Dương Phủ sẽ không gọi hắn như thế, toàn bộ Thục Châu, toàn bộ Cảnh Quốc, cũng sẽ không có người khác gọi hắn như vậy.

Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn ở cửa, nhìn qua nữ hài tử si ngốc đứng đó, mãnh liệt đứng lên.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, đá ngồi dưới thân ghế bị hắn trực tiếp lật tung.

Hắn nhìn nữ hài tử kia, quay người đỡ cái ghế đá, thở dài, lần nữa ngồi xuống.

Hai ngày này ngóng trông hồi âm của các nàng, thế mà lại trông mong đến có ảo giác, hắn làm sao có thể ở Thục Châu, làm sao có thể ở Cảnh Vương phủ nhìn thấy Thọ Ninh?

- Tiên sinh.

Răng rắc.

Lý Dịch trực tiếp bẻ gãy tay vịn của ghế đá.

Hắn có chút khó có thể tin đứng lên, thất thanh nói:

- Thọ Ninh, ngươi, sao lại là ngươi.

Nữ hài tử hướng bên này chạy tới, giữa đường lại ngừng bước chân, trong mắt tràn đầy nước mắt trong suốt, mặt lại mang theo ý cười,

nói:

- Ta muốn gặp tiên sinh, nên chạy đến nhìn ngươi...

Khi vừa rồi nàng chạy tới, Lý Dịch rõ ràng thấy được kích động trong mắt nàng, không biết vì sao lại dừng bước chân...

Hắn ngẫm nghĩ, duỗi ra hai tay.

Nữ hài tử kinh ngạc, sau đó, hướng về phía trước chạy như bay đến, Lý Dịch bị nàng đụng lui lại mấy bước.

- Tiên sinh, ta rất vui...

Bộ dạng nàng như một con gấu túi treo trên người hắn, ôm lấy cổ của hắn, không biết đang khóc hay đang cười, chỉ có thể nghe được nàng mơ hồ nói mớ.

Lý Hiên bước nhanh từ ngoài cửa đi tới, nhìn Lý Dịch, cười to nói:

- Không nghĩ tới...

Thọ Ninh vội vàng từ trên người hắn xuống tới, lau nước mắt, cực kỳ thục nữ đứng ở một bên.

Lý Hiên từ một bên đi tới, một bên duỗi ra hai tay, nói.

- Đã lâu không gặp...

Lý Dịch cùng hắn vượt qua người, đi ra bên ngoài cửa, kinh ngạc nói:

- Minh Châu đâu, Minh Châu Có tới không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận