Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 897: Nhị Thúc….



Chương 897: Nhị Thúc….





----------------------

- Lấy Trử Thái Phó cầm đầu, mấy vị đại nho rất có danh vọng trong Kinh Đô đã cùng nhau sở cầu, không chỉ về việc triệu Thục Vương trở về, chấp chưởng Đông Cung, hai ngày gần đây bọn hắn còn gây ảnh hưởng trong giới sĩ tử, bên ngoài đã có đồn đãi, nói ngươi chính là tên nịnh thần ngăn cản hai nước Tề Cảnh nghị hòa, quấy nhiễu toàn bộ triều đình thành nơi chướng khí mù mịt...

Lý Dịch cũng không có tiếp lời của Lý Minh Châu, mà hỏi sang chuyện khác:

- Ngày mai là mười ba, chuyện kia chuẩn bị như thế nào rồi?

Lý Minh Châu gật đầu.

- Phụ hoàng đã đích thân hạ chỉ, có thể tuyên đọc bất kỳ lúc nào, khi nào truyền chỉ thì ngươi có thể tự an bài.

Sau đó nàng nhăn mày lại, nhìn Lý Dịch nói.

- Nếu ngươi thật sự có ý tưởng gì thì cũng nên nói cho ta biết trước một tiếng. Mục tiêu lần này của bọn hắn chính là ngươi, ngươi đừng mãi bày ra dáng vẻ không quan tâm như vậy.

- Ta không phải không quan tâm….

Lý Dịch có chút bất đắc dĩ nói.

- Trử gia bị người ta tóm lấy nhược điểm, không thể không ra sức. Nếu bàn về sức ảnh hưởng trong giới sĩ tử thì tất cả chúng ta cộng lại cũng không bằng được vị Thái Phó đại nhân kia, nếu bọn hắn thích nói thì cứ để cho bọn hắn nói đi, dù sao thì chúng ta cũng không thể lấp kín miệng người khác …

Lý Minh Châu nghe vậy thì kinh ngạc một chút, nghi hoặc hỏi.

- Trử gia thì có nhược điểm gì?

- Trử gia à….

Lý Dịch vừa mới mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Hiên đứng ở một bên, hỏi:

- Trên mặt ta có dính cái gì sao?

- Không có.

Lý Hiên lắc đầu một cách rất dứt khoát.

- Nếu không có thì ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?

Lý Hiên nhún vai.

- Trừ ngươi ra thì còn Minh Châu, nơi này trừ ta ra thì chỉ còn hai người các ngươi, ta không nhìn các ngươi, chẳng lẽ tự nhìn mình?

Nhìn thì nhìn, nhưng mà tên này đã nhìn hơn nửa canh giờ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm suốt, như vậy thì có chút không bình thường.

Lý Dịch liếc Lý Hiên một cái, nói với Lý Minh Châu:

- Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.

….

….

Trên một con đường rộn ràng, hối hả tại Kinh Đô, Lạc Thủy Thần Nữ quay đầu nhìn người bên cạnh, nghi hoặc hỏi.

- Chúng ta muốn đi đâu vậy?

Lý Dịch thuận miệng nói.

- Dù sao thì cũng rảnh rỗi, tùy tiện đi dạo chơi một chút thôi.

Tằng Túy Mặc vẫn cứ nhìn Lý Dịch, thử hỏi:

- Huynh còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?

Lý Dịch nghi hoặc hỏi.

- Hôm nay là ngày mười ba tháng tư, sao vậy?

- Không có gì….

Tằng Túy Mặc lắc đầu, nhìn phía trước rồi chỉ một hướng, nói:

- Nơi đó mới mở một cửa hàng trang sức, chúng ta qua xem một chút đi…..

Hôm nay tâm trạng của Lạc Thủy Thần Nữ không cao cho lắm, hai người đi dạo một đường mà vẫn không thấy nàng mua cái gì, cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ, mãi đến khi hai người rời khỏi phố xá sầm uất một đoạn rất xa, người đi đường cũng càng ngày càng ít, lúc này rốt cuộc nàng mới lấy lại tinh thần. Tằng Túy Mặc nhìn xung quanh rồi nhìn sang Lý Dịch, nghi hoặc hỏi:

- Tại sao chúng ta lại đi tới đây?

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn lên tấm biển đặt ở trên cao, trên biển viết hai chữ “Tằng phủ”, sau đó hắn nắm tay Tằng Túy Mặc, cười nói.

- Đi vào thôi.

Thân thể Tằng Túy Mặc cơ hồ khựng lại theo bản năng.

Nơi này đã từng là nơi nàng quen thuộc nhất, cũng là nơi mà nàng cảm thấy lạ lẫm nhất, là nơi chứa đựng hồi ức vui vẻ và hạnh phúc nhất của nàng, cũng là nơi bắt đầu một đoạn ác mộng dài nhất trong đời.

Tằng Túy Mặc nắm chặt tay của Lý Dịch, quay đầu lại nhìn hắn, khi ánh mắt chạm phải ánh mắt người bên cạnh thì nàng mới quay đầu trở lại, thở ra một hơi thật dài, gật đầu nói.

- Đi thôi.

Hai người bước lên thềm đá, Lý Dịch đẩy cửa ra.

Cánh cửa gỗ dày nặng phát ra một tiếng “Két”, lộ ra hơn mười bóng người ở phía sau cánh cửa.

- Hậu bá.

Tằng Túy Mặc kinh ngạc nhìn lão nhân đang khom người phía trước, sau đó ánh mắt nàng lại nhìn ra phía sau lão, trên mặt hiện ra sự vui mừng và kinh ngạc,

- Tề thúc thúc, Hoa ma ma, Tiểu Mai, ngươi là Tiểu Mai đúng không? Tại sao các ngươi lại…..

- Tiểu thư!

Hơn mười người sôi nổi khom người chào đón.

Lão giả đứng ở đằng trước ngẩng đầu, vừa cười vừa nói:

- Tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư về nhà.

….

….

Trong đầu Tằng Túy Mặc hiện tại đã trống rỗng, nàng nắm tay Lý Dịch, khi bị hắn kéo vào Tằng gia nàng mới phát hiện, nơi này đã hoàn toàn không giống như hai lần trước nàng tới đây cùng với hắn.

Mười mấy năm trước, khi nàng còn ở tại Tằng gia, nàng nhớ là khi bước qua đại môn, bên tay trái hoa viên hẳn có một đình đá, mỗi khi trời mưa, nàng không muốn ở trong căn phòng ngột ngạt của mình nên trộm chạy ra ngồi trong thạch đình, nhìn bầu trời đầy nước, nghe tiếng mưa rơi tí tách….

Hai lần trước nàng đến Tằng gia đều không có nhìn thấy toà đình đá kia, hẳn là nó đã bị phá hủy, nhưng mà lần này đình đá đó lại xuất hiện trước mặt nàng một cách kỳ tích, vô luận vị trí hay phương hướng đều y hệt như trong ký ức của nàng.

Mà hai lần trước nàng nhìn thấy có vài tiểu viện nhỏ ở một chỗ khác, mười mấy năm trước nơi đó vốn là không có gì, hẳn vừa mới được xây mấy năm nay, thế mà lần này cũng đã không thấy đâu, nơi đó lại biến thành một mảnh đất trống. Rất lâu về trước, những lúc đẹp trời, nàng thường cùng các nha hoàn tới nơi này chơi đá cầu, toàn bộ Tằng phủ cũng chỉ có một mình nàng có thể đá hơn một trăm lần mà cầu không rơi xuống đất…

Bố trí bên trong nội đường cũng khác xa so với lần trước. Bàn ghế, bình phong….. những thứ này dần dần trùng hợp với ký ức sâu thẳm về Tằng gia trong đầu nàng.

Đây mới là Tằng gia, là Tằng gia duy nhất trong lòng nàng.

Tằng Túy Mặc nhìn Lý Dịch, muốn hỏi chút gì đó thì đã bị Lý Dịch ôm vào lòng, hắn thầm thì một câu bên tai nàng.

- Đây là lễ vật sinh nhật ta tặng cho nàng, có thích không?

Lúc này Tằng Túy Mặc mới hiểu được, hắn hỏi nàng câu - Thích nơi này sao?

Khi cả hai tới Tằng gia lần trước rốt cuộc có ý gì.

Nàng không biết Lý Dịch làm thế nào để lấy được Tổ trạch Tằng gia từ trong tay những người đó, nàng chỉ biết cần biết một điều, đây là lễ vật sinh nhật mà hắn chuẩn bị vì nàng, như vậy đủ rồi.

- Thánh chỉ đến!

Một âm thanh lanh lảnh chói tai bỗng nhiên vang lên từ bên ngoài, Tằng Túy Mặc vội vàng tránh thoát khỏi cái ôm của Lý Dịch, nhìn thấy hai tên nam tử mặt trắng không râu đi tới.

Tên thái giám kia liếc xéo mọi người một cái, lạnh lùng nói:

- Bệ hạ có chỉ, còn không mau quỳ xuống tiếp!

Rầm!

Trừ Lý Dịch và Tằng Túy Mặc ra, người hầu Tằng gia lập tức quỳ xuống tại chỗ, sợ hãi không dám ngẩng đầu.

Tằng Túy Mặc cũng đang muốn quỳ xuống thì Lý Dịch đã nhanh chóng kéo tay nàng ấy lên, trừng mắt dữ tợn với tên thái giám tuyên chỉ kia.

Tên thái giám kia rùng mình một cái, trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vội nói.

- Cô nương không cần quỳ, bệ hạ đã nói qua, triều đình có lỗi với Tằng đại nhân, cô nương đứng đấy nghe là được rồi….

Hắn mở ra Thánh chỉ, cao giọng nói.

- Chiếu rằng: Chủ sự Hộ Bộ tiền nhiệm Tằng Sĩ Kiệt trung hậu làm hết phận sự, vất vả ngày đêm, công lao to lớn, tất cả việc làm đều có thể thấy rõ…. Thế mà lại bị tiểu nhân mưu hại, triều đình ngộ phán, thật là không nên, nay đã điều tra rõ, vì bình định lập lại trật tự….. Thưởng vạn kim, ngàn thất lụa, một mạch Tằng Thị khôi phục lại nguyên quán, Tằng Khanh vì chịu oan khuất lớn, truy phong Trung Nghĩa Hầu, khâm thử.

Tên thái giám kia đọc xong mới thấp thỏm ngẩng đầu, nói.

- Tằng cô nương, mời tiếp chỉ.

Thấy Tằng Túy Mặc vẫn còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, Lý Dịch bèn đứng ra tiếp nhận thánh chỉ, lúc này hai tên thái giám kia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lập tức cáo lui.

Lý Dịch cầm Thánh chỉ nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Thánh chỉ mở đầu bằng “Chiếu Rằng” thì cho nghĩa sẽ chiêu cáo toàn thiên hạ, sau này tất cả mọi người sẽ biết lúc trước Tằng gia bị oan uổng, người trong thiên hạ sẽ trả lại trong sạch cho bọn họ….

Tằng Túy Mặc ngẩng đầu, đôi mắt đã đong đầy nước mắt.

- Cái này, cái này cũng là do chàng….

Lý Dịch giúp nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, nói khẽ.

- Đây là phần lễ vật thứ hai ta tặng cho nàng.

Lý Dịch vừa dứt lời, bờ môi hắn đã bị hai cánh môi dán lên, đây cũng không phải nụ hôn phớt, vừa chạm vào liền dứt ra như lần trước, đầu lưỡi nàng cạy hàm răng của hắn ra, tuy động tác còn có chút trúc trắc, nhưng lại chứa sự cuồng dã và nóng bỏng mà trước đó chưa từng có…..

Hạ nhân Tằng gia đã lui ra ngoài từ lâu, Tằng Sĩ Xuân đi từ bên ngoài vào, vừa lúc thấy được cảnh tượng này.

- Khụ!

Hắn đứng tại chỗ một hồi, rốt cuộc nhịn không được ho nhẹ một tiếng.

- A!

Lạc Thủy Thần Nữ giống như con thỏ bị khiếp sợ, nàng cuống quýt đẩy Lý Dịch ra, hai tay xoắn xuýt cùng một chỗ, chân tay luống cuống nói.

- Nhị thúc…

Loảng xoảng!

Cả người Tằng Sĩ Xuân như bị sét đánh, ngay cả đồ vật hắn cầm trên tay cũng bị rớt xuống đất lúc nào không hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận