Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 893: Biến Khéo Thành Vụng?



Chương 893: Biến Khéo Thành Vụng?





----------------------

- Súc sinh kia, súc sinh kia bây giờ ở nơi nào?

Không chờ đến khi đại phu tới, Trử Thái Phó đã tỉnh dậy, âm thanh run rẩy nói.

Hạ nhân kia nơm nớp lo sợ trả lời.

- Người phủ nha bên kia nói, bọn họ không có tiết lộ thân phận công tử, rất nhanh sẽ đưa công tử về nhà.

Vừa dứt lời đã có hạ nhân thông báo, Tằng đại nhân và Thôi đại nhân cùng nhau tới chơi.

Nơi xa, có mấy bóng người đi tới, phía trước nhất là hai người đàn ông tuổi trung niên, đi theo phía sau là một người khập khiễng đi tới bên này, là Trử Bình.

- Thái Phó đại nhân…

- Quỳ xuống!

Thôi Thanh Minh vừa mới mở miệng liền bị tiếng quát giận dữ của Thái Phó đại nhân làm giật mình, lời muốn nói ra cũng nuốt xuống miệng.

Phù phù.

Trử Bình mặt không biểu tình, trực tiếp quỳ gối trên nền đá xanh.

- Súc sinh, Trử gia chúng ta sao lại sinh ra một tên súc sinh như ngươi!

Biểu lộ Trử Thái Phó có chút dữ tợn, cầm quải trượng, hung hăng quất vào đầu vai Trử Bình, cả giận quát.

- Lão phu hôm nay đánh chết ngươi, cũng để cho liệt tổ liệt tông Trử gia ta bớt hổ thẹn!"

Thân thể Trử Bình lắc lắc, nhưng cũng không né tránh, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, nói.

- Vậy ông đánh chết ta đi, dù sao ta cũng là một phế nhân, làm hại thanh danh Trử gia, chết càng tốt hơn…

Trử Thái Phó giật mình tại chỗ, nhìn đại tôn tử theo lão từ nhỏ đến lớn trước mắt, lại phát hiện, chỉ qua thời gian mấy tháng, lão lại có chút không nhận ra hắn nữa.

Lão giơ quải trượng lên cao, thật lâu không có đánh xuống, lẩm bẩm.

- Trăm năm thanh danh của Trử gia ta, trăm năm thanh danh…

- Trăm năm thanh danh…

Trên mặt Trử Bình hiện ra một tia cười thảm, nói.

- Đúng vậy, trăm năm thanh danh, chỉ cần ngài đánh chết ta, Trử gia vẫn là Trử gia, đại nghĩa diệt thân, Trử gia được mọi người chỗ ca tụng, trăm năm thanh danh cũng không thể ném…

Hắn vươn đầu ra, cười nói.

- Tới đi, gia gia, ta đã chuẩn bị kỹ càng.

Trử Thái Phó nhìn hắn, thân thể run rẩy, quải trượng trong tay làm thế nào cũng không rơi xuống xuống.

- Bình nhi

Lão buông quải trượng, cúi người xuống, hai tay dùng khô gầy nâng lấy mặt hắn, trong đôi mắt già nua đã tràn đầy nước mắt, run giọng nói.

- Bình nhi, ngươi làm sao lại biến thành như thế này…

Trử Bình không trả lời, trên mặt hiện ra một tia đau đớn, nhắm mắt lại, lúc lần nữa mở ra, trong mắt đã mất đi cảm tình.

Hắn từ dưới đất đứng lên, không thèm nhìn Trử Thái Phó một chút, khập khiễng đi vào trong nhà.

Trung niên sau lưng Trử Thái Phó tiến lên một bước, nhìn Tằng Sĩ Xuân, lo lắng hỏi.

- Tằng đại nhân, cái này… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Phủ nha hôm nay nhận được tin tức, rất nhiều án kiện nữ tử mất tích ngày gần đây phát sinh đều do Bành gia Bình An huyện gây ra, bọn họ bắt cóc những cô gái này đi, bức làm kỹ nữ để thỏa mãn một ít khách nhân có ham mê biến thái, lúc bộ khoái phá cửa mà vào, vừa hay nhìn thấy Trử Bình cũng ở bên trong.

Trung niên nam tử vẫn có chút khó tin, lẩm bẩm.

- Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng, Bình nhi không phải đi bái phỏng Tôn đại nho à, nó không phải đi thỉnh giáo kinh nghĩa với Tôn đại nho à, làm sao lại, nó làm sao lại…

- Trử huynh, người trẻ tuổi khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm…

Thôi Thanh Minh khoát khoát tay, lên tiếng.

- Ngay cả Thục Vương điện hạ cũng không phải vì nhỏ tuổi mà phạm sai lầm, bị bệ hạ tạm thời trục xuất khỏi Kinh Đô, Trử Bình hiền chất còn tuổi nhỏ, tuy theo Thái Phó đại nhân đi qua thiên sơn vạn thủy nhưng vẫn quá ít chính thức trải qua việc đời, rất dễ dàng bị ngoại vật mê hoặc, ngày sau quản giáo chặt chẽ, nhất định có thể sửa lại sai lầm, một lần nữa hướng thiện.

Trung niên nhân thở dài, nói.

- Chuyện lần này, còn xin đa tạ Thôi huynh giúp đỡ.

Thôi Thanh Minh cười cười, nói.

- Trử huynh cứ yên tâm, không có ai biết Trử Bình cũng tham dự vào việc này, về phần trở ngại còn lại, Tằng đại nhân cũng sẽ giúp đỡ bình định, làm giống như lần trước.

- Đa tạ Thôi huynh.

Trung niên nam tử nói một tiếng, sau đó quay đầu, nhìn Trử Thái Phó.

- Phụ thân, ta đi xem Bình nhi một chút.

Sau khi thấy trung niên nam tử rời đi, Thôi Thanh Minh tiến lên một bước, nói.

- Thái Phó đại nhân, Trử Bình còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi phạm sai lầm, ngài không nên tức giận "

Ầm!

Thôi Thanh Minh ôm đầu, máu tươi chảy xuống dọc theo cái trán, hắn kinh ngạc nhìn Trử Thái Phó, vẫn còn chút khó tin thốt to.

- Thái Phó đại nhân, ngươi…

- Thôi Thanh Minh!

Trong mắt Trử Thái Phó tràn đầy tơ máu, dùng quải trượng chỉ hắn, quát.

- Tuy hai mắt lão phu thấy không rõ lắm nhưng ngươi cho rằng tâm lão phu cũng bị mù theo!

Thôi Thanh Minh ôm đầu, nhìn Trử Thái Phó, thật lâu sau, vẻ chấn kinh trên mặt biến mất, sắc mặt bình tĩnh nói.

- Thái Phó đại nhân đang nói cái gì, vãn bối sao nghe không hiểu?

Trử Thái Phó ném quải trượng xuống đất, ánh mắt rét lạnh liếc hắn một cái, lạnh lùng quát.

- Cút!

- Hính như biến khéo thành vụng.

Thời điểm hai người đi ra khỏi Trử gia, Tằng Sĩ Xuân nhìn Thôi Thanh Minh, nhỏ giọng nói một câu.

- Làm sao có thể xem như biến khéo thành vụng?

Vết thương trên đầu Thôi Thanh Minh đã không chảy máu nữa nhưng trên mặt còn có rất nhiều vết máu, thời điểm lộ ra nụ cười nhìn qua có chút dữ tợn, đáng sợ.

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Nhìn bộ dáng vừa rồi, chỉ sợ Thái Phó đã biết, phía sau những chuyện này đều do ngươi thôi động, lão sẽ còn ra tay giúp Thôi gia, giúp Thục Vương điện hạ?

- Lão không phải giúp Thôi gia, cũng không phải giúp Thục Vương điện hạ.

Thôi Thanh Minh lau vết máu trên đầu, nói.

- Lão đang giúp Trử gia.

Tằng Sĩ Xuân nhìn hắn.

- Giao ra Trử Bình, Trử gia vẫn là Trử gia như cũ.

Thôi Thanh Minh lắc đầu.

- Trước ngày hôm nay, giao Trử Bình ra, Trử gia vẫn là Trử gia, sau ngày hôm nay, thanh danh trăm năm của Trử gia,đều nằm trong tay chúng ta, còn về lựa chọn như thế nào, Thái Phó đại nhân là người thông minh, lão biết phải nên làm như thế nào.

- Phụ thân, chúng ta nên làm thế nào?

Trong hành lang tốm om, người chủ sự bên ngoài Trử gia đi vào, nhìn một bóng người chỗ sâu nhất trong bóng đêm, chậm rãi mở miệng.

Hồi lâu sau, trong bóng tối mới truyền đến âm thanh khàn giọng.

- Bình nhi thế nào?

- Đã ngủ.

Trung niên nam tử trả lời.

Trong bóng tối không có âm thanh truyền đến nữa.

- Lão phu đã sai, ngay từ đầu đã sai…

Qua khá lâu sau, trong bóng tối mới truyền đến một tiếng thở dài, lão nhân lẩm bẩm.

- Không nghĩ tới Thôi gia ác độc như vậy, là mạng người sống sờ sờ, sống sờ sờ a…

Trung niên nam tử kinh ngạc nhìn cha mình, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

- Ý phụ thân là…

- Bọn họ đã hủy Bình nhi, hiện tại lại muốn hủy Trử gia chúng ta…

Lão giả chậm rãi quay đầu lại, nhìn linh bài liệt tổ liệt tông Trử gia trong bóng tối, lẩm bẩm.

- Bọn họ… Muốn hủy thanh danh Trử gia chúng ta đời đời kiếp kiếp góp nhặt…

Thân thể trung niên nam tử run rẩy, lo lắng nói.

- Phụ thân, tuyệt đối không thể, chuyện này tuyệt đối không thể a, thanh danh trăm năm của Trử gia tuyệt đối không thể hủy trong tay chúng ta!

Hắn cắn răng, gian khó nói.

- Nếu thực sự không được, vậy giao Bình nhi ra đi!

Trử Thái Phó lắc đầu.

- Hai người bọn họ lần này đưa Bình nhi trở về, việc này đã biến thành vấn đề không phải chỉ là Bình nhi.

Trung niên nam tử lui lại mấy bước, lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ Trử gia ta…

Trử Thái Phó thắp lên ngọn nến trong phòng, sửa sang một chút quần áo, nói.

- Chuẩn bị một chút, qua mấy ngày, ta muốn gặp mấy vị lão bằng hữu…


Bạn cần đăng nhập để bình luận