Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1027: Bắt Rùa Trong Hũ!



Chương 1027: Bắt Rùa Trong Hũ!
________________

VIP Chương 1027: Bắt Rùa Trong Hũ!



Theo dõi thiếu niên anh kiệt là giả, muốn làm sao âm chết mình mới là thật, trái lương tâm mà nói đàng hoàng chững chạc, sau khi thắng chức, da mặt của hắn cũng ngày càng dày.

Lý gia và Trần gia đi đến bước này có bao nhiêu gian nan, một chút lời nói dối cũng không nhất thiết phải vạch trần.

Xem xét một chút, dù sao hắn cũng có tình nguyện đi làm Thứ Sử, Lý Dịch quyết định chừa cho Trần Trùng một chút mặt mũi.

Trần Trùng cũng không tiếp tục đề tài này, ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.

- Mục đích của ngươi lần này là Thục Vương?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ngươi nói ngược rồi, phải nói ta là mục đích của Thục Vương mới đúng.

- Kết quả cũng chỉ có một.

Trần Trùng nhìn vào hắn, nói.

- Bọn họ muốn tấn công vào Vĩnh Huyện, mục đích là ngươi, mà mục đích của ngươi cũng là bọn hắn, còn có bọn nội gián mà chúng xếp vào ở Thục Châu, nhưng tất cả đều không phải đối thủ của ngươi, nếu như hai phe động thủ, bách tính sẽ là người gặp nạn đầu tiên, ngươi lại chọn đến cuối cùng, nếu như khống chế không nổi, sẽ lại xảy ra việc lớn.

- Bắt rùa trong hũ, đóng cửa đánh chó, có thể làm ra chuyện lớn gì?

- Bắt rùa trong hũ, đóng cửa đánh chó?

Trần Trùng nhìn hắn, lắc đầu nói.

- Nếu ngươi đã sớm có sắp xếp, vậy ta cũng không nói nhiều nữa.

Hắn nói sang chuyện khác, bảo.

- Liên quan tới việc lần trước ngươi ra lệnh hủy bỏ việc cấm đi lại ban đêm, mở ra thương nghiệp, hấp dẫn thương nhân thường trực của hai nước, việc giảm thuế và giảm miễn nông thuế của một số bộ phận, trước khi chính thức thi hành, còn có một số chi tiết cần bán lại...

- Mười vạn lượng?

Phương Ngọc nhìn người áo tím kia, nhíu mày hỏi:

- Bọn họ thật sự đã nói như vậy?

Mười vạn lượng cũng không phải không thể lấy ra, nhưng đối bọn hắn, số tiền kia cũng không nhỏ, muốn mở rộng tín đồ, muốn hành động sách lược đều cần bạc, tuy nếu như hành động lần này thành công, lại có thể kiếm về cả gốc lẫn lãi, nhưng bây giờ lập tức bỏ ra mười vạn lượng, hắn vẫn phải cân nhắc lại thật tốt một chút.

Tên áo tím kia gật đầu, nói.

- Vâng, bọn họ nói mười vạn lượng bạc, một đồng tiền cũng không thể thiếu, nếu không thì có nghĩa thành ý của chúng ta không đủ, cũng không cần phải nói tiếp chuyện hợp tác.

Lúc Phương Ngọc lưỡng lự giữa hai bên, đột nhiên có một âm thanh truyền tới.

Thục Vương đi đến, xem thường nói.

- Không phải chỉ là mười vạn lượng bạc, bọn họ muốn thì cho bọn họ, thân gia của Lý Dịch thâm hậu, sau khi mọi chuyện thành công, sẽ được thù lao gấp mười gấp trăm lần, ngươi đây đang lo lắng cái gì?

Phương Ngọc châm chước một lát, cắn răng nói:

- Vậy đưa cho bọn hắn mười vạn lượng đi!

Hắn cúi đầu lại nhìn, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ, lẩm bẩm.

- Vì sao hai trăm năm người không được, hai trăm sáu mươi người lại lập tức được, chênh lệch chỉ mười người mà thôi, có gì khác nhau

sao?

- Thì vẫn chỉ có mười người thôi, cũng chả có bao nhiêu đáng kể, không cần quan tâm đến những chi tiết.

Thục Vương lắc đầu, hỏi.

- Bọn họ còn nói cái gì nữa không?

Phương Ngọc tiếp tục nhìn xuống dưới, nói.

- Bọn họ nói, muốn chọn vào ngày tết mới động thủ, khi đó tính cảnh giác của đối phương không cao, dễ dàng hạ thủ nhất, cũng là cách che giấu an toàn và ổn thỏa nhất.

- Ý kiến như thế cũng tốt.

Thục Vương gật đầu, nói:

- Những tên đầu trọc đó cũng không quá ngu ngốc, chúng ta đúng lúc nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, chuẩn bị cẩn thận hơn, | lộ trình kế hoạch kia cầm cho ta xem lại một chút.

Phương Ngọc đưa một phần của bản đồ đã được đánh dấu cho hắn.

Thục Vương nhìn, gật đầu nói.

- Không tệ, đường đi này, một đường cơ hồ đều là trong núi, dọc đường không có thôn trang, tuy đi lại có chút khó khăn, nhưng độ trú ẩn rất tốt, sau khi rời núi chính, đối diện chính là cửa tây, cửa tây này vô cùng cũ nát, lực lượng thủ vệ cũng yếu kém nhất, nếu như có người nội ứng ngoại hợp, sớm mở cửa thành ra, chúng ta có thể tiến quân thần tốc.

Nhìn đến đây, Thục Vương bỗng nhiên đập vỗ bàn, cười nói.

- Những tên đầu trọc này vẫn rất am hiểu phòng thủ ở Vĩnh Huyện, xem ra chúng ta cũng không tìm nhầm người!

Phía sau hắn, một tên nam tử rất tán thành gật đầu.

Vào lúc trước ngày tết hai ngày, tất cả mọi người chuẩn bị sang năm mới, có khi vệ sĩ thủ thành thậm chí còn có thể vắng mặt, chính là lúc bọn hắn có tính cảnh giác thấp nhất.

Cách chọn lộ tuyến, ngay cả Thục Vương điện hạ cũng phải khen liên tục, xem ra cũng không sai.

Những tên đầu trọc đó thật không hổ là sơn tặc có tri thức, có ý tưởng, có kiến giải, còn cực kỳ cẩn thận và chu đáo.

Thục Châu chính là một địa phương còn có dấu vết người ở cuối cùng phía Tây Cảnh Quốc.

Trong lòng bách tính của Cảnh quốc, Thục Châu là đại biểu cho sự thôn quê và khốn cùng, một số người sống ở chỗ giao giới của Cảnh Quốc và Tề Quốc, không quá hiểu biết đối với Thục Châu nhất định sẽ luôn cảm thấy ở chỗ này rất nguy hiểm, như Tề Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ đánh tới nơi đây.

Nhưng đây chính là buồn lo vô cớ.

Vùng đất xung quanh Thục Châu rất hỗn loạn, dãy núi nhiều vô hạn, mặc dù giáp giới với Tề Quốc, nhưng nếu như Tề Quốc muốn xem nơi này làm chỗ trung tâm để tấn công vào Cảnh Quốc, có khi chỉ vì đi lại không thuận lợi, thậm chí có thể đổ hết quân mình xuống.

Đây cũng là lý do cho dù Thục Châu và Tề Quốc liền kề nhau nhưng mấy chục năm qua, nơi này chỉ có trộm cướp, lại không hề có thảm

họa về quân sự.

Chính vì vậy, tường thành của Thục Châu không cần xây cao hay dày bao nhiêu, chỉ cần hai trường là đủ, quan phủ cũng sẽ không dùng tiền dư thừa đi sửa lại tường thành, vì đây là một chuyện hoàn toàn không cần thiết.

Vĩnh Huyện, tường thành phía Tây.

Phía Tây Vĩnh Huyện, tường thành đã cực kỳ lụi bại, đương nhiên đây chỉ là nhìn từ bên ngoài, dùng đất đen hoặc đất vàng, từng tầng từng tầng nên thành tường vững chắc, vẫn hết vô cùng chắc chắn.

Lão Phương không hiểu cô gia ngày hôm nay muốn cùng hắn tới nơi này làm gì, nơi đây tàn tàn tạ tạ, trừ trường thành pha tạp ra cũng chỉ có nhà dân thấp bé, nhìn rất không thuận mắt, lại càng không có cái gì để chơi?

Lý Dịch tìm một nhánh cây, tiện tay tô tô vẽ vẽ trên mặt đất.

Lão Phương nhìn một lát, rốt cục nhịn không được hỏi.

- Cô gia, người đang vẽ cái gì?

Lý Dịch chỉ chỉ chung quanh, nói.

- Ngươi xem thử, ta muốn xây mấy cửa hàng ở chỗ này, thế nào?

Lão Phương nhìn sơ qua một chút, giờ mới hiểu được Lý Dịch đang vẽ cái gì, lại tỉ mỉ ngồi xổm người xuống nhìn, lắc đầu nói.

- Xem như muốn mở cửa hàng xây nhà xưởng cũng không cần thiết đều xây giống như tường thành cao, hơn nữa, những cửa hàng này sau khi làm thành một vòng, nhìn qua thật giống như một cái vò, vô cùng khó nhìn ...

Lý Dịch vứt bỏ nhánh cây, nói.

- Ngươi không hiểu, cái này gọi là giới thương nghiệp, giới thương nghiệp giới thương nghiệp, cũng không thể làm thành một vòng

tròn.

Cô gia có tiền, mặc hắn làm việc thế nào đều được, ngược lại hắn cũng không quan trọng, thuận miệng hỏi.

- Lúc naò xây, ta đi an bài người làm?

- Hiện tại bắt đầu, trong vòng ba tháng nhất định phải xây xong, vào ngày tết cửa hàng phải mở cửa.

Lão Phương kinh ngạc.

- Vội vã như vậy?

- Có gì khó khăn sao?

- Độ khó khăn cũng không nhiều lắm.

Lão Phương lắc đầu, nói.

- Tìm thêm một số người, tốn ít tiền thôi, ta đi an bài, trong hai tháng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Dịch gật đầu nói:

- Tiền tiêu nhiều ít không thành vấn đề, có thể sớm đi hoàn thành là được.

- Người vui vẻ là được.

Lão Phương lắc đầu, hắn không hiểu cái gì gọi là giới thương nghiệp, nhưng hắn lại có thể khẳng định, cô gia chỉ có hiểu biết chút binh pháp vụn vặt, căn bản không biết cái gì gọi là Ung Thành.

Ủng Thành, ý nghĩa như tên của nó, một dạng thành giống như cái vò.

Vòng quanh cổng thành, đi một vòng tròn lại thấy một thành nhỏ, xây giống như tường thành cao, chỉ có những thành trì quan trọng mới làm như vậy, vì nếu khi bị quân địch mạnh xâm lấn, chỉ cần đóng hai cánh cổng thành lại, có thể vây khốn địch nhân, hình thành địa thế "Bắt rùa trong hũ".

Đến lúc đó, lựa chọn cách mai phục trong binh thành, hay để cùng tiện thủ trên tường thành bắn lén, giội dầu, ném thạch đầu, hoàn toàn chỉ cần xem tâm tình.

Thục Châu cũng không phải nơi quan trọng trong chiến lược, cô gia bỏ ra công sức lớn như vậy để làm Ứng Thành làm chi, chẳng lẽ còn lo lắng Tề Quốc sẽ vượt qua núi non trùng điệp, tấn công vào đến nơi này?

Vó là CÓ, chỉ là không có rùa ở bên trong...


Bạn cần đăng nhập để bình luận