Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 957: Vô đề






________________

Lý Dịch cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Minh Châu, phòng cháy phòng trộm phòng Lý Hiên, tên kia việc gì cũng có thể làm ra để không làm Hoàng Đế, rất có khả năng là vừa lơ đễnh một cái thì nàng ấy sẽ bị bán ngay.

Lý Dịch vừa mới nói một câu thì nhìn thấy Lý Hàn từ bên ngoài đi vào, tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi.

- Tiên sinh, có phải ngài muốn nhường vị trí viện trưởng Viện Toán Học cho ta không?

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi.

- Ai nói?

Tuy vị trí viện trưởng sớm muộn gì cũng sẽ nhường cho Lý Hàn nhưng mà trước khi hắn mở miệng thì tên này không nên đòi hỏi, cái này cũng giống như ngôi vị hoàng đế, một khi hắn ta mở miệng trước thì đây không phải nhường ngôi, mà chính là soán vị.

Lý Hàn kinh ngạc, nhất thời có chút không biết trả lời như thế nào.

Lý Dịch nhìn Lý Hàn, hỏi.

- Có phải người cảm thấy mình rất lợi hại, hiện giờ đã đủ tư cách làm Viện trưởng rồi?

- Không có...

- Có phải người cảm thấy mình đã hiểu rất nhiều về toán học?

- Một chút mà thôi....

- Một chút, xem ra ngươi cũng rất khiêm tốn...

Lý Dịch khoanh hai tay trước ngực, nói.

- Vậy thì để ta kiểm tra ngươi mấy vấn đề, nếu như ngươi đáp được thì ta sẽ lập tức nhường vị trí viện trưởng cho ngươi.

Tuy Lý Hàn còn nhỏ tuổi nhưng hắn đã biết tự mình hiểu lấy mình.

Nếu như coi toán học là một núi cao, vậy thì hắn cũng chỉ mới ở giữa sườn núi, mấy người Khoa toán học Quốc Tử Giám ở chân núi, còn tiên sinh thì ở trên đỉnh núi cao chót vót, ẩn hiện giữa mây mù, thấy không rõ.

Nhìn thấy Lý Hàn lắc đầu, Lý Dịch lại bổ sung thêm một câu.

- Yên tâm, đều là những thứ ngươi đã học qua, ta sẽ không cho đề ngoài lề.

| Lý Hàn lộ vẻ nghiêm túc, nghiêm mặt nói.

- Mời tiên sinh ra đề!

Lý Dịch cười như có như không nhìn Lý Hàn, không biết tiểu tử này đã nhớ thương vị trí viện trưởng Viện toán học bao lâu rồi?

- Một Con gà trống năm đồng tiền, một con gà mái ba đồng tiền, ba con gà con thì một đồng tiền. Một trăm đồng tiền mua trăm con gà, | hỏi gà trống, gà mái, gà Con bao nhiêu?

- Bốn gà trống, mười tám gà mái, bảy mươi tám gà con; tám gà trống, mười một gà mái, tám mươi mốt gà con; mười hai gà trống, bốn | gà mái, tám mươi bốn gà con.

Lý Hàn lập tức lưu loát nói đáp án, đây là bài toán hệ phương trình ba ẩn đơn giản nhất, tiên sinh ra đề cũng không chịu thay số khác. Đây chính là một trong những đề mà học sinh Viện Toán Học phải học thuộc lòng, hắn làm đại diện cho viện trưởng tất nhiên đã sớm thuộc làu.

- Tường dày năm thước, có hai con chuột đứng hai bên tường xuyên qua, chuột lớn một ngày tiến một thước, chuột nhỏ cũng tiến một thước, chuột lớn một ngày tiến hai lần, chuột nhỏ đi kém một nửa, khi nào hai con chuột sẽ gặp nhau?

- Ngày thứ ba.

Lý Hàn cũng trong chớp mắt trả lời đáp án, hắn cho rằng lần này tiên sinh sẽ ra nan đề, không ngờ vẫn là đề mục đã gặp qua, hơn nữa còn là câu hỏi đơn giản nhất, nguyên đề còn có câu sau, hỏi hai con chuột mỗi con đã xuyên qua mấy thước, nếu tiên sinh hỏi thì có lẽ hắn sẽ phải suy nghĩ thêm một chút....

- Tám vạn nhân chín vạn bằng bao nhiêu?

- 72 van.

(*) Lý Hàn đáp sai, kết quả phải là 720000 vạn.

Sau khi Lý Hàn dễ dàng trả lời đề thi thứ ba, hắn đã xác định, tiên sinh thật sự muốn nhường vị trí viện trưởng cho hắn, cái gọi kiểm tra chỉ là một quá trình mà thôi, nếu không thì tại sao tiên sinh luôn luôn ra loại đề như cho có thế.

Lý Dịch xoa đầu Lý Hàn, cười nói:

- Toán học bác đại tinh thâm, nhớ kỹ, không thể kiêu ngạo tự mãn, mù quáng tự đại, trở về đi...

Khi Ninh Vương và Ninh Vương Phi đi vào đại điện thì vừa vặn thấy Lý Hàn đi ra ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ gục đầu ủ rũ của hắn, Ninh Vương Phi quan tâm hỏi.

- Tiểu Hàn sao vậy? Có người bắt nạt con phải không?

- Không, không có người bắt nạt ta, là, là do ta quá ngu ngốc.....

Ngay cả phép tính đơn giản nhất mà còn tính sai, thế mà hắn lại còn muốn làm viện trưởng, Lý Hàn lắc đầu, chịu đựng sự hổ thẹn trong lòng, cúi đầu rời đi.

- Minh Châu...

Thấy Ninh Vương Phi đi tới, hai mắt rưng rưng nhìn Minh Châu, Lý Dịch biết mình phải làm gì.

Hắn đứng lên, chắp tay một cái.

- Ninh Vương điện hạ, Vương Phi nương nương, vãn bối đi trước....

Đồng thời, ở một chỗ trong cung điện, hoàng hậu nương nương kéo tay của Lý Hiên, nước mắt cũng rơi xuống lã chã, Cảnh Đế nhìn sang Thường Đức, chậm rãi nói.

- Triệu hai vị Tể Tướng, Trung Thư Lệnh, Thị Trung, Lục Bộ Thượng Thư tiến cung....

Thường Đức khoanh tay cung kính đáp.

- Lão nô tuân chỉ.

Hai vị Tể Tướng, Trung Thư Lệnh, Thị Trung, Lục Bộ Thượng Thư, mỗi một vị đều là đại quan đương triều, chỉ cần dậm chân một cái thì triều đình sẽ rung chuyển, nếu bệ hạ chỉ triệu kiến đơn độc một hai vị thì sẽ không có ai nghĩ nhiều, nhưng hiện tại bệ hạ lại đồng thời triệu tất cả tiến cung, nếu nói không phải việc trọng đại thì sẽ không ai tin tưởng cả.

Thân thể của bệ hạ có bệnh nhẹ, lại tới gần Đại Triều Hội, ở thời khắc vi diệu này, việc được xưng trọng đại thì cũng chỉ có một.

Vị trí Thái Tử!

| Bầu không khí của toàn bộ Kinh Đô nhất thời trở nên khẩn trương.

Đặc biệt là các vị hoàng tử đã đến Kinh Đô, ai nấy đều lo lắng, sốt ruột mãi không thôi, vận mệnh của bọn hắn có thể sẽ phát sinh thay đổi trong hôm nay.

Vô số ánh mắt đều tập trung tại cửa cung.

Chờ đến tối mịt, mười vị đại quan mới đi ra từ trong cung.

Nhưng mà sau khi xuất cung, mỗi người đều trực tiếp lên xe ngựa hồi phủ, sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách, vô luận hoàng tử hay quan lại quyền quý trong kinh, nhất quyết không gặp bất cứ ai.

Cái này không thể nghi ngờ khiến cho cả sự kiện càng khó bề phân biệt.

Tề Vương phủ.

Mấy ngày nay Tề Vương, người được cho rằng là ứng cử viên đứng đầu cho vị trí Thái Tử, vẻ mặt lúc này đang rất giận, quăng nát mấy cái cái ly, tức giận nói.

- Rốt cuộc thì phụ hoàng đã nói cái gì với bọn họ, đến nỗi một người cũng không chịu thấy mặt ta, cuối cùng có ý gì:

Có một người đứng sau hắn ta tiến lên, an ủi.

- Điện hạ không cần lo lắng, bên Tín Vương cũng không thể gặp được bọn họ, sau khi ra khỏi cung thì mấy vị đại nhân kia không gặp ai

ca.

Nghe người nọ nói xong, lúc này Tế Vương mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Không chịu gặp hắn thì hắn cũng không sợ, chỉ sợ là không gặp hắn lại gặp Tín Vương hoặc hoàng tử khác, như vậy thì ngụ ý rất rõ ràng.

Hắn ngồi về vị trí cũ, khuôn mặt hiện lên sự thất vọng.

- Ai cũng nói sau Triều Hội thì sẽ định ra ngôi vị hoàng đế, mà lúc này chỉ còn chưa đến một tháng nữa là tới Triều Hội, nếu phụ hoàng phải chờ tới ngày đó thì ít nhất cũng nên thả một chút tin tức ra chứ...

Tín Vương phủ.

- Bọn họ thật sự nói như vậy?

| Một nam tử trẻ tuổi nhìn đám hạ nhân phía dưới, hỏi.

- Các ngươi có báo ra tên của ta không?

Người kia lập tức trả lời.

- Bẩm điện hạ, chúng ta tất nhiên đã báo tên của ngài, nhưng mấy vị đại nhân kia lại bảo người trong phủ nói mấy ngày này không gặp khách lạ, không chỉ có chúng ta mà ngay cả Tề Vương điện hạ và mấy vị hoàng tử khác cũng đều cự tuyệt không gặp.

Nghe được câu này, Tín Vương cũng đã an tâm hơn, hắn khoát tay.

- Nếu dượng của ta vẫn là Thị Trung thì làm sao giờ phút này chúng ta bị động như vậy!

Hạ nhân kia thở dài, nói.

- Lúc trước Trần gia hiển hách cỡ nào, thế mà hiện tại lại lưu lạc đến tận đây, thật sự đáng tiếc.....

Tín Vương hừ lạnh một tiếng.

- Đây đều do bọn họ gieo gió gặt bão, Trần Khánh là dượng của bản vương nhưng năm đó lại không giúp bản vương mà lựa chọn Thục Vương. Hiện tại thì hay rồi, gia tộc huy hoàng mấy chục năm suy tàn trong phút chốc, kém chút biến thành phạm nhân, chuyện này đều do ai?

Rõ ràng Tín Vương điện hạ vẫn còn canh cánh việc năm đó, hạ nhân kia nghe vậy cũng không dám nói gì thêm.

Không chỉ có Tín Vương và Tề Vương thấp thỏm không yên, các hoàng tử trong kinh, quan lại quyền quý, trong lòng ai nấy đều rất bất an, không biết bệ hạ rốt cuộc đã nói gì với mấy vị đại nhân kia mà đến giờ vẫn không có chút tin đồn nào truyền ra, bọn họ cũng chỉ có thể đợi đến Triều Hội.

Kinh Đô ban đầu phong ba cuồn cuộn vì tranh đoạt vị trí Thái Tử bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng ai cũng biết, chỉ sợ đây là sự tĩnh lặng cuối cùng trước khi bão táp tiến đến.

Lý Dịch yên tĩnh là yên tĩnh thật sự, tay trái hắn ôm Lý Đoan, tay phải thì ôm Vĩnh Ninh, trong lòng yên tĩnh đến cực điểm.

Lý Đoan đã rất quen thuộc với vị tiểu cô cô này, cũng nguyện ý gần gũi với nàng.

Trừ người trong nhà ra, kỳ thật người Lý Đoan nguyện ý gần gũi nhất chính là Thọ Ninh, có thể do loli ngạo kiều ở chung với Lý Đoan lâu nhất, cho nên tên nhóc này dính nàng ấy hơn những người khác.

| Mấy ngày nay Vĩnh Ninh ở nhà của hắn, dù sao bệnh của nàng ấy vẫn chưa có khỏi hẳn, thỉnh thoảng cần phải tiến hành trị liệu tâm lý,

cho nên trong khoảng thời gian này thì nàng ấy không cần ở trong cung.

Sau khi dỗ ngủ xong hai tiểu gia hỏa, Lý Dịch vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ, trong viện hơi lạnh nhưng hắn không thèm để ý mà nằm trên ghế, bầu trời đen kịt không có một ngôi sao, tối nay phá lệ yên tĩnh.

| Dạo gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, lúc này mới qua mấy ngày mà trưởng công chúa đã không phải là trưởng công chúa, mà Lý | Hiên thì sắp lên làm Hoàng Đế.

Toàn bộ kế hoạch ban đầu đều bị xáo trộn, có vài thời khắc, chính bản thân hắn cũng bắt đầu mở mang, không biết con đường sau này nên đi như thế nào....


Bạn cần đăng nhập để bình luận