Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 713: Dao Găm Truyền Thư




Chương 713: Dao Găm Truyền Thư





----------------------

Đêm đó, Phong vương phủ.

- Điện hạ, không thể cứ để bọn hắn tiếp tục như vậy, mấy châu quan viên tiếng oán than dậy đất, càng ngày càng kêu ca nhiều hơn, ta sợ ngày lâu tháng dài, chúng ta kinh doanh ở Phong Châu lâu như vậy, thực sự sẽ bị hủy trong tay bọn họ.

Nói chuyện chính là Phong Châu Thứ Sử, lúc này đang ở trong phòng, nôn nóng đi qua đi lại.

Dựa theo kế hoạch, đáng lẽ lúc này hành động của đại hoàng tử ở Phong Châu đã truyền đến kinh thành, cũng gây nên sự xôn xao to lớn, tính toán thời gian, tốc độ khẩn cấp nói, thời gian lâu như vậy, cũng nên có hồi âm.

Nhưng chờ mãi cũng không thấy hồi âm đến, ngự sử càng không kiêng nể gì cả, lại khiến cho Phong Châu thành tạo thành ảnh hưởng không thể bỏ qua.

Đối mặt tận lực nhằm vào của đại hoàng tử, nếu như vẫn lại tiếp tục ngồi yên không quan tâm đến thì thực sự sẽ sinh ra một số tổn thất không thể nào vãn hồi.

Triệu Di nghe vậy, lông mày cũng hơi nhíu.

Lần này, mặc dù đối phương ở Phong Châu cũng có quan hệ ân oán cá nhân cùng hắn và đại hoàng tử, nhưng ở bên ngoài, lại là việc công, nếu như gây trở ngại cho hắn, nhất định sẽ có người nói này nói nọ, những ngự sử đó nói chuyện, thật sự đều không nể mặt mũi từ trước đến nay, không thể coi thường.

Tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

Trên mặt Triệu Tranh hiện ra một tia bất đắc dĩ, lẩm bẩm.

- Lý huynh à Lý huynh, lần này ngươi ngược lại mang đến cho ta một vấn đề khó…

Phong Châu thứ sử nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

- Điện hạ nói cái gì?

- Không có gì.

Triệu Di khoát tay, nói:

- Chu thứ sử đi về trước đi, việc này bản vương đã có sắp xếp.

Nam tử trung niên gật đầu, lui ra khỏi phòng.

Triệu Di đi qua, lúc đang muốn đóng cửa phòng, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm xé vải, sau đó chính là một âm thanh “Phanh” vang lên.

Hắn quay đầu, nhìn thấy một cây dao găm thẳng tắp cắm vào trong cửa, chuôi dao cắm thẳng.

Trên mặt Triệu Di hiện ra một tia nghi ngờ, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay vuông, nắm chặt tay cầm.

Không cần bao nhiêu khí lực, dao găm đã bị hắn dễ dàng rút ra, đủ để thấy đây là một thanh thần binh vô cùng sắc bén.

- Là ai?

Triệu Di đứng trước cửa ra vào, liếc mắt vào trong nội viện một cái, lớn tiếng nói một câu.

Rất lâu cũng không có tiếng trả lời, hắn phất tay với hộ vệ đang đi tới bên này, đi vào trong nhà, lấy mấy tờ giấy cắm ở phía trên dao găm ra, cẩn thận đặt cái dao găm kia lên trên bàn.

Không biết có người nào có thể ẩn vào vương phủ, dùng dao găm truyền thư, nhưng xem ra nội dung phía trên này, ắt hẳn rất quan trọng.

- Nghị tội bạc?

Chỉ khi nhìn thấy câu đầu tiên viết trên giấy, mi tâm hắn lại nhăn lại.

Theo thời gian trôi qua, biểu hiện trên mặt hắn đầu tiên ngưng trọng, về sau lại nghi hoặc, kinh ngạc, cuối cùng biến thành kinh hỉ.

Phía trên này viết là một hạng gọi chế độ “Nghị tội bạc”.

Đúng như tên gọi, nội dung của cái chế độ này, chính là lấy tiền để đền tội.

Căn cứ vào trường hợp quan viên phạm tội nặng hay nhẹ để lấy nhiều hay ít bạc đến miễn trừ hình phạt nhất định, mặc dù phương pháp này có thể giải quyết vấn đề tài chính ở quốc gia trong thời gian ngắn, nhưng cứ thế mãi, việc tham ô tất nhiên sẽ thịnh hành đến nỗi không cách nào áp chế, cách lúc quốc gia sụp đổ không xa nữa.

Kỳ quái là, bên trên mấy tờ giấy này, trình bày kỹ càng tội ác trong nghị tội bạc, trích dẫn kinh luận, đếm kỹ mấy cái tội trạng lớn của nghị tội bạc.

Ví dụ như, lấy tiền thay tội, sẽ khiến cho quan viên giao nộp nghị tội bạc càng thêm tùy tiện không sợ gì, quan lại càng thêm thối nát, có nghị tội bạc, đám quan chức sẽ càng thêm bóc lột bách tính, quốc gia tất nhiên rung chuyển, cuối cùng, lấy tiền thay tội, có tội không truy xét, luật pháp trở nên giống như thùng rỗng kêu to, phép tắc sụp đổ, quốc gia cũng sụp đổ.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, phía trên này viết rất rõ ràng, đại hoàng tử sẽ phải ra sức phát triển rộng chế độ nghị tội bạc, đây quả thực oai phong cổ vũ tà khí, phổ biến trào lưu bất chính, Tề Quốc muốn diệt vong.

Người viết phong thư này, vốn là một cao nhân vân du tứ xứ thế ngoại, không muốn đứng nhìn Tề Quốc hủy trong tay dạng người này, bởi vậy mới dùng dao găm truyền thư tố giác vạch trần, hi vọng mình có thể chiếu cáo việc này cho thiên hạ, để tất cả người trong thiên hạ xem một chút sắc mặt xấu xí của đại hoàng tử.

Triệu Di buông cái tin kia xuống, ngồi bên cạnh bàn, ngón trỏ tay phải vô ý đập lên mặt bàn.

Nếu như việc này là thật, đại hoàng tử thật sự muốn phổ biến loại vong quốc chi pháp này, hắn có thể ra mặt, có thể không cần quan tâm đến những ngự sử kia cùng trong kinh bàn luận, Phong Châu bị bao vây có thể giải.

Vấn đề ở chỗ, phong thư này, đến cùng do người phương nào truyền lại?

Làm thế nào hắn biết được việc này, lại làm thế nào mà tiến vào vương phủ?

Bất luận như thế nào, lời của cao nhân vân du tứ xứ thế ngoại, hắn cũng sẽ không tin tưởng.

- Đến cùng là ai?

Tốc độ ngón trỏ Triệu Di gõ vào mặt bàn có hơi tăng tốc, thì thào nói.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Triệu Di đứng dậy, đi tới cửa, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Ta đến lấy lại đồ bỏ quên.

Sau khi một đạo thanh âm già nua truyền đến, then cửa vang lên tiếng rồi đứt, Triệu Di nhìn thấy một vị lão giả tóc hoa râm che mặt đi tới, đi đến bên cạnh bàn, thu cái dao găm kia lại.

Lúc đi ra bên ngoài cửa, hắn nhìn Triệu Di liếc một chút, tiện tay đem một cây dao găm khác cắm trên cửa, nói:

- Trời có chút tối, vừa rồi cắm sai, thật có lỗi.

Triệu Di nhìn hắn đi vào trong nội viện, thả người nhảy lên, cả người đã bay lên nóc nhà, hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

- Có thích khách, có thích khách!

Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn, vô số bóng người hướng về phía bên này chạy tới.

- Điện hạ, điện hạ không sao chứ?

- Vừa rồi thích khách kia chạy đi nơi nào rồi?

- Bắt thích khách, bắt thích khách!

Sau một lát, Triệu Di tản mọi người ra, hỏi:

- Không có người nào bị thương chứ?

Một người lập tức trả lời lại:

- Bẩm điện hạ, chỉ có mấy tên thủ vệ bị đánh ngất xỉu, không có người bị thương.

Triệu Di gật đầu, nhìn dao găm trên cửa kia, đi qua, nắm chặt tay cầm, hơi dùng lực.

Dao găm không nhúc nhích tí nào.

Nghĩ đến lão giả kia vừa rồi giống như động tác cắt đậu hũ, Triệu Di mở miệng hỏi:

- Đêm nay bên chỗ dịch trạm có động tác gì không?

Một người đi tới, khom người nói:

- Bẩm điện hạ, đêm khuya đại hoàng tử triệu tập mọi người, có lẽ thương lượng một chuyện quan trọng nào đó.

Triệu Di gật đầu, dùng lực rút cây chủy thủ kia ra, đi vào trong nhà.

- Về sau chung quanh nơi này lại phái thêm gấp đôi nhân thủ.

Phía dưới có người khom người.

- Tuân mệnh.

Cùng lúc đó, dịch trạm Phong Châu, mấy người nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới hiên, Triệu Tranh chỉ vào bọn hắn, lạnh giọng nói:

- Toàn là một lũ vô dụng. Ngay cả có người xông tới cũng không biết, bản vương không công nuôi một đám phế vật vô dụng!



Lại là một ngày trời trong gió nhẹ, ánh nắng tươi sáng, Lý Dịch rời giường đẩy cửa ra, lúc duỗi người ra trong sân, có một bóng người từ một chỗ trong phòng sát vách khách sạn bay ra ngoài, vững vàng rơi trong sân.

Lão giả dơ bẩn nhìn hắn nói:

- Hai món đồ đều đã đưa đến.

- Thế nói gì?

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

Lão giả dơ bẩn gật đầu, nói:

- Nói cũng đã nói rõ ràng.

Sau khi nói những thứ này, hắn không nhịn được nhìn nhiều Lý Dịch liếc một chút.

Có thể dùng cùng một việc, khen một người đến trên trời, còn một người khác trước mặt ném xuống dưới đất, hoàn toàn là hai thái cực, loại chuyện này, sợ rằng cũng chỉ có người đọc sách mới có thể làm được.

Lý Dịch đối với hắn chắp tay một cái, nói:

- Từ Lão vất vả rồi.

Lão giả dơ bẩn lắc đầu, hỏi:

- Lúc nào chúng ta trở về?

- Nhanh, rất nhanh thôi.

Lý Dịch nói xong lại nhìn hắn, hỏi:

- Thế nào, Từ Lão có chuyện quan trọng nên sốt ruột muốn trở về sao?

Lão giả dơ bẩn sờ sờ trong ngực, lúc đại chiến cùng đạo cô kia, một bình giải dược không cẩn thận bị hủy đi, đây chính là phân lượng hai tháng, nếu như trở về muộn, hắn sẽ bị tứ chi cứng ngắc thất khiếu chảy máu…

Tính toán thời gian, cần phải tới kịp, lão giả dơ bẩn lắc đầu, nói:

- Ta có thể có chuyện gì quan trọng chứ, không vội, không vội…


Bạn cần đăng nhập để bình luận