Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 660: Như...


Chương 660: Như...

----------------------

- Ngươi nói thật?

Lý Dịch liếc hắn một cái, thấy người thanh niên họ Phương kia dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, khẽ lắc đầu, hỏi một câu mà hạ thấp trình độ quá.

Mỗi một chuyện trong đó, không một ai rõ ràng nguyên nhân đầu đuôi hơn hắn, người khác biết gì, hắn biết cái đó, người khác không biết chi tiết, trong lòng của hắn lại rất rõ ràng, không một ai hiểu hơn hắn rằng, Thục vương cao cao tại thượng của ngày xưa đã từng bước một lưu lạc tới tình cảnh hôm nay thế nào.

Đương nhiên, đều do chính tay hắn làm mà!

Sờ sờ đánh một tay chơi cờ giỏi thành dạng này, nếu người ngoài hắn cũng nhìn không ra.

Sự việc đến cục diện hôm nay, Thục vương đã chắc chắn không thể làm Hoàng đế, nếu bây giờ hắn rời đất phong về kinh đô thì đi chưa đến một nửa lộ trình đã phải chết trên đường, điều này đã được định trước ngay khi hắn rời đi.

Nếu hắn thật sự cấu kết với thế lực của đạo cô này, sợ rằng lúc đó sẽ có rất nhiều phiền phức. Vậy nên hắn chắc chắn phải ra tay, khuyên những người này sớm ngày quay đầu, một giáo phái bắt đầu từ con số không mà kinh doanh thành một con quái vật khổng lồ như thế này cũng không dễ dàng, gặp phải một kẻ chuyên hố đồng đội hai mươi năm như Thục vương, nếu cơ nghiệp mấy chục năm bị hủy thì quá đáng tiếc. Dù Lý Dịch cũng không nỡ.

- Đa tạ huynh đài nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận điều tra.

Người trẻ tuổi họ Phương chắp tay nói.

- Đều là người một nhà, chuyện nên làm.

Lý Dịch khoát tay, đi vào lữ điếm, thuận tiện phân phó với tiểu nhị dưới lầu.

- Lát nữa đưa chút rượu nhắm lên nhé.

Vừa rồi ở Thục vương phủ chỉ nghe vị Giang huynh kia khoác lác rồi cảm thán, nước miếng văng tung tóe, hủy cả một bàn đồ ăn, bây giờ đúng là hơi đói.

Tiểu nhị vội vàng lên tiếng đáp.

- Được được, khách quan, ngài đi lên trước, tiểu nhân vào nhà bếp nói một tiếng, rượu nhắm lập tức tới ngay!

Lý Dịch bước vào phòng, không lâu sau, trong một phòng trọ khác, người thanh niên họ Phương kia trầm mặt, nói:

- Gọi người phụ trách thu thập tình báo kinh đô tới đây cho ta!

Chẳng mấy chốc, một người áo xanh vội vàng đi tới, nói:

- Không biết hộ pháp có gì phân phó?

Người thanh niên họ Phương nhìn hắn hỏi:

- Triều đình kinh đô mấy tháng này có biến hóa gì lớn?

Người áo lam kia suy nghĩ một chút, nói:

- Biến hóa lớn thì không có, nhưng vài ngày trước Hoàng đế Cảnh quốc phái người thanh tra sổ sách của quan viên ở kinh thành, về sau bãi miễn rất nhiều quan viên, sau khi chúng ta rời kinh, trên triều đình lại rung chuyển rất nhiều, mỗi ngày đều có tin tức mới truyền đến, thuộc hạ chưa kịp chỉnh lý.

Người thanh niên họ Phương trầm giọng nói:

- Đem hết tình báo các ngươi thu thập được đến đây cho ta.

- Vâng, hộ pháp!

Chỉ chốc lát sau, người áo xanh cầm một tập sách thật dày lần nữa đi vào gian phòng.

Người thanh niên họ Phương ngồi vào chỗ ngồi của mình trước bàn, nhanh chóng lật ra xem, theo thời gian trôi qua, sắc mặt hắn cũng ngày càng khó coi.

- Thục vương xúi giục dân, ý muốn ép cung, bị trục xuất khỏi kinh đô...

- Viện Toán Học, Hình bộ Thị lang, Hộ bộ ti, triều đình thanh tẩy...

- Con trai của Công bộ Thị lang bị giết, Công bộ Thị lang...tịch thu tài sản, nữ bị sung vào tiện tịch, nam đinh lưu đày ba ngàn dặm!

- Phế vật!

Nam tử họ Phương chợt vỗ bàn một cái, đứng bật lên khỏi ghế.

Người áo xanh vội vàng quỳ xuống đất, cao giọng nói:

- Thuộc hạ làm việc không đúng chức phận, xin hộ pháp trách phạt!

Nam tử họ Phương thì không nhìn hắn, lẩm bẩm nói:

- Nếu Thánh giáo lãng phí tư nguyên trên thân loại phế vật này, sợ là cuối cùng sẽ thành công dã tràng...

Trước đó, hắn vẫn cho rằng Thục vương chính là người kế thừa hoàng vị có một không hai, vừa rồi nghe người kia kể một phen xong, lại cẩn thận giải nghe ngóng thế cục trước mắt mới rốt cuộc hiểu ra, thì ra tình thế triều đình Cảnh quốc đã xảy ra thay đổi lớn.

Mặc dù hắn có oán hận sâu đậm với Cảnh đế bây giờ nhưng cũng không cho rằng đối phương là một hôn quân vô tài vô đức, sẽ không ngu ngốc đến mức đuổi Thái tử ra ngoài ngàn dặm, lại tiến hành thanh tẩy triều đình một phen, cắt giảm thế lực sau lưng hắn trong khi bản thân đang bệnh nặng.

Lời giải thích hợp lí nhất chính là, Thục vương không có cơ hội sờ đến ngôi vị Thiên tử.

- Phế vật mặc dù phế vật, nhưng cũng hơi tác dụng.

Nam tử họ Phương cười khẩy, nói:

- Truyền lệnh xuống...

.....

.....

- Người đâu, đem bàn rượu nhắm này lên cho khách quan phòng số bảy trên lầu đi.

Tiểu nhi bưng một cái khay ra, đặt lên bàn, phân phó xong lại về nhà bếp bận rộn.

- Để ta.

Một tiểu nhị đang định chạy tới thì có một gã sai vặt thanh tú đi ra từ trong phòng bếp, hai tay bưng rượu nhắm đi lên lầu.

Trong phòng, Lý Dịch đang ngồi trước bàn, rót chén trà, vừa mím môi vừa xuất thần nhìn ánh nến chập chờn.

Đạo cô đáng chết kia, đúng là làm người ta đau đầu. Trước kia kè kè với Như Nghi cả ngày, không thấy được Tông Sư lợi hại bao nhiêu, cảm giác mà đạo cô cho hắn trước kia cũng không thấy nguy hiểm chút nào. Bây giờ rốt cuộc mới cảm nhận được vì sao tất cả mọi người trong võ lâm đều vừa nhắc đến Tông Sư lại lập tức biến sắc.

Mỗi khi thức dậy, hắn đều cảm giác đạo cô này ngày càng cao thâm khó lường hơn mấy phần. Loại cảm giác này, thật sự khiến người ta bất lực.

Bàn tay đang cầm chén trà của hắn hơi dùng lực, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, chén trà vỡ vụn, cuối cùng hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một đống bột màu trắng.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Chắc là bữa khuya của hắn đến, Lý Dịch đưa lưng về phía cửa, lười quay đầu, thuận miệng nói:

- Cửa không khóa, vào đi.

Sau đó chính là tiếng mở cửa “Kẽo kẹt”.

- Cứ để đấy đi.

Lý Dịch tiện tay chỉ vào bàn, vỗ tay một cái, nói:

- Ra ngoài nhớ khép cửa lại.

Gã sai vặt đặt rượu nhắm lên bàn, xoay người rời đi, Lý Dịch nghe được tiếng đóng cửa rất nhanh.

Thục Châu nơi này thật vắng vẻ, rõ ràng tay nghề của đầu bếp lữ điếm không tốt lắm, làm đồ ăn đen sì, vừa nhìn đã không muốn ăn, Lý Dịch thậm chí không nhận ra đây rốt cuộc là món gì...

Mang tâm lý thăm dò nếm một miếng nhỏ, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.

Hắn lại ăn một miếng nữa, cảm thán nói:

- Cái tay nghề này, chắc chẳng khác Liễu nhị tiểu thư đâu nhỉ...

Nói xong câu đó, cả người tự dưng run lên một cái, lông mao toàn thân dựng đứng.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một bóng người đứng sau lưng hắn, lúc này đang khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Dịch trợn to mắt, bật thốt lên:

- Như...

Mới nói một chữ đã bị đối phương bịt miệng.

Bên kia bức tường, đạo cô trung niên đang khoanh chân ngồi trên giường chậm rãi mở mắt ra.

- Như (dẫu)~~~ cho, ta phải từ bỏ cả thế giới này, ít nhất vẫn còn có ngươi, người ta yêu nhất, ngươi chính là điều kỳ diệu mà tạo hóa (*)...

(DG: Ít Nhất Vẫn Còn Có Anh - Sandy Lam)

Phía bên kia truyền đến một câu ca dao kì quái, không phải nhạc khúc thông hành của Tề quốc hay Cảnh quốc, lúc nghe có hơi là lạ nhưng cẩn thận nghiền ngẫm vẫn có thể lọt vào tai.

Ngoài ra, còn có tiếng động khác.

- Vị tiểu ca này, ngươi đừng trở về chứ, ngồi xuống uống một chén với ta nào...

- Ta nói cho ngươi biết, vẫn nên sa thải đầu bếp các ngươi đi, để khỏi ảnh hưởng làm ăn...

- Không tin à, không tin thì thử đi...

Đạo cô trung niên lắc đầu, Lý Dịch kia cho tới nay cứ lập dị, lúc nào cũng làm ra những việc người thường không thể ước đoán, đến bây giờ bà đã quen. Nếu suy nghĩ kĩ lại, những người có bản lĩnh nói chung đều như vậy, đều có một ít sở thích hoặc hành vi kỳ quái, vì vậy nàng trước nay đều xem như không thấy khi gặp tình huống tương tự.

Ngày sau còn cần dùng hắn rất nhiều, cho dù không thể thuần phục hắn, nhưng cũng không thể để hắn thấy phản cảm.

Đạo cô trung niên quay đầu nhìn một cái, chậm rãi nhắm mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận