Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 643: Giết Bọn Hắn!




Chương 643: Giết Bọn Hắn!

----------------------

- Ngươi nói lúc các ngươi đến có năm mươi người, băng qua biển cả, trên đường đi trải qua trăm cay nghìn đắng, gặp phải Hải Thần nổi giận, Địa Long xoay người, còn xuýt bị sơn tặc cướp, thì chỉ còn năm người sống sót?

Nam tử họ Thôi nhíu mày, hỏi.

Trên mặt nam tử đầu tóc bù xù tràn đầy bi thương, gật đầu, nói:

- Đồng bọn, đều đã chết, chỉ còn lại…chúng ta.

- Nước ngoài xa như vậy sao, phiêu lưu trên biển phiêu lưu đến hơn nửa năm?

Nam tử họ Thôi nghi ngờ hỏi.

- Vừa rồi các ngươi nói, các ngươi đến từ quốc gia nào……

- Vương Quốc Anh……

Kia nam tử nét mặt bi thương, nói:

- Vương Quốc Anh……

Hắn ngẩng đầu nhìn trời:

- Vương Quốc Anh……#@%! Liên hợp vương quốc, đất nước vĩ đại, mặt trời không bao giờ lặn……

- Được rồi……

- Nam tử họ Thôi phất tay, hắn không quan tâm vương quốc kia như thế nào, vừa rồi hắn đã giám định qua, những đồ lưu li đó là thật, điều này là đủ.

- Các ngươi chỉ chừng này lưu li?

Trên mặt hắn tươi cười, nhìn mấy người hỏi.

Nam tử đến từ Vương Quốc Anh run giọng nói:

- Vỡ, đều đã vỡ vụn, chỉ còn lại hai rương vậy thôi……

Khó trách những người này trông chật vật như vậy, trải qua thời gian long đong như thế, có thể còn dư lại chừng đó lưu li, cũng cực kì không dễ dàng.

Trên mặt nam tử họ Thôi lộ ra vẻ tiếc hận, chỉ biến mất rất nhanh, nhìn nam tử kia, nói:

- Một vạn lượng, cho các ngươi một vạn lượng, để hai rương đồ này lại, một vạn lượng cũng đủ cho năm người các ngươi ở đây ăn sung mặc sướng mười năm.

Thương nhân nước ngoài thích làm nhất dùng bảo vật trân quý để đổi lấy một ít đồ vật giá rẻ, nam tử họ Thôi âm thầm ghi tạc quốc gia kia trong lòng, quốc gia này chắc hẳn thừa thải lưu li, lưu li chỗ Vương gia, nói không chừng cũng mua từ thương nhân của quốc gia kia.

- Một vạn lượng?

Nam tử đối diện lại lắc đầu, lấy từ trong rương ra một tượng phật nhỏ nhất, nói:

- Một vạn lượng, cái này, cho ngươi, ta biết, nơi này của các ngươi, lưu li rất trân quý.

Nam tử họ Thôi giật mình, đoạn sắc mặt hắn trầm xuống.

Những thương nhân phiên ban này, hiểu rõ như vậy?

Vốn định dùng một vạn lượng tống cổ họ đi, mấy thứ này qua tay bán đi, sợ lợi nhuận sẽ tăng gấp trăm lần, vì gia tộc cống hiến nhiều như vậy, địa vị của hắn ở Thôi gia sẽ nhảy lên cao, nhưng không ngờ rằng, những thương nhân nước ngoài này hình như đã hiểu rõ giá thị trường của lưu li, không lừa được……

Trên mặt hắn lại lần nữa tươi cười, nói:

- Không biết các ngươi có từng nghe qua một câu thế này, ‘Vật hiếm thì quý’, lưu li này nhiều như vậy tự nhiên cũng sẽ không đáng tiền nữa……

- Nếu đã như vậy, chúng ta đây cáo từ!

Nam tử gật đầu, quay đầu lại nói với mấy người kia vài câu.

- @#%……&.

Sau khi mấy người kia đáp lại, họ dọn dẹp hai cái rương chuẩn bị rời đi.

Nụ cười trên mặt nam tử họ Thôi cứng đờ, trong lòng thầm mắng một tiếng, thương nhân nước ngoài này lại quyết đoán như thế, vội vàng tiến lên hai bước, nói.

- Chậm đã, chuyện tiền bạc, chúng ta có thể thương lượng.

Nam tử nước ngoài nói:

- Chúng ta, không cần bạc.

- Không cần bạc, vậy các ngươi muốn gì?

Nam tử họ Thôi hơi nhíu mày.

Nam tử nước ngoài xoay người, nhìn xung quanh trong Kim Ngọc Các.

Nam tử họ Thôi rốt cuộc ý thức được cái gì, mày nhăn càng sâu.

- Vài vị trước tiên ngồi ở đây một lúc, việc này, để ta suy xét một lát.

Trên mặt hắn nhanh chóng tỏ vẻ tươi cười, nói:

- Thôi Ngũ, dâng trà lên cho khách!

……

……

- Nhị thúc, nhiều lưu li như vậy, chúng ta ăn không vô……

Hậu đường, nam tử họ Thôi ngồi trên ghế chủ vị, người trẻ tuổi kia nhìn hắn, sắc mặt do dự mà nói.

- Ta đương nhiên biết ăn không vô.

Nam tử họ Thôi vẫy tay, mối làm ăn hơn trăm vạn, một phân các Kim Ngọc Các ở kinh thành, sao có thể nuốt trôi?

Trong lúc nhất thời họ căn bản không lấy ra nhiều bạc như vậy được.

Những thương nhân nước ngoài đó muốn lấy vật đổi vật, dùng trân bảo của Kim Ngọc Các đổi những đồ vật lưu li đó, chủ ý này đánh thật tinh diệu.

Sợ là họ muốn trở lại nước ngoài, sẽ bán những châu báu đồ vật linh tinh đó, nghe nói mấy thứ này, ở nước ngoài rất được hoan nghênh.

- Nhị thúc, chúng ta có muốn……

Nam tử trẻ tuổi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nhìn hắn, làm một động tác cắt cổ.

- Mạng người nước ngoài ti tiện, nhưng giờ đang ở cửa hàng, không nên động thủ, ta ngăn họ một lúc trước, ngươi đi sắp xếp người, một khi họ ra khỏi thành……

Nam tử họ Thôi trầm ngâm một hồi, hạ giọng nói.

- Nhị thúc, ta hiểu!

Trên mặt người trẻ tuổi vui mừng, bước nhanh ra đại đường, đi vòng từ cửa sau ra ngoài.

Nam tử họ Thôi cười giễu, mấy người nước ngoài mà thôi, đã chết thì cũng đã chết, án tử không đầu không đuôi, quan phủ đều sẽ không điều tra, chỉ cần không phải làm trò trước mặt dân chúng kinh thành, thì dù tính là tra được đến đầu Thôi gia, họ cũng có thể dễ dàng phủ nhận.

Sau một chén trà nhỏ, nam tử họ Thôi đi ra ngoài, trên mặt lại treo lên nụ cười chiêu bài, nói:

- Được, theo như lời các ngươi nói, nhưng mà, trước tiên, chúng ta phải đánh giá lưu li này rồi định giá cho nó……

Sau một canh giờ, mấy người tóc tai bù xù, quần áo tả tơi đi từ trong Kim Ngọc Các kinh thành ra, trên người mỗi người đều xách theo một cái túi căng phồng, nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Trong Kim Ngọc Các, vài tên tiểu nhị nhìn kệ hàng bốn phía, vừa rồi còn bày đầy hàng hóa, lúc này lại rỗng tuếch, lại nhìn lưu li lóa mắt trong hai cái rương, tư vị trong lòng, khó có thể nói rõ được.

Sai người khiên hai cái rương ra phía sau, nam tử họ Thôi vào hậu đường, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Đều đã an bài tốt chưa?

- Đều đã an bài tốt, đã phái 20 tên thân thủ tốt đi theo đám người, chỉ cần họ rời khỏi kinh thành, lập tức giết bọn hắn, mang hàng hóa của chúng ta về.

Nam tử họ Thôi gật đầu, ngồi trở lại ghế chủ vị, sau khi nhấp một ngụm trà, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.

Tại cửa thành, mấy tên nam tử quần áo rách rưới giống như ăn mày, xách mấy cái túi lớn ra khỏi thành.

Một người đi ở phía trước bỗng nhiên mở miệng nói:

- Lão tam, vừa rồi ngươi xảy ra chuyện gì, xém chút lộ tẩy.

Trong miệng hắn lúc này phát ra tiếng Hán lưu loát, khác một trời một vực với lúc vừa rồi ở trong Kim Ngọc Các.

Nam tử vừa rồi nói một câu tiếng Hán lắp ba lắp bắp oan ức nói:

- Đại ca, cái này không thể trách ta được, cũng không biết sao Minh Chủ lại lấy cái tên kỳ quái này, quá líu lưỡi.

Lại có một người khoát tay, nói ra:

- Được được, nhiệm vụ đã hoàn thành tốt, đi mau còn trở về giao nộp, lần này kiếm lời tích phân, ta định đi đổi bính bảo kiếm, Chú Kiếm Sơn Trang chế tạo kiếm không cần nói nữa, chỉ là cho tới bây giờ bọn hắn chế tạo binh khí đều để cho mình dùng, từ sau khi họ gia nhập Liễu Minh chúng ta, cuối cùng cũng có thể được dùng tuyệt đỉnh binh khí.

Người cuối cùng áng chừng cái túi trong tay, nói:

- Các ngươi nói, có người nào sẽ lấy những đồ vật lưu li này chạy không, nếu bán tất cả chúng đi, binh khí gì không mua được?

Nam tử được xưng là đại ca cười cười, nói:

- Không nói đến mỗi một đường đều có hai đội giám sát đi theo, xem như thực sự có người có thể mua chuộc đội đốc tra, sợ cũng là có mệnh tham, chẳng có mệnh dùng, thiên hạ mặc dù lớn, võ lâm nhân sĩ lại càng nhiều, họ có thể chạy trốn đi đâu đây?

- Đúng vậy nha, đại ca nói đúng, lấy Lưu Ly chạy, không tồn tại, cũng vì chúng ta ở kinh thành, Minh Chủ rất yên tâm với chúng ta, bên người hắn đều có giám sát đội đi theo, ai dám tham? Huống chi, bạc tính là gì, nếu là Minh Chủ nguyện ý chỉ điểm một chút, còn không phải tùy tiện leo lên Thiên bảng, cái này so với những vật ngoài thân đó quan trọng nhiều?

- Tốt tốt.

Vị đại ca kia dừng bước lại, nói ra:

- Để những vật này xuống trước đã, mau giải quyết hết những tên đằng sau kia, rồi trở về giao nộp!



Bạn cần đăng nhập để bình luận