Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 783: Ước Định


Chương 783: Ước Định





----------------------

Hai người không biết đang nghiên cứu vấn đề gì, nhìn qua rất nhập tâm, Lý Dịch cùng Như Nghi đi qua bên cạnh bọn họ, Lý Hiên thế mà không có phát hiện.

Lý Dịch không khỏi thở dài, mao bệnh cảm thấy hứng thú đối với nam nhân hơn so với nữ nhân của Lý Hiên này sau khi kết hôn thế mà còn chưa bị trừ.

Như Nghi quay đầu nhìn hắn, nghi ngờ hỏi.

- Tướng công than thở cái gì?

Lý Dịch lắc đầu, thầm than đạo đức thoái hóa, nhân tâm không còn, ngay cả Lý Hiên cũng không ngoại lệ.

- Hai nam nhân, cả ngày dính cùng một chỗ, còn thể thống gì? Truyền đi không sợ bị người chê cười?

- Có gì cười?

Như Nghi nghe vậy kinh ngạc, trong Viện Toán Học cũng không có nữ tử, đồng môn nghiên cứu thảo luận vấn đề cực kỳ bình thường, nếu cả ngày làm bạn cùng nữ tử thật mới không ra thể thống gì đấy?

Nàng quay lại nhìn một chút, nói.

- Huống hồ, làm sao tướng công biết đó là hai nam nhân?

- Có ý gì?

Lý Dịch nghe vậy giật mình, chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn không ở Kinh Đô, Lý Hiên thế mà… Không có khả năng, niên đại này cũng không có kỹ thuật thần kỳ cắt trai thành gái kia, hắn nhìn Như Nghi, kinh ngạc nói.

- Nương tử nói vị Trầm Sổ kia… Là nữ tử?

Nghĩ lại lần trước nhìn thấy Trầm Sổ, phát hiện tính tình hắn có chút nhu nhược, còn về có yết hầu hay không, thật đúng không có chú ý, dù sao cũng không nhìn kỹ, mà người đọc sách thời đại này đều có khuynh hướng hơi “Thụ”, có người có yết hầu cũng không rõ ràng, bây giờ nghe ra ý hắn không phải nam nhân, Lý Dịch cảm thấy Như Nghi nói đúng.

Như Nghi gật gật đầu.

- Lần trước nàng đến nhà mình, thiếp đã phát hiện, vị Trầm công tử này nữ giả nam trang.

Lý Dịch trước đó còn châm chọc bên trong phim truyền hình nhìn không thấu nữ tử cải trang thành nam, hiện tại xem ra, cũng không phải giống như trong phim, trừ khi quen thuộc đến trình độ nào đó, bằng không, một nữ nhân nếu nghiêm túc trang điểm, thật không dễ bị người nhận ra.

Tuy nhiên những ngày nay, địa vị nữ tử Cảnh Quốc đề cao một ít so với dĩ vãng nhưng ngăn cách giữa nam nữ trước đó không khác, Viện Toán Học chỉ tuyển nhận nam tử, muốn tiến vào, cần phải có một vài biện pháp khác.

- Trầm Tố.

Trong đầu Lý Dịch lập tức hiện ra một bóng người.

Thằng ngu này, người ta nam hay nữ đều không biết rõ còn cả ngày ở trước mặt mình khoe vị Trầm Sổ Trầm công tử kia rất thông minh, Lý Dịch không có ý định vạch trần nàng, loại chuyện này, để Lý Hiên tự mình phát hiện đi thì hơn.

Hai người tìm một địa phương yên lặng bên hồ ngồi xuống, các học sinh lên lớp, học viện lập tức yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua mặt hồ, dâng lên tầng tầng gợn sóng.

Cùng một chỗ nắm tay nàng, toàn bộ thế giới tựa như đều an tĩnh.

Yên tĩnh mà không màng danh lợi.

- Tướng công thích nam hài tử hay nữ hài?

Như Nghi đột nhiên hỏi.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Nữ hài đi.

Như Nghi hỏi.

- Vì cái gì?

- Nữ hài sẽ giống nương tử, nhất định rất ngoan ngoản, rất nghe lời, có điều phải cẩn thận, không thể để cho Như Ý làm hư con bé…

- Câu nói này của tướng công tuyệt đối không nên bị Như Ý nghe được.

Lý Dịch quay đầu nhìn xung quanh, Liễu nhị tiểu thư ngày hôm nay không có đi theo, hẳn sẽ không bỗng nhiên xuất hiện, lúc này mới quay đầu lại, bĩu môi.

- Bị nàng nghe được thì thế nào, chẳng lẽ ta sẽ nàng?

Ánh mắt vô ý lần nữa nhìn xung quanh, rốt cục triệt để thả lỏng.

Như Nghi nhìn qua mặt hồ, lẩm bẩm.

- Qua ít ngày nữa, Như Ý sẽ mười tám tuổi.

Liễu nhị tiểu thư bây giờ còn chưa đủ mười tám tuổi, nói cách khác, mình ngay cả một đứa bé cũng đánh không lại, ý thức được trưởng công chúa hình như cũng chưa đủ mười tám, trong lòng Lý Dịch bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Như Nghi nói tiếp.

- Có vài tâm sự, nàng cũng không thổ lộ với thiếp thân, tiếp qua mấy năm, nàng sẽ lập gia đình, cũng không biết nàng có người vừa ý hay chưa…

Tuy Như Nghi là tỷ tỷ Liễu nhị tiểu thư, mẫu thân nhưng hai nữ qua đời sớm, trưởng tỷ như mẹ, nàng chỉ lớn hơn Liễu nhị tiểu thư hai tuổi, từ nhỏ đã đóng vai vừa là tỷ vừa là mẫu thân.

- Chúng ta cũng nên quan tâm một chút những chuyện này, võ công của nàng cao như vậy, lại tâm cao khí ngạo, sẽ không thích nam tử võ công không bằng mình, có thể sẽ hướng lên, võ công cao hơn nàng, chỉ có những Tông Sư tuổi già sắp chết kia …

Lý Dịch khoát khoát tay.

- Nếu không nuôi nàng cả một đời, chỉ cần nàng sửa lại khuyết điểm thích phá của.

- Thực ra thiếp thân cũng không nỡ tách ra với nàng.

Như Nghi cười cười, nói.

- Lúc cha mẹ còn sống, Như Ý còn rất nhỏ, còn chưa bắt đầu tập võ, cả ngày đi theo đằng sau thiếp thân, còn cùng thiếp thân ước định về sau…

- Ước định cái gì?

Lý Dịch dựng thẳng lỗ tai lên, hắn rất ít biết được chuyện Liễu nhị tiểu thư khi còn bé từ trong miệng Như Nghi, nếu như có thể thăm dò được một số sự tình xấu hổ hoặc nắm được điểm yếu của nàng, lần sau thì có thẻ đánh bạc đàm phán với nàng, không đến mức luôn luôn bị động.

- Không có gì…

Nghĩ đến chuyện hoang đường kia, Như Nghi cười cười, lắc đầu.

Lý Dịch có chút thất vọng, Như Nghi lúc nào học được cách khơi gợi tò mò của người ta thế, không được, hắn trở về hỏi Tiểu Hoàn một chút, có điều Tiểu Hoàn cùng Liễu nhị tiểu thư không chênh lệch nhiều, lại luôn luôn mơ mơ màng màng, chắc cũng không rõ lắm, vẫn nên tìm cơ hội nói bóng nói gió hỏi Liễu nhị tiểu thư một chút.

Tiểu nha hoàn uống một ngụm canh, lắc đầu.

- Chưa từng nghe tiểu thư và nhị tiểu thư nói qua, Tiểu Hoàn không biết đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư có ước định gì.

Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn Lý Dịch, nghi hoặc hỏi.

- Vì cái gì cô gia không đi hỏi đại tiểu thư?

Nếu như Như Nghi chịu nói cho hắn biết, hắn cũng không cần tới hỏi cô nàng.

Lý Dịch sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng.

- Ngoan, uống canh nhiều một chút, rất tốt đối với thân thể.

Tiểu nha hoàn gật đầu, xoa xoa cái bụng có chút căng, cô gia làm canh uống rất ngon, thế nhưng uống nhiều, ngực luôn luôn trướng trướng, cảm giác có chút kỳ quái, không thể nói không thoải mái, nhưng cái chỗ kia, luôn luôn khiến người ta xấu hổ nói ra miệng, càng không có ý nói với cô gia…

Đây chính là phát triển thân thể mà cô gia nói?

Lúc Lý Dịch đi ra ngoài cửa, Liễu nhị tiểu thư đang lau Thu Thủy của nàng, Lý Dịch cảm thấy nàng đối với thanh kiếm kia còn tốt hơn đối với mình, nếu như hắn và thanh kiếm đồng thời rơi trong nước, Liễu nhị tiểu thư nhất định sẽ lựa chọn vớt kiếm mà không phải cứu người.

Như Nghi cùng nàng đến cùng có ước định gì không thể cho ai biết, vấn đề này từ hôm qua đã bắt đầu trong lòng hắn, nếu không hỏi sẽ kìm nén đến khó chịu, cho nên Lý Dịch tính toán nói bóng nói gió hỏi thăm một chút.

Lý Dịch đi đến bên cạnh nàng, hiếu kỳ hỏi.

- Muội và Như Nghi khi còn bé từng có ước định gì sao?

- Ước định gì?

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, tiếp tục vùi đầu lau Thu Thủy.

Nhìn bộ dáng của nàng giống như hoàn toàn quên chuyện này, xem ra không phải việc quan trọng.

Lý Dịch lắc đầu, lòng hiếu kỳ giảm mạnh, ngược lại nghi hoặc vì sao Như Nghi lại che che lấp lấp đối với một việc không quan trọng.

- Không có gì, muội tiếp tục đi, ta đi làm cơm.

Hắn không muốn để nhị tiểu thư biết hắn đang hỏi bí mật của nàng, chuyển đầu, đi về phía nhà bếp.

- Ước định? Rất kỳ lạ.

Liễu nhị tiểu thư ngẩng đầu liếc hắn một cái, thì thào một câu, lúc lần nữa cúi đầu lại giống nhớ tới cái gì, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, thân thể cứng đờ.

- Ước định

Giờ khắc này, một đoạn trí nhớ ngắn tuy đã xa xưa nhưng lại khắc sâu trong trí óc nàng lặng yên xuất hiện…

Lý Dịch còn chưa bước vào nhà bếp, trước mắt có bóng trắng lóe lên, Liễu nhị tiểu xuất hiện đối diện hắn, một mặt xấu hổ nhìn hắn.

- Ngươi biết thứ gì?

- Có ý tứ gì?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn nàng, nghi ngờ hỏi.

Hai mắt Liễu nhị tiểu thư chăm chú theo dõi gương mặt hắn, phát hiện trên mặt hắn trừ nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, không có biểu lộ khác, trái tim rốt cục buông ra.

Xem ra hắn vừa rồi chỉ vô ý, mình cũng quên sự việc vừa rồi.

- Không có gì.

Nàng phất phất tay, quay người rời đi.

- Chờ một chút.

Lý Dịch kịp thời gọi lại, khi nàng xoay người hiếu kỳ hỏi.

- Các muội đến cùng ước định cái gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận