Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1125: Họ Đến!



Chương 1125: Họ Đến!

Chương 1125: Họ Đến!



Thật lâu trước đây, Lý Dịch đã vạch ra một kế hoạch đi du lịch đây đó.

Bắt đầu từ Cảnh Hòa năm thứ nhất, trong một khoảng thời gian rất dài, một nhà bốn người bọn hắn đều lấy sinh tồn làm mục tiêu, khi đó hắn đẩy mứt quả ra, liệt tửu, Như Ý Lộ những vật này, chỉ muốn người một nhà ăn cơm no, ở trong căn phòng lớn, không cần phát sầu vì chuyện làm ăn mà mà thôi.

Về sau đến Kinh Đô, bất luận xúc tiến Cảnh Quốc các hạng cải cách, hay trợ giúp Minh Châu tạo thế, đều ỡm ờ muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, thực cũng không có quan hệ quá sâu cùng mình.

Bao gồm trợ giúp Dương Liễu Thanh tạo phản trước đây không lâu, tuy rằng bên trong có một chút nhân tố chủ quan gần như có thể xem nhẹ, nhưng nếu truy đến cùng, cái này cùng chính hắn cũng không có bao nhiêu mối liên hệ chặt chẽ.

Lý Dịch cảm thấy mình thậm chí không bằng lão Phương.

Cảnh Hòa năm thứ nhất vào mùa hè kia, lão Phương đã từng nói với hắn, hắn có mộng tưởng là vợ xinh thiếp đẹp và một nhà lớn.

Thật lâu trước đây, mộng tưởng của hắn cũng đã được thực hiện.

Tuy rằng vợ không đủ mềm mại, thiếp cũng không đủ đẹp, nhưng nhà đủ lớn, miễn cưỡng cũng coi như hoàn thành mục tiêu cuộc sống của hắn.

Chính mình thì sao?

Suy nghĩ kỹ một chút, từ đầu đến cuối, Lý Dịch cũng không biết mộng tưởng của hắn là cái gì.

Trước kia không biết, hiện tại càng không biết.

Luận địa vị, luận quyền thế, hắn đã đạt tới đỉnh phong mà người bình thường không thể đạt tới, lại hướng lên một bước, cũng chỉ có chính mình kéo Cờ tạo phản làm Hoàng Đế bước trên con đường làm hoàng đế Cảnh Quốc lại không thể nào, Võ Quốc càng không khả năng, Tề Quốc, Triệu Quốc, hắn thật sự không có hứng thú gì đối với việc làm Hoàng Đế, đi đến một bước này, cũng không muốn lại hướng lên.

Luận về gia đình, vợ đẹp thiếp hiền, có diệu dàng như nước, có nhiệt tình như lửa, trong nhà một mảnh hòa thuận, phu thê hài hòa, trừ

có thời gian eo không thẳng được, cũng không có gì cảm thấy không đủ.

Luận về thực lực cá nhân.

Điểm ấy hắn vẫn có truy cầu, xưng bá võ lâm tiếu ngạo giang hồ không cần nghĩ đến, lúc còn sống có thể vượt qua Như Nghi, cũng không cần chờ mong, hắn chỉ muốn bước vào Tông Sư trước Như Ý và Minh Châu, dạy các nàng thật tốt như thế nào làm một dì nhỏ hợp cách và một công chúa hợp cách.

Đáng tiếc ước mơ duy nhất này quả là hi vọng xa vời đến mức khiến người tuyệt vọng.

Như Ý và Minh Châu đột phá nhìn là cơ duyên, hắn thì nhìn mệnh.

Cho nên, hắn chỉ có thể truy cầu một số việc khác.

Tỉ như lúc mà rảnh rỗi, người một nhà đi ra Như Ý Thành, đi ra Cảnh Quốc, đi trên phiến đại lục này, đi đến địa phương khác nhìn một chút, cũng không uổng công hắn tới nơi này một lần.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên TàThần

Cảnh Bình năm thứ ba.

Võ Nhân năm thứ bảy.

Chính Nguyên năm thứ hai mươi bảy.

Tháng bảy.

Lý Hiên ra khỏi phòng, gãi gãi tóc rối bời, đêm qua lại là một lần thâu đêm, tu chính mấy tham số, sai người cầm lấy đi viện Công trình tiếp tục điều chỉnh thử.

Lý Dịch không gửi đến cho hắn một hồng y đại pháo, nhưng lại cho hắn bản vẽ, sau khi đi qua viện khoa học cải tiến, bất luận tầm bắn hay độ chính xác đều được đề cao một ít.

Một đêm chưa ngủ, hắn vẫn giữ nguyên tinh thần phơi phới, thuận thế nằm trên ghế xích đu bên ngoài, lấy ra một phong thư từ trong ngực, sau đó lẩm bẩm.

- Chạy nhanh như vậy, vốn còn muốn lại vi phục xuất tuần một lần nữa cơ?

Phong thư này hắn nhận được hai tháng trước, khi đó, một nhà Lý Dịch đã khởi hành du lịch, mấy tháng nay, hắn không nhận được bất

kỳ thư từ nào.

Hắn không có nói họ đi nơi nào, cũng không có nói họ lúc nào trở về.

Hắn thu hồi lá thư này lại, luôn cảm thấy tâm lý vắng vẻ.

Hắn thở dài, lẩm bẩm.

- Thời gian như thế này, lúc nào mới kết thúc.

Một bóng người từ đằng xa chạy vội đến bên người của Lý Hiên thì bước chân vội dừng lại, sau đó cung kính nói.

- Hoàng huynh!

Lý Hiên nhìn hắn rồi hỏi.

- Lại đi học viện nữ tử à?

Lý Hàn nghiêm mặt nói.

- Hoàng tỷ để cho ta huấn luyện cho tiên sinh toán học nhiều một chút.

Lý Hiên khoát tay, nói.

- Ngươi không muốn mỗi lần đều dùng lý do này, hoàng huynh biết ngươi muốn đi tìm tiểu cô nương gọi Đoan Ngọ, nói bao nhiêu lần, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, việc này không có gì.

Lý Hàn nghe thế cũng hơi đỏ mặt, hắn mười sáu tuổi, vóc dáng chỉ thấp hơn Lý Hiên nữa cái đầu, tiểu mập mạp e ngại toán học cùng cực mấy năm trước vậy mà bây giờ đã lột xác thành mỹ thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh như hôm nay.

Lý Hiên đổi đề tài, nhìn hắn, đột nhiên hỏi.

- Tiểu Hàn năm nay đã mười sáu tuổi?

Lý Hàn gật đầu, Lý Hiên suy nghĩ một lát lại nói.

- Mười sáu tuổi cũng đã không nhỏ, dựa theo luật cưới của Cảnh Quốc ta, chính là tuổi lập gia đình, mẫu phi của người đã nhiều lần

nhắc đến với, giờ đã đến lúc định ra một mối hôn sự cho người trước, đợi qua hai năm nữa lại thành hôn.

- Ta nhìn thấy vị Đoan Ngọ cô nương kia, vóc người rất thanh tú, thân thế cũng trong sạch, gia thế bây giờ không có kém bao nhiêu.

Lý Hàn nghe thế trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, cưỡng ép đè nén xuống sự hưng phấn trong lòng.

Lý Hiên lại lắc đầu, nói.

- Nhưng mà, Đoan Ngọ là biểu muội của Lý Dịch, Lý Dịch lại là tiên sinh của ngươi, nếu như vậy thì còn hơi kém về bối phận, không ổn, không ổn, ta thấy, ngươi là chọn một nữ tử từ mấy gia tộc Vương gia và Dương gia làm Vương Phi của ngươi đi.

Lý Hàn kinh ngạc sau đó sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Lý Hiên đứng lên từ trên ghế xích đu, nói.

- Nhưng mà, nếu như người thật ưa thích tiểu cô nương Đoan Ngọ kia cũng không cần gấp, hoàng huynh có thể làm chủ cho ngươi, nhưng trước tiên, người cần phải đồng ý trước với hoàng huynh một điều kiện đã.

Bên này, Lý Hiên và Lý Hàn phảng phất đã tiến vào một loại mật đàm nào đó, bên một tòa nghĩ mát khác, nữ tử đang cầm kiếm đánh bay kiếm gỗ của một thiếu nữ phía đối diện, gật đầu nói.

- Đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, lại đến!

Thiếu nữ nhặt kiếm gỗ lên, lần nữa tiến lên, hai bóng người tay áo tung bay, tư thái ưu mỹ, cảnh đẹp ý vui.

Bên hồ, hai vị phu nhân nhìn qua bên này, một vị bên trái đầu đội mũ phượng, phụ nhân thu tầm mắt lại từ trên người hai nữ tử, nhìn người còn lại bên cạnh nói.

- Nháy mắt mà Thọ Ninh đã lớn như vậy, nếu như bản cũng không nhớ lầm thì qua năm nay, nàng cũng đã mười tám rồi?

Vị phụ nhân bên phải nhìn trẻ tuổi một chút cũng gật đầu nói.

- Tỷ tỷ nhớ không sai, năm nay Băng Ngưng đã đến mười tám tuổi.

- Tuế nguyệt thôi nhân lão, bây giờ, Băng Ngưng đều lớn lên, xem ra chúng ta thật sự đã già rồi.

Đã là thái hậu một nước, phụ nhân lại thở dài.

- Đã đến lúc kiếm cho nàng một vị hôn phu tốt, ta để Hiên nhi lưu ý nhiều chút, nhìn cả Kinh Đô còn có các vị thiếu niên tuổi trẻ tuấn kiệt có thể xứng với nàng hay không.

Yến Phi lại lắc đầu, nhìn qua thiếu nữ trên bãi cỏ nói.

- Bệ hạ mỗi ngày bận rộn sự vụ, vẫn không nên hao tốn nhiều tâm trí, Băng Ngưng nàng, thời cơ chưa tới đâu.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTaThần

Cảnh Bình năm thứ ba Cảnh Quốc là Võ Nhân năm thứ bảy Võ Quốc, Chính Nguyên năm thứ hai mươi bảy Tề Quốc.

Một năm này, đối với Cảnh Quốc là một năm khôi phục nguyên khí, tiếp tục lớn mạnh, mấy năm nay, bách tính đóng thuế má giảm lại giảm, quốc khố lại ngày càng tràn đầy, nông nghiệp thương nghiệp làm đầu tịnh tiến, thực lực quân sự càng là đất nước lớn nhất, cảm thấy mạnh mẽ ép Tề Quốc, trở thành xu thế đứng đầu các nước.

So sánh với Cảnh Quốc, thế cục Võ Quốc đã có biến hóa lớn đến mức nghiêng trời lệch đất.

Võ Nhân năm thứ bảy, trưởng công chúa Đoan Dung cường thể trở về, liên tiếp chiếm lấy Thương Châu, Nam Châu, Lâm Châu - sáu

Châu, sau lại có mấy Châu chủ động đầu hàng, chỉ trong thời gian nửa năm, các nàng vừa khôi phục nguyên khí, vừa vững bước phát triển, trong thời gian ngắn, chiếm cứ mười bảy Châu, đây gần như đã nắm trong tay một nữa châu phủ ngang bằng với triều đình Võ

Quốc.

Võ Nhân năm thứ bảy, tháng tám, lúc Đoan Dung công chúa chiếm cứ Châu thứ hai mươi, triều đình rốt cuộc ý thức được, bọn người Đoan Dung Công chúa đã có thực lực để lật đổ họ.

Ngày mười ba tháng tám, Võ Hoàng lần nữa hạ chỉ, muốn ngự giá thân chinh, tự mình chỉ huy hai mười vạn đại quân, thảo phạt nghịch tặc phản nghịch.

Ngày mười bốn tháng tám, Võ Hoàng gặp chuyện ở trong cung, mấy tên cung phụng phản nghịch, may mắn được các hộ vệ còn lại liều chết lẫn nhau, mặc dù đánh giết mấy tên thích khách kia khiến Võ Hoàng cũng bị thương không nhẹ.

Ngày mười lăm tháng tám, trong lúc tảo triều có thái giám thay truyền lời, thân chinh bị hủy bỏ.

Chính Nguyên năm thứ hai mươi bảy, một năm này, Tề Quốc không hề yên ổn như giống Cảnh Quốc, cũng không náo động giống Võ

Quốc, càng không có Hoàng Đế liên tiếp hai lần thông báo đích thân ra trận giống như chơi đùa.

Tề Quốc, thân thể hoàng đế ngày càng sa sút, cũng cách ngày quy thiên không còn sớm.

Hai vị hoàng tử vẫn còn đang dùng tất cả vốn liếng, dốc hết toàn lực tranh đoạt hoàng vị.

Đại thần trong triều chia làm hai phái, không ai nhường ai, phân tranh đã gần đến hồi gay cấn.

Tề Quốc, Chính Nguyên năm thứ hai mươi bảy, Lâm Dũng bước dài tiến vào một tiểu viện, người chưa tới, âm thanh đã tới trước.

- Tiểu thư, họ lập tức tới ngay!



Bạn cần đăng nhập để bình luận