Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1114: Tông Sư Tề Tụ



Chương 1114: Tông Sư Tề Tụ
Chương 1114: Tông Sư Tề Tụ

Từ Lão vừa mới bước vào sân đã nhìn thấy bà lão bị Bạch Tổ trói lại, ngay cả đùi gà cũng không muốn, cả người biến mất không còn tăm hơi, như biến mất vô tung khỏi thế gian này.

- Từ – Thiên!

Sau đó, bên tai của Lý Dịch bỗng truyền đến tiếng hét vô cùng chói tai.

Sở dĩ chói tai bởi vì trong giọng nói này ẩn chứa quá nhiều oán hận, kinh hỉ, khó có thể tin, cùng một số loại không nói rõ được cũng không tả rõ được tâm trạng, rắc rối phức tạp, khó nói lên lời.

Ngực bà lão kia chập trùng, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ lại chuyển trắng.

Phốc!

Sau đó bà bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt lại tái nhợt thêm mấy phần, dây thừng cột trên người đã bị bà kéo đứt, Lý Dịch

thấy thế trong lòng vừa mới dâng lên cảnh giác, thân thể bà ta lại tan thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong tầm mắt của hắn.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn qua cửa viện, sau đó ánh mắt nhìn về phía Như Nghi đầy nghi ngờ.

Như Nghi lắc đầu nói.

- Chính bà ấy mạnh mẽ mở huyệt đạo, công lực lại tổn thương nặng, thương thế càng thêm nghiêm trọng, nếu như không thể điều dưỡng thật tốt cũng không còn cách nào về đến cảnh giới của Tông Sư nữa.

Lý Dịch biết cưỡng ép xông huyệt sẽ để lại hậu quả dạng gì, ban đầu lúc còn ở Thục Châu, Như Ý cũng vì cứu hắn mà nàng cũng cưỡng ép xông mở một lần huyệt đạo, hậu quả chính là đệ nhất nữ hiệp Liễu nhị tiểu thư thay đổi trở thành nữ tử phổ thông cũng không bằng, ăn cơm cần đút bước đi cần được Công, lên giường cần phải có người ôm, mặc quần áo cũng cần người đến hỗ trợ, để hắn tỉ mỉ chu đáo chiếu cố mấy tháng mới có thể chuyển biến tốt.

Vừa rồi một tiếng hét “Từ Thiên” tê tâm liệt phế kia, đến bây giờ còn quanh quẩn mãi ở trong lỗ tai của hắn, ngẫm lại thì lông mao dựng đứng, không rét mà run.

Oán khí nặng như vậy, Từ Lão chắc chắn cùng bà ta có thù không đội trời chung, chỉ có thế mới đủ để cho bà ta mạnh mẽ mở ra huyệt đạo, tự hủy căn cơ, cũng phải đuổi ra ngoài tìm hắn để báo thù.

Đáng tiếc, coi như thời điểm bà ta hưng thịnh, cũng không chắc chắn là đối thủ của Từ lão, hiện tại lại bị thương nặng thì càng không khả năng đó.

Lý Dịch nắm tay Như Nghi đi ra ngoài cửa.

Nếu đi chậm, có khả năng sẽ bỏ lỡ một trận kịch vui trăm năm khó gặp.

Rất có thể là nội dung cốt truyện ly kỳ khúc chiết quanh đi quẩn lại của kịch tình yêu.

Bạch Tố và Dương Liễu Thanh liếc nhau, sau đó cũng bước nhanh theo ra ngoài.

Bên ngoài phủ Công chúa.

Bà lão kia đứng ở trên đường phố, đưa mắt nhìn từ phương đã không còn bóng người đâu nữa.

Bà ta xem ra hơi thất hồn lạc phách, lớn tiếng gào thét.

- Từ Thiên!

- Từ Thiên, người đi ra mau!

- Năm đó, ngươi có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy, hiện tại sao không có bản lĩnh đi ra!

- Ngươi đi ra đây!

Ban đầu, bên ngoài phủ của công chúa vốn có không ít bách tính tụ tập, giờ phút này họ hơi kinh ngạc nhìn thấy bà lão đang đứng giữa đường, không biết xảy ra chuyện gì.

Lý Dịch nắm tay của Như Nghi vừa mới bước ra khỏi phủ công chúa.

Cửa của phủ công chúa đều đã vỡ vụn, cũng không biết ai đã làm hư.

- Làm ra chuyện như vậy?

Lý Dịch nhìn bà lão kia cả người đã mau chóng trở nên điên cuồng hơn, lúc Từ Lão còn trẻ chẳng lẽ cũng đã đi trêu vào trái phong lưu hay sao?

Ha ha, hình dáng thế kia còn có người nhìn trúng...

Bà lão này, nhìn không thể nào mà như thế được.

Hưu!

Một bóng người từ đằng xa chạy nhanh đến, lúc đối diện bà lão kia cách xa ba trượng mới chịu dừng lại.

Đó là một lão giả tóc trắng, tóc hắn rối bời, cả người đầy dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn hơi chật vật, hắn nhìn sơ qua một chút, nhìn thấy cửa của phủ công chúa đã vỡ vụn, nhìn lại bà lão kia thất thanh nói.

- Ngươi đã động thủ!

Bà lão kia lại giống như là không nhìn thấy hắn chỉ liếc qua một chút, ánh mắt không có tiêu cự, thất thanh nói,

- Từ Thiên, người đi ra, người đi ra!

- Bà điên, người đã làm gì Thanh nhi rồi hả!

Lão giả tóc trắng dưới cơn thịnh nộ, thân thể nhoáng một cái đã xuất hiện ở trước người của bà lão kia, một chương tức khắc nện lên

đầu vai bà ta.

Bà lão lui lại mấy bước, lần nữa phun ra máu tươi, nhưng cũng không động thủ đánh trả, chỉ đứng nơi đó, ánh mắt kinh ngạc nhìn về

phía trước.

Lý Dịch nhìn Như Nghi, còn chưa mở miệng, Như Nghi khẽ gật đầu.

- Tông Sư.

Từ Lão đã từng nói, ở chỗ này không thể nào nhìn thấy Tông Sư, một khắc đồng hồ công phu hắn gặp được hai người, Từ lão quái quả nhiên là Từ lão quái, lời nói của hắn không thể tin được.

- Bà điên, ngươi đuổi lão phu một đường, lão phu không so đo với người, ngươi hại Thanh nhi, lão phu để người nợ máu trả bằng máu!

Trên đường dài, lão giả nhìn bà lão kia, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt giận dữ, nghiêm nghị nói một câu, một chưởng vô hướng trước ngực của bà lão.

Âm!

Trong lúc một chưởng của hắn rơi vào trên người của bà lão. Không biết từ chỗ nào vươn ra một chân, sau đó không chút lưu tình đá vào ngực hắn, cả người hắn bay xa ra ngoài, chật vật rơi xuống đất.

Hắn lui lại mấy bước mới dừng lại, vỗ ngực một cái, lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên khẽ giật mình, cả kinh hô.

- Từ lão quái, tại sao lạhi là ngươi!

Sau đó, hắn vội chỉ bà lão kia nói.

- Mau giúp ta bắt lấy bà ta, ta và bà điên này có thù không đội trời chung, đừng để bà ta chạy!

Từ Lão mặt không biểu tình nhìn hắn, thản nhiên nói.

- Cút!

Lão giả sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sau đó sắc mặt thay đổi cực kỳ khó coi mà chất vấn.

- Từ Thiên, ngươi đây có ý gì?

Từ Lão không để ý tới hắn mà chỉ xoay người, giúp bà lão kia chỉnh lý quần áo, cẩn thận giúp bà ta lau máu chảy ra ở khóe miệng thở dài

nói.

- Cưỡng ép xông huyệt, khả năng cả một đời đều không trở về được cảnh giới Tông Sư, tội gì phải khổ như thế chứ?

Bà lão nhìn hắn cười nói,

- Ta trở thành Tông Sư chính vì có một ngày có thể đuổi kịp ngươi, lúc mà ta đã đuổi kịp ngươi, Tông Sư đối với ta không có ý nghĩa gì nữa rồi.

Lý Dịch không ngờ, có một ngày hắn thế mà nghe được Từ lão có người yêu mến.

Quả nhiên con người không thể xem vẻ bề ngoài, tuy người nhếch nhác cũng có thể sẽ có chuyện tình riêng.

Lão giả tóc trắng nhìn về phía đối diện, mở miệng lần nữa,

- Từ...

- Im miệng!

Lý Dịch lườm hắn một cái.

- Từ cái gì Từ, thật là người không có một chút ánh mắt!

Lão giả vỗ ngực đã in dấu chân một cái, hô hấp lại nặng thêm mấy phần.

Đã bao lâu rồi không có người nào nói chuyện với lão nói, nếu như không phải lão trọng thương chưa lành, nếu như không phải tiểu tử này đứng bên người cô gái trẻ tuổi cho lão cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nếu như không phải lão còn chưa có làm rõ ràng bên kia xảy ra tình huống gì, lão cam đoan chắc chắn sẽ khiến tiểu tử này hối hận, ngay hiện tại:

- Hoàng thúc công.

Một giọng nói truyền đến từ phía trước, lão giả lúc này ngẩng đầu lên, sắc mặt khẽ giật mình, bật thốt.

- Thanh nhi!

Dương Liễu Thanh từ trong phủ công chúa đi ra, nhìn thấy lão giả tóc trắng kia vừa mừng vừa sợ mà hỏi.

- Hoàng thúc Công, sao ngài lại tới đây?

Lão giả tóc trắng bước nhanh đi qua, nhìn nàng rồi hỏi.

- Thanh nhi, con không sao chứ, bà điên kia có làm gì đối với con hay không?

- Không, không có.

Dương Liễu Thanh lắc đầu.

- Không có thì tốt.

Lão giả thở phào một hơi, nhìn về phía Như Nghi cùng Lý Dịch rồi hỏi:

- Họ là ai?

Dương Liễu Thanh nhìn về phía Như Nghi cùng Lý Dịch, nói:

- Sư bá, đây là hoàng thúc công của ta, trước khi gặp được sự phụ, võ công của ta đều do hoàng thúc Công dạy.

Sau đó nàng mới nhìn lão giả kia giới thiệu

- Hoàng thúc Công, đây là hai ta vị sư bá.

- Ngươi đã bái sư phụ?

Lão giả nhíu mày nhìn nàng lại hỏi,

- Vị sư phụ kia của ngươi ở đâu, là Tông Sư sao?

Dương Liễu Thanh nhìn thấy Như Ý từ trong phủ đi tới, nhân tiện giới thiệu.

- Hoàng thúc công, vị này chính là sư phụ của ta.

Lấy lão giả kia có nhân lực, tự nhiên nhìn ra, trước mắt tuy là một cô gái trẻ tuổi nhưng thực lực cũng không tầm thường, mà nàng vẫn chưa tới cảnh giới Tông Sư.

- Không phải Tông Sư sao?

Lão giả mày nhíu lại càng sâu,

- Không phải Tông Sự thì có tư cách gì làm sư phụ ngươi?

Lý Dịch nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư từ tư thế ôm kiếm đã biến thành tư thế cầm kiếm, biết ngay trong lòng nàng đã bắt đầu tức giận.

- Như Ý.

Như Nghi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Liễu nhị tiểu thư nói.

- Lão nhân gia này bị thương nặng, ngươi không nên so đo với hắn.

Lấy trình độ hiểu biết của Lý Dịch khi cùng giường chung gối nhiều năm với vợ, Như Nghi đương nhiên không nguyện ý để Liễu nhị tiểu thư chịu bất kỳ tủi thân gì.

Cho nên câu nói mới vừa rồi của nàng kia mang ẩn ý sâu xa.

- Như Ý, lão nhân gia này bị thương nặng, bây giờ không phải đối thủ của muội, muội muốn đánh thì đánh đi.

Lấy trình độ hiểu biết của Lý Dịch và Liễu nhị tiểu thư vì cùng giường chung gối một đêm, hắn cũng biết Liễu nhị tiểu thư khẳng định sẽ hiểu Như Nghi nói câu nói kia có thâm ý.

Lý Dịch và hai tỷ muội các nàng ăn ý cỡ nào chứ, rất chân chóng tiếp nhận vỏ kiếm Liễu nhị tiểu thư ném qua, mà trong mắt lão giả tóc trắng kia đã xuất hiện một đạo hàn quang.

Trong lòng của hắn giật mình, gấp lui ra ngoài, giận dữ nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Sư phụ của Dương Liễu Thanh.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, ôm kiếm nói.

- Liễu Như Ý, xin chỉ giáo!


Bạn cần đăng nhập để bình luận