Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 936: Muội Quên Kiếm...



Chương 936: Muội Quên Kiếm...





----------------------

Lý Dịch có chút lo lắng.

Không, là cực kỳ lo lắng mới đúng.

Trí nhớ Liễu nhị tiểu thư ngày càng không tốt, nàng trước kia ưa thích Thu Thủy cỡ nào, kiếm bất ly thân, thân thể không rời kiếm, ưa thích Thu Thủy thậm chí vượt qua ưa thích hắn.

Nhưng bây giờ, nàng lại nhiều lần quên Thu Thủy, cái này không bình thường, quá không bình thường.

Nếu nói trí nhớ không tốt, nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi, nàng đang còn thanh xuân phơi phới nha, Lý Dịch có thể khẳng định, trước khi mình già si ngốc hay quên chuyện trước đó, Liễu nhị tiểu thư tuyệt đối sẽ không đi trước đến một bước này, có lẽ sau này nàng còn có thể cùng Như Nghi thay phiên đẩy xe lăn tản bộ dưới ánh tà dương, người ngồi trên xe lăn là hắn, hình ảnh hài hòa tốt đẹp dường nào.

Hình ảnh trước mắt lại có chút không quá hài hòa.

Liễu nhị tiểu thư trở về cầm Thu Thủy, hắn nắm tay trưởng công chúa, một mặt thâm tình.

Thực ra, lần này thật sự xuất phát từ bản năng, không có trộn lẫn tí xíu tạp chất, Minh Châu chính trực bực nào, trong mắt vò không ra hạt cát, nguyện ý hi sinh chính mình vì quốc gia, nguyện ý nhượng bộ như thế này vì cảm thụ của hắn, đã rất không dễ dàng.

Ngôn ngữ không thể biểu đạt lòng biết ơn của hắn, sau đó hơi tăng thêm một chút động tác thân mật, vừa đúng lúc bị Liễu nhị tiểu thư nhìn thấy.

Ngày bình thường nàng đề phòng Minh Châu như đề phòng sói, lần này nếu như không thể giải thích rõ ràng, tính mạng hắn khó mà bước qua cửa này được.

Sau đó Lý Dịch duỗi tay nắm chặt tay Liễu nhị tiểu thư, thản nhiên nói:

- Minh Châu giúp chúng ta một đại ân, ta chỉ muốn cám ơn nàng, chỉ thế thôi, giữa chúng ta, không có gì.

Hắn nhìn hai cánh tay tinh tế trắng nõn trái phải, nói.

- Chỉ nắm tay đơn thuần một chút, nói cảm tạ mà thôi.

Lý Dịch cảm thấy mình rất cơ trí, nắm tay trưởng công chúa không dễ giải thích cho Liễu nhị tiểu thư, nhưng đồng thời nắm tay hai người, nàng tổng sẽ không coi là mình đối với có chút tâm tư nàng giống như Minh Châu?

- Đơn thuần?

Liễu nhị tiểu thư bĩu môi.

- Không có gì?

Trưởng công chúa lắc đầu.

Nghe được trong phòng truyền đến một tiếng hét thảm, Tiểu Hoàn vội vàng hấp tấp chạy vào, nắm tay Lý Dịch, hoảng hốt hỏi thăm.

- Cô gia, làm sao?

- Đừng, đừng nhúc nhích.

Lý Dịch nhìn bóng lưng Liễu nhị tiểu thư và trưởng công chúa rời đi, biểu lộ hơi run rẩy, dùng sức vẫy vẫy tay, cảm giác đau trên hai cánh tay mới thoáng giảm nhẹ một chút.

Hai nữ nhân bạo lực, nắm tay mà thôi, còn phải dùng lực lớn như vậy à, hai cánh tay đau nhức thế đến không có cảm giác, Lý Dịch hoài nghi xương tay hắn đều bị bóp nát, thù này không báo không phải quân tử, quân tử báo thù, mười năm không muộn, mười năm sau, hắn nhất định phải bóp các nàng đến chủ động cầu xin tha thứ!

Nhìn thấy Lý Dịch tỏ vẻ thống khổ, Tiểu Hoàn lo lắng hỏi.

- Cô gia, cô gia, người làm sao vậy?

Lão Phương dựa vào trên cửa, nhìn ngoài cửa, thu hồi ánh mắt, cười nói:

- Đừng lo lắng, cô gia chỉ vui quá hóa buồn.

Lần này bị thương xem như tai nạn lao động, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu và trưởng công chúa thương nghị quốc sự xảy ra bất đồng quan điểm, bị nàng gây thương tích.

Cho nên hắn có thể có một đoạn thời gian dưỡng thương rất dài.

Vốn lão hoàng đế để hắn tra vụ án kia đến kỳ hạn, cũng không tra ra một chút manh mối nào, nhưng cũng may các phạm nhân có lương tâm, tự ra tự thú, cũng không cần hắn lại phí sức nghĩ ngợi.

Thôi gia sụp đổ, cây đổ bầy khỉ tan, trong lòng sợ là còn đang mong đợi Thục Vương trở về, một lần nữa lật bàn.

Tần gia cũng đổ, từ sau khi mấy huynh đệ Tần gia vào tù, Tần Tướng cũng theo đó bị bệnh, rất lâu đều không vào triều.

Trần gia cũng không giống trước kia, so sánh tội thần phạm quan khác, hành vi phạm tội mặc dù ít nhưng cũng không thể tuỳ tiện tha thứ, nể tình trước kia Trần Quốc công có công với quốc gia, bây giờ cao tuổi nhiều bệnh, lại xem ở phân thượng Trần gia tự ra đầu thú, giảm bớt xử phạt.

Trên dưới Trần gia, tất cả quan vị, tước vị đều bị mất hết, biến thành bình dân, Quốc Công Phủ bị tịch thu, tịch thu tất cả tài sản.

Kiểu xử phạt này nhìn như nghiêm trọng, nhưng đối với Trần gia, đã là khai ân ngoài vòng pháp luật.

Lý Dịch có thể làm cũng chỉ có những thứ này, Trần gia muốn khôi phục huy hoàng ngày xưa là không thể, nhưng nếu như sau này có thể tránh thoát những quyền lực phân tranh, an ổn sống cũng đã tính là một chuyện tốt.

Tịch thu toàn bộ tài sản, từ một nhà đại phú đại quý đột nhiên biến thành nghèo rớt mồng tơi, chênh lệch cực lớn, không phải người bình thường có thể thừa nhận được.

Lý Dịch nghĩ tới tiếp tế bọn họ, lại bị Trần Trùng từ chối, hắn vẫn có hận đối với Lý gia, càng không nguyện ý bị Lý gia thương hại, Lý Dịch có thể hiểu rõ điểm này.

Cho nên hắn chỉ sai người ta từ một nơi bí mật gần đó quan sát, một gia tộc khi cường thịnh sẽ kết thù với bao nhiêu người, lúc xuống dộc đương nhiên sẽ có biết bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng.

Hắn vẫn thường xuyên gặp được Trần tam tiểu thư, có đôi khi đi Trần gia gặp nàng, một mình hắn hoặc cùng Như Nghi, có đôi khi ở chỗ Túy Mặc, Trần gia biến đổi lớn, không chỉ không có đả kích nàng, ngược lại Lý Dịch cảm thấy khí sắc của nàng tốt hơn nhiều, cũng coi như một chuyện đáng để vui mừng.

Lão Phương ngồi xổm đối diện hắn, không biết nghĩ đến cái gì, cười ngây ngô không thôi.

Sau khi Tiểu Hồng về nhà, chị dâu Phương gia đối với hắn càng khắc nghiệt hơn trước, duy chỉ có đối Tiểu Hồng vẫn như chị em ruột giống như lúc trước, lão Phương cũng tự đắc ý, làm cho Lý Dịch hoài nghi hắn có phải có khuynh hướng thích chịu ngược đãi nghiêm trọng hay không.

Tốt cho một hán tử, vô duyên vô cớ, thế mà thành cái dạng này.

Bên cạnh mình lâu như vậy, nếu như tên này có thể học được một chút phẩm chất tốt đẹp trên người hắn, cũng không lưu lạc đến như hiện tại.

Lão Phương giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thu hồi nụ cười ngây ngô, ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

- Cô gia, con hàng Ngô Nhị kia, hình như không trở lại nữa.

- Để hắn đi thôi.

Lý Dịch khoát tay, không chút phật lòng.

Đi hay ở là lựa chọn của Ngô Nhị, cũng chỉ có chính hắn mới có thể quyết định, hắn sẽ không can thiệp quá nhiều.

Dưới sự thuyết phục của Tiểu Hoàn, Liễu Mi đã lưu lại, cùng Tiểu Hồng thân như tỷ muội, Tiểu Hồng gọi nàng là Mi tỷ tỷ, Liễu Mi gọi lão Phương là Phương đại thúc, cũng không biết khi lão Phương tại đối mặt với muội muội của cháu gái mình sẽ nháy mắt một cái hay nháy mắt mấy cái, hoặc cảm thấy mình cũng là một cầm thú hay không.

Kinh Đô gặp phong ba mặc dù lớn, nhưng phong ba cho dù lớn, cũng có một ngày lắng lại.

Xét nhà, tước quan, lưu đày, toàn bộ tháng sáu và tháng bảy đều là chủ lưu ở Kinh Đô.

Kéo dài đến tháng tám, sắp đến ngày hội Trung Thu, giống như có lẽ đã san bằng tất cả thủy triều, dân chúng cực kỳ hài lòng đối với việc làm gần đây của triều đình, bắt đầu càng nhiều ánh mắt hướng về ngày hội trung thu.

Nhưng mà, dân chúng không có chờ đến mười lăm tháng tám, lại trước chờ được Ninh Vương.

Mấy tháng trước đó rời khỏi Kinh Đô, Ninh Vương lần nữa về kinh, lần này, hắn không phải một người trở về.

Đằng sau xe của Ninh Vương, liên tiếp mấy chục chiếc xe tù lái vào Kinh Đô.

Dân chúng Kinh Đô đứng ở hai bên đường, nhìn đội ngũ dài đến vài dặm xuyên qua đường phố, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.

Lý gia.

Như Nghi và thế tử phi hẹn nhau đi Hàn Sơn Tự, cầu bình an cho tiểu gia hỏa và nha đầu nhà Lý Hiên, sau khi Lý Đoan tỉnh lại không ngừng khóc rống, Lý Dịch đau đầu, nhét vào trong ngực Như Ý.

Tiếng khóc im bặt, Tiểu Hoàn ở một bên nhìn mà hâm mộ, nhị tiểu thư quả nhiên thích hợp để trông hài tử.

Công chúa điện hạ đi từ bên ngoài vào, Như liếc Ý nhìn Tiểu Hoàn một chút, đứng lên đi ra ngoài.

Hiện tại, Liễu nhị tiểu thư càng ngày càng hiểu cách quan tâm người, trong lòng Lý Dịch cũng vui mừng, giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mở miệng nói.

- Như Ý, chờ một chút.

Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn hắn.

Lý Dịch cầm lấy kiếm nàng đặt ở cạnh giường, đi qua đưa cho nàng, nói.

- Muội quên kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận