Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 601: Cực Kỳ Ngu Xuẩn




Chương 601: Cực Kỳ Ngu Xuẩn




Chương 601: Cực Kỳ Ngu Xuẩn





- Tỷ tỷ, ta……



Tuệ Vương Phi che một bên mặt, nửa gương mặt còn lại vô cùng tái nhợt, ánh mắt có chút trốn tránh, thanh âm run rẩy.



Thôi Quý Phi lạnh giọng.



- Cầm Nhi lớn lên từ nhỏ ở Thôi gia, đi theo bên người ta tận mười mấy năm. Khoảng thời gian trước luôn chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ngươi, ngoài ngươi ra còn có ai có thể sai sử nàng?



Tuệ Vương phi cúi đầu, im lặng rất lâu.



Sau một lúc, nàng đột nhiên cắn răng, trên gương mặt tái nhợt đầy hận ý, lạnh giọng nói.



- Không sai, là ta! Là ta phân phó Cầm Nhi làm như vậy, một chiếc vòng ngọc thì tính là gì, ta muốn hủy diệt thanh danh của nàng ta. Cái này mới chỉ bắt đầu, bọn họ huỷ hoại hài tử của ta, ta muốn khiến bọn họ chết không tử tế!



- Lý Đạt bị làm sao?



Thôi Quý Phi nhíu mày, hỏi.



- Đạt Nhi...Sau khi Đại Nhi chịu trượng hình, từ đó về sao không thể giao hợp được nữa!



Tuệ Vương phi từ phun ra mấy chữ từ kẽ răng.



Lông mày Thôi Quý Phi càng nhăn, sau một lát, mới thấp giọng nói một câu.



- Ngu xuẩn!



Đám người cùng phe với Thục Vương, từ sau khi Thục Vương bị trục xuất khỏi kinh thành, lâm triều cũng không được tuyên triệu. Thế trong triều của bọn họ cũng bị trọng thương khá nặng. Thái độ Tần gia không rõ, phe Trầm tướng thì lắc lư không ngừng, mà các quan viên khác bị ảnh hưởng càng lớn. Mười mấy năm mưu đồ, bố trí của Thôi gia và nàng cơ hồ bị phá hủy non nửa, nếu muốn khôi phục trong thời gian ngắn, căn bản không thể.



Hiện tại điều có thể làm, đó là ẩn nhẫn, bởi vì mặc dù thế lực trong triều bị thương không nhỏ, nhưng bọn họ vẫn không có địch thủ như trước. Thôi gia ở sĩ tộc, triều đình, cùng với bách tính đều có gốc rễ vô cùng mạnh mẽ. Cho dù ngay cả bệ hạ cũng không thể coi thường, hoàng tử nào muốn nhúng chàm Đông Cung, căn bản chính là nói chuyện viển vông.



Nếu có thể duy trì nguyên trạng hiện tại sẽ nắm chắc thắng lợi, nhưng nếu lại xảy ra chuyện như trước, chắc chắn sẽ một bước mà ngã vào vực sâu.



Thôi Quý Phi nhìn nàng, lạnh giọng nói:



- Chuyện này nên kết thúc, một năm, nhiều nhất một năm, mặc kệ Lý Dịch kia là người nào, ngươi muốn xử trí như thế nào thì làm đi. Nhưng nếu lại làm ra chuyện gì như xuẩn, phá hỏng đại sự của Hiền nhi thì đừng trách bổn cung vô tình!



Đến chữ cuối cùng, ngữ khí ngày càng nghiêm khắc.



- Ta biết.



Tuệ Vương phi gật đầu, cắn răng nói một câu, hận ý trong ánh mắt cuồn cuộn như cũ không cách nào tan biến.



……



……



- Đoan Dương quận vương không thể giao hợp?



Nghe Lý Hiên nói mới biết được tin này, Lý Dịch khiếp sợ không thôi.



Không phải phạt đánh trượng à, nằm sấp chứ không phải nằm gửa, sao có thể thương đến…… thương tới chỗ đó. Chẳng lẽ vì hoảng sợ mà mạch máu nào đó bị tắc nghẽn cuối cùng máu không thông, lúc đầu chỉ hoại tử dây thần kinh cảm giác chỗ đó rồi lan ra hoại tử tất cả các vùng xung quanh……



- Ở kinh đô, trong vòng quyền quý đều đồn như vậy, ngươi không biết?



Lý Hiên nhìn hắn hỏi.



Lý Dịch lắc đầu, quyền quý của kinh đô có bộ dáng gì. Từ trước đến nay hắn đều không quan tâm, huống hồ mấy tháng này đều ở nhà chăm sóc hài tử, nếu không thì lại bồi Như Nghi, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi quản chuyện người khác?



- Nghe nói Tuệ vương cùng Tuệ Vương phi thỉnh không ít thần y, ngay cả ngự y đều tới vài người cũng không có thể trị khỏi cho Đoan Dương quận vương.



Lý Hiên thở dài, chuyện đó đối với nam nhân mà nói đã là nhục nhã vô cùng lớn.



- Thật đáng thương.



Tuy rằng không đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng đều là nam nhân, Đoan Vương quận vương gặp phải chuyện như này cũng thật đáng thương.



Lý Dịch cũng thở dài.



- Đúng vậy, con người đang hoàn hảo……ông trời tạo nghiệt!



Lý Hiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ, rốt cuộc là ai tạo nghiệt, trong lòng ngươi không phải rõ ràng nhất?



Nhớ tới chuyện đó, Lý Dịch nhìn Lý Hiên hỏi:



- Đúng rồi, đại thẩm vừa rồi là Tuệ vương phi?



Lý Hiên gật đầu, trả lời.



- Đúng vậy, nàng là Tuệ vương phi, cùng mẫu thân với Thôi quý phi, mẫu thân Đoan Dương quận vương.



- Hai tỷ muội, một người là Quý Phi, một người là Vương phi, Thôi gia thật sự lợi hại như vậy?



Lý Dịch hỏi lại lần nữa.



Lý Hiên gật đầu.



- Thôi gia ở Cảnh Quốc cũng coi như gia tộc số một số hai. Cho tới tận bây giờ ít nhất cũng phải mấy trăm năm lịch sử, lực ảnh hưởng vô cùng lớn, trừ bỏ hoàng gia, có thể chống lại Thôi gia cũng chỉ vẻn vẹn vài gia tộc ……



Về chuyện của hoàng thất và quý tộc, lúc trước Lý Dịch có tìm hiểu qua, nhưng cũng không thể tường tận tỉ mỉ được như Lý Hiên.



Hơn trăm năm trước, thế lực của thế gia môn phiệt vô cùng mạnh mẽ, ngay cả hoàng thất cũng phải nhún nhường ba phần. Hiện giờ tuy không còn huy hoàng như trước, nhưng gốc rễ vần còn đó, nếu không có lý do chính đáng, hoàng thất cũng không phải muốn chọc là có thể chọc.



Đương nhiên, điều đó cũng không chứng minh rằng hoàng gia không có động tĩnh gì, chỉ là căn cơ của những thế gia đó quá sâu, ảnh hưởng rất lớn tới triều đình cùng dân gian. Mặc dù đương kim thiên tử luôn muốn làm suy yếu đi một phần sức mạnh của họ, lại quan tâm tới sự an ổn của dân sinh, không có cách nào sử dụng thủ đoạn cứng rắn.



Huống chi, quan hệ giữa thế gia và thế gia, thế gia và hoàng tộc cũng vô cùng rắc rối, phức tạp.



Trong cung có rất nhiều phi tử, sau lưng mỗi người hầu như đều có thế lực chống lưng. Thôi quý phi đại biểu cho Thôi gia, ngay cả Hoàng hậu nương nương sau lưng cũng là một đại gia tộc không kém gì Thôi gia, Yến phi nương nương, Trần phi nương nương, Phi tử Chư Vương, thậm chí còn có phi tử của Lý Hiên……



Mâu thuẫn về lợi ích không thể nói rõ bằng một hai câu như hồi nãy.



Càng nói Lý Dịch càng cảm thấy rối loạn, lắc đầu, lại lần nữa hỏi một câu:



- Thôi gia cơ hồ lũng đoạn mảng châu báu, khẳng định có thể kiếm đặc biệt nhiều tiền, so với nhà vợ ngươi, nhà ai nhiều tiền hơn?



- Toàn bộ Cảnh Quốc, ngoại trừ hoàng gia, không có gia tộc nào nhiều tiền hơn Vương gia. Có điều so với người thường mà nói, tài phú của Thôi gia cũng không thể đoán được.



Lý Dịch gật đầu, nói:



- Vậy thì...!



- Làm gì?



Lý Hiên ngẩng đầu tò mò hỏi.



- Cụng ly!



Lý Dịch giơ chén trà lên nói.



……



Trong Oánh Thúy cung, rất nhanh đã có cấm vệ quân mang tin tức tới, vòng tay kia do thị nữ của Thôi quý phi trộm. Sau khi trộm còn cố ý vu oan phu nhân Lý bá tước, bị bệ hạ nghiêm trị, phạt trăm trượng bản, tuy giữ lại được tính mạng, nhưng kết cục cũng vô cùng thê thảm.



Lý Dịch đối với viêc này căn bản không có nhiều ngoài ý muốn. Vừa rồi Tuệ vương phi luôn muốn nháo chuyện này tới tai hoàng đế, không ngờ tới, như vậy chính là tìm đường chết.



Giá họa cho ai không gọi lại còn giá họa cho Như Nghi, hỏi lão Thường xem hắn có bản lãnh đó không?



Lão hoàng đế bị bệnh suyễn chứ không phải già quá mà ngốc, lập tức can thiệp vào chuyện này.



Nhưng tin tức này đối với những người khác mà nói thì có chút ý vị sâu xa.



Một thị nữ nho nhỏ, trộm trân bảo của Quý Phi, giá họa phu nhân Bá tước, lại còn là phu nhân của Lý Dịch, nếu không ăn gan hùm gan báo thì sao có thể dám làm như vậy?



Thục Vương điện hạ đã từng đắc tội vị Lý bá tước kia, thiếu chút nữa bị đánh chết trước mặt bá quan. Bây giờ, hắn vẫn có thể ở Phù Dung viên thích ý ngắm hoa lá. Thục Vương điện hạ đâu rồi?



Trưởng Hoàng tử có khả năng nhất đứng đầu Đông Cung hiện tại bị đuổi đi đến Thục Châu chăn dê. Quan viên thuộc phe phái của Thục vương thấy hắn thì tránh như gặp ôn dịch, đến bây giờ mà còn trêu chọc hắn?



Hay Thôi Quý Phi thật sự bị úng não?



Tình thế triều đình hiện tại, tất cả mọi người thấy rõ, người mở viện toán học, Lý Bá Tước rốt cục cũng gửi tiền cho mọi người. Khi băng phái trong triều đình không thiếu nhân tài. Phe Thục Vương gặp một vố lớn, bây giờ đồng loại đều cẩn trọng làm việc, giờ đi tìm phiền toái, thật là ngu xuẩn ……

Bạn cần đăng nhập để bình luận