Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 657: Đến Thục Châu




Chương 657: Đến Thục Châu

----------------------

Thục Châu xa xôi hoang vắng, nằm ở cực tây Cảnh quốc, địa bàn quản lý chỉ có năm huyện nhỏ.

Vị trí của Vĩnh Huyện là ở Tây Nam bộ Thục Châu, địa phương phía Tây cuối cùng của Cảnh Quốc có dấu vết con người.

Bên ngoài cách thị trấn Vĩnh Huyện năm mươi dặm, có con sông rộng hơn trăm trượng, nếu vượt qua đầu sông này sẽ chính thức tiến vào khu vực của Tề Quốc.

Bởi vì vị trí cách xa kinh thành nên nghèo lại càng nghèo.

Mà địa phương càng nghèo thì lại càng loạn, địa phương càng loạn thì lại càng nghèo, đây là một vòng lặp vô hạng kéo dài vô tận.

Vĩnh Huyện sinh trộm cướp, cho nên trị an nơi đây cực kỳ hỗn loạn, cũng may bọn chúng chỉ là đám giặc cỏ nho nhỏ, chỉ dám làm loạn ở những thị trấn xung quanh, không quá mức tới gần huyện thừa, tại vị trí cách một trăm dặm về hướng Nam mới thật sự khủng bố, là nơi thuộc về ranh giới của cả ba nước Tề Quốc, Cảnh Quốc và Võ Quốc, cả ba nước đều mặt kệ khu vực này, bọn sơn tặc trộm cướp bên trong so với quan phủ còn phách lối hơn, khu vực trăm dặm xung quanh nơi đó đều không có người nào dám ở lại, từ đó chính thức trở thành một nơi hoang tàn vắng vẻ.

Từ xa nhìn lại, tường thành cực kỳ dày đặc, đá thủ vệ ở cửa thành cả đám đều mặt ủ mày chau, dáng vẻ ngán ngẩm buồn bực không chịu nổi.

Tuy nói nơi này giáp ranh với Tề Quốc, Tề Quốc và Cảnh Quốc quan hệ từ trước đến giờ khẩn trương không thể hòa hoãn, nhưng đại quân của Tề Quốc cũng không buồn vượt qua hơn mười dặm núi lớn, băng qua sông rộng để tới đây tranh chấp làm gì, nhưng có ưu thế địa hình, ngược lại cũng không để cho Vĩnh Huyện gặp phải chiến loạn.

Phủ Thứ Sử và Thục Vương phủ cùng tồn tại cũng khiến cho trị an của Vĩnh Huyền ổn định hơn so với mấy huyện khác.

Mấy cỗ xe ngựa từ đằng xa chậm rãi chạy tới, xung quanh gần trăm người đi theo, những người này phần lớn đều mặc áo lam hoặc áo vàng, nhìn qua có thể thấy được đều là người có tổ chức, có kỷ luật, binh sĩ giữ cửa nhìn thấy giật mình, một đứng xa hô lớn.

- Đứng lại! Các ngươi là ai?

Một bóng người từ phía sau vội vàng chạy tới, vỗ lên đầu hắn một cái, mắng to.

- Mắt ngươi mọc ở chỗ nào? Đây là khách nhân quan trọng của điện hạ, còn không mau cút!

Phía sau hắn, một nam tử mặc áo tím vội vàng tiến lên, đi đến trước xe ngựa thứ nhất, nhỏ giọng nói.

- Nương nương, hộ pháp chờ ngài trong thành đã lâu.

Bên trong chiếc xe ngựa truyền đến tiếng ngáp thật dài, giọng nói lười biếng.

Sau đó có một đạo giọng nói trẻ tuổi từ trong xe ngựa truyền tới.

- Sao lại dừng rồi? Tới giờ cơm hả?

Bên cạnh xe ngựa, trên mặt một người mặc áo vàng lộ ra cung kính, hắn sống ba mươi năm, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào thích ngủ như thế, trong lòng không khỏi bội phục, cũng không còn lời nào để hình dung.

Người mặc áo vàng lắc đầu, thấp giọng nói.

- Không phải tới giờ cơm, mà chúng ta đã đến Thục Châu.

Huyện Vĩnh Châu.

Có thể thấy được rằng, huyện nha này đã tồn tại không ít năm, tường sơn cũng bắt đầu bong tróc ra từng mảng, màu sơn trên cửa chính cũng đã phai đi bảy tám phần.

Một tên nha dịch vội vàng hấp tấp chạy vào một gian phòng, thông báo.

- Đại nhân, không tốt, không tốt, lại có một thôn làng gặp cướp!

Thanh niên đang dựa vào ghế ngủ gật liền giật mình, con mắt bỗng nhiên mở lớn, sau đó trên mặt lộ ra sắc mặt giận dữ, tiện tay ném nghiên mực trước bàn.

- Tên hỗn trướng, không phải đã nói, lúc bản quan nghỉ ngơi, không được phép quấy rầy!

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi đại nhân!

Tên nha dịch vội vàng tránh khỏi nghiên mực vừa ném tới, lập tức khom người xổ ra một tràng.

- Thế nhưng những thôn dân kia đã báo lên tới huyện nha, huyện lệnh đại nhận mệnh cho ngài đến đó thăm dò.

- Biết biết biết, lập tức đi ngay!

Giang Tử An hơi nổi nóng từ trên ghế đứng lên, một trong năm tân khoa tiến sĩ của Cảnh Hòa, cứ như thế bị ủy nhiệm đến địa phương xa xôi làm một huyện úy, cái này có khác gì sung quân?

Vừa nghĩ tới lại phải xử ý những chuyện lông gà vỏ tỏi, trong lòng của hắn tràn ngập oán khí.

Hai năm trước, chỉ bởi vì lỡ miệng nói nhầm bên trong Ninh vương phủ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan, tiền đồ vốn vô cùng sáng lạng, mắt thấy con đường làm quan sẽ vô cùng thuận lợi nhưng ông trời không cho ai cơ hội thứ hai, cứ như thế đem hắn quẳng ra đằng sau, trong lòng hắn cũng sốt ruột không kém.

Thật vất vả mới nhờ vào quan hệ trèo lên Thục Vương, còn chưa đợi vận may chạy tới thì ngày thứ hai nghe tin Thục Vương bị trục xuất khỏi kinh đô, sau đó hắn cũng chạy theo, làm một huyện úy nho nhỏ tại cái địa phương cách xa Cảnh Quốc này.

Huyện úy, đây là chức quan mà người đọc sách như hắn phải làm?

Cả ngày chạy tới chạy lui chỉ để xử lý những chuyện lông gà vỏ tỏi, thật vất vả lắm mới có một vụ đại trọng án xuất hiện, cứ nghĩ rốt cuộc hắn cũng có thể kiếm chút thành tích, có điều nhớ đến khi đó hắn nhìn thấy hiện trường liền chổng mông nôn thốc nôn tháo, thành tích không lấy được mà còn phải ăn chay bởi vì từ lần đó hắn cũng chưa từng dám nhìn một chút thịt nào, Giang Tử An hắn gian khổ học tập hơn mười năm, chẳng lẽ phải chịu tội ở cái nơi chim không thèm ị này?

Nơi này thậm chí thanh lâu cũng chẳng có cấp bậc, cái gọi danh kỹ, chính là đám nữ nhân vớ va vớ vẩn lượn qua lượn lại, bây giờ, lúc hắn nằm mộng cũng nhớ về Khánh An phủ, Kim Phượng Lâu, cô nương Quần Ngọc Viện, đấy mới đúng là tuyệt thế mỹ nhân.

Có một khoảng thời gian trong lòng hắn rảnh rỗi sinh nông nổi, hoài nghi đến cùng Thục Vương có phải do bệ hạ sinh không, đường đường là con trai trưởng của Thiên Tử, mà đất phong lại là nơi khỉ ho cò gáy này.

Lần này, sợ rằng hắn đã theo lầm người.

Một tên nha dịch khác từ bên ngoài chạy vào, nói:

- Đại nhân, hạ nhân của vương phủ đưa tới thiếp mời, tối nay Thục Vương điện hạ tổ chức thiết yến.

Giang Tử An vội vàng trả lời.

- Mau đáp lại ta sẽ đến đúng giờ.

Đây là cái gì?

Một khách điếm tại Vĩnh Huyện, Lý Dịch nhận lấy một cái hộp do đạo cô kia đưa qua, nhìn nàng hỏi.

Đạo cô trung niên nhìn hắn, từ tốn nói:

- Tối nay ngươi cùng đi với ta đến Thục Vương phủ, vì ngăn ngừa bị người khác nhận ra ngươi, nên phải đeo cái này lên.

Lý Dịch liếc nhìn nàng một cái, mở hộp ra, trong lòng không khỏi nao nao.

Hắn lấy đồ vật bên trong hộp ra, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Đây rõ ràng là một cái mặt nạ, cũng chẳng khác gì mấy với cái mặt nạ da người mà hắn từng thấy trên TV, rất mỏng, sờ vào mềm mại, không biết nghĩ đến cái gì, Lý Dịch nhanh chóng ném mặt nạ vào trong hộp, hỏi.

- Thứ này không phải làm bằng da người chứ?

- Không phải.

Đạo cô kia dứt khoát nhả ra một câu, xoay người rời đi.

Lý Dịch lần nữa cầm mặt nạ kia lên, tỉ mỉ quan sát lại một lần, thứ này nhìn qua thật không giống da người, ngửi lên cũng không có mùi vị gì khác thường, không biết làm từ vật liệu gì, niên đại cổ xưa như ở đây cũng có thể làm ra đồ vật tinh tế như thế, thật phải khiến người ta kinh ngạc.

Sau một lát, nhìn vào cái bóng mơ hồ trong gương đồng, Lý Dịch sờ sờ mặt, vừa sợ vừa tò mò.

Tỉ mỉ xem xét lại lời nói lúc ban ngày, có thể sẽ lộ ra một chút sơ hở, nhưng vào buổi tối, sau khi đeo cái thứ này lên, quả thực không hơi dấu vết nào, cũng không biết làm thế nào.

Sau một lát, Lý Dịch cẩn thận cất kỹ mặt nạ, tiếp đó xuất thần nhìn ánh nến trên bàn.

Dọc theo đường đi, hắn cũng không có nhiều cơ hội để lại đầu mối, nên cũng không quá chắc chắn, Như Nghi các nàng có thể nhận được tin tức hay không.

Ra khỏi Thục Châu chính là Tề Quốc, sau khi bước vào biên giới Tề Quốc, lại chỉ muốn thoát khỏi họ, sẽ thay đổi càng thêm phiền phức.

Nhưng mà đạo cô đối với hắn không thể bảo không kỹ càng, ngay cả lúc tham dự yến hội của Thục Vương cũng phải mang theo hắn, cơ hội chạy thoát cũng không nhiều, cũng chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.

Khách sạn, trên lầu, trong một gian phòng, một thanh niên thân mặc hoa bào đứng trước mặt đạo cô, cười nói:

- Cô cô, thông qua đoạn thời gian tiếp xúc này, ta phát hiện Thục Vương là một túi cơm chính cống, ta chỉ dùng một chút kế nhỏ đã ngay lập tức nhận được tín nhiệm của hắn, tên này, chúng ta có thể sử dụng.

- Tên này mặc dù ngu xuẩn, nhưng có bối cảnh thâm hậu, ngay cả môn phiệt Thôi gia cũng đứng sau lưng hắn, trên triều đình cũng được nhiều người ủng hộ, đến lúc đó, bằng vào thế thực trên triều của hắn, hành động của chúng ta cũng sẽ càng thêm thuận tiện, sự việc bên ngoài, có thể mượn hắn làm giúp, chúng ta cứ việc đứng sau làm ngư ông đắc lợi.

Nụ cười trên mặt nam tử trẻ tuổi hơi đắc ý, khi nói đến “Thục Vương”, trên mặt cũng hiện ra vẻ trào phúng.

- Ta đã nói, không nên lại quá gần cùng họ Lý.

Đạo cô trung niên nhíu mày nhìn hắn, nói.

- Chẳng lẽ ngươi đã quên, tại sao Phương gia chỉ còn lại hai người chúng ta?

- Phương gia ta cùng hoàng thất Cảnh Quốc không đội trời chung, thù này tuyệt không dám quên, lúc còn sống, chắc chắn phải để Lý thị trơ mắt nhìn thấy Cảnh Quốc bị tiêu diệt!

Nam tử trẻ tuổi cắn răng nói một câu, sau đó nghiêm mặt nói.

- Nhưng mà, trước tiên, vì đại sự, phải ẩn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận