Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 785: Dự Cảm Không Ổn


Chương 785: Dự Cảm Không Ổn





----------------------

- Ha ha, tiểu tử, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây, hay lão phu hoa mắt, nếu không tại sao lại thấy ngươi ở chỗ này?

Phía trước truyền đến âm thanh, tuy không lớn nhưng dám nói chuyện như vậy trong đại điện, hoàn toàn làm lơ ngự sử giám sát, trên triều đình cũng không có mấy người.

Lý Dịch thở dài, bất đắc dĩ nói.

- Không có cách nào, bệ hạ triệu kiến….

Tiết lão tướng quân nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

- Bệ hạ triệu kiến ngươi làm gì?

Bản thân Lý Dịch cũng rất tò mò, bình thường nếu lão hoàng đế tìm hắn có chuyện gì, đều âm thầm triệu kiến. Mỗi lần chủ động triệu hắn vào triều, y như rằng sẽ không có chuyện gì tốt.

Tiết lão tướng quân cũng không truy vấn tiếp, đi tới đứng bên cạnh Lý Dịch, nói nhỏ.

- Trên bia thư viện, ngươi nhớ cho Tiết gia chúng ta một vị trí tốt.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn.

- Chuyện này không phải Tiết lão nên tìm trưởng công chúa để nói sao?

Tiết lão tướng quân liếc hắn một cái.

- Đừng tưởng rằng lão phu không biết, sự việc của thư viện, tuy bên ngoài do công chúa điện hạ làm, nhưng lão phu khẳng định phía sau có ngươi ra chủ ý. Thôi gia cũng không có đắc tội công chúa, điện hạ không làm được loại chuyện âm hiểm kia.

- Ta không biết Tiết lão đang nói cái gì…

Lý Dịch tựa vào cây cột, nói.

- Ta thật sự không quản được việc của thư viện, tốt hơn hết Tiết lão vẫn nên tìm công chúa điện hạ nói một chút đi. Với quan hệ của công chúa và nhà tướng, đừng nói lưu lại một vị trí tốt trên bia cho Tiết gia, nếu muốn thì lập một khối bia riêng cho Tiết lão ở ngoài thư viện đều được.

- Phi, lập bia cho ta làm cái gì, lão phu còn chưa chết!

Tiết lão tướng quân liếc hắn một cái, lại cũng không nóng giận, nói.

- Lão phu không tiện ra mặt ở chỗ điện hạ, nếu để cho người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ suy đoán điện hạ lấy công mưu tư. Ngươi thì khác, Lý gia quyên bạc không ít, người khác không có khả năng nói xấu, ngươi giúp lão phu thổi chút gió bên tai nàng là được….

Kỳ thật, trong lòng Lý Dịch đã sớm có tính toán, nhà tướng tuy không tính thanh bần, nhưng cũng chỉ mới tốt lên dạo gần đây, không có khả năng quyên ra bao nhiêu bạc, sẽ không thể tranh giành thứ tự với những môn phiệt thế gia.

Trên thực tế, hắn vốn nghĩ tới chuyện tách một tòa thư viện ra, chế tạo thành trường quân đội của thời đại này, chuyên bồi dưỡng nhân tài quân sự. Tới lúc đó, Tiết lão tướng quân, Mã lão tướng quân... Những lão nhân một đời chinh chiến ở sa trường sau khi về hưu cũng có thể phát huy nhiệt lượng thừa của mình. Trong lúc dưỡng lão còn dạy học sinh ra thành binh sĩ, việc này đối với nhà tướng gia mà nói, vô số chỗ tốt.

Đây cũng là việc bọn họ sẽ nguyện ý làm. Lần trước khi Lý Dịch tới thăm, còn nghe mấy vị tướng quân cảm thán, nói là sau này nếu ngay cả triều cũng không cần vào chầu, sợ rằng sẽ phải vô cùng nhàm chán.

Những lão tướng này rất tốt với hắn, trên triều đình giúp hắn triệt tiêu bao nhiêu cơn sóng gió, cho nên về việc của thư viện, hắn tự nhiên sẽ lưu tâm một ít, làm vài việc vì tướng môn.

Đương nhiên, trừ cái đó ra thì còn một nguyên nhân khác nhưng hắn không thể nói rõ được.

Chẳng qua chuyện này nên sớm nói cho bọn họ biết thì tốt hơn, nếu không sẽ bị người khác cho rằng ngược đãi lão nhân, áp bức giá trị còn sót lại của các lão tướng, hắn cũng không thể thừa nhận cái oan khuất này.

- Thật chứ?

Tiết lão tướng quân hình như không thèm để ý việc này có phải áp bức giá trị còn lại của mình hay không, ngược lại, vừa nghe Lý Dịch nói như vậy, tinh thần hắn minh mẩn hơn hẳn.

Lý Dịch gật đầu.

- Đương nhiên, có điều cái này cần sự đồng ý của các vị lão tướng quân, rốt cuộc thì những chuyện bài binh bố trận, xông pha trận địa, trong Cảnh Quốc sẽ không có người hiểu rõ hơn so với các ngươi. Đến lúc đó cụ thể quản lý cả học viện đương nhiên sẽ do các ngươi, nhưng viện trưởng trên danh nghĩa vẫn phải là công chúa điện hạ.

Đến lúc đó thư viện cả nước đã xây xong, trưởng công chúa sẽ là viện trưởng của tất cả thư viện, không những vẻ vang mà còn tương đương chức bộ trưởng bộ giáo dục của Cảnh Quốc, hoàng thất nhất định sẽ không để cho người ngoài ngồi.

- Ngươi yên tâm, mấy lão già kia ước gì đến lúc đó có việc để làm.

Tiết lão tướng quân đương nhiên lý giải lời hắn, triều đình không có khả năng hoàn toàn giao cho bọn họ một học viện, viện trưởng là trưởng công chúa dù sao cũng tốt hơn người khác, những lão gia hỏa kia chắc chắn sẽ không có ai phản đối.

Vốn còn đang muốn hỏi chi tiết hơn nhưng trong điện bỗng nhiên an tĩnh, Tiết lão tướng quân nhìn thấy có bóng người từ hậu điện đi ra, lập tức đứng về chỗ của mình.

Lý Dịch ló đầu ra khỏi cây cột, nhìn thấy Cảnh Đế đã ngồi trên long ỷ, nhanh chóng rụt đầu về.

Hôm nay chuyện đại sự hạng nhất mà triều đình thảo luận… Vẫn là trị thủy.

Phương nam lũ lụt, triều đình phái một số quan viên đi qua nhưng đều không một chút tác dụng, chuyện này chính là tiêu điểm thảo luận của mấy lần lâm triều gần đây.

Bách quan mỗi người rất ân cần hiến kế, nhưng rất ít người có thể đưa ra kế sách mang tính khả thi, hữu dụng.

Nếu không phải lặp lại lời nói của tiền nhân thì sẽ nói một đống lời nhìn qua có vẻ rất có đạo lý, thực chất tất cả đều rỗng tuếch nhảm nhí, Lý Dịch núp sau cột nghe mãi cũng cảm thấy phiền.

Cảnh Đế nhìn triều đình ồn ào phía dưới, ánh mắt quét mấy lần đều không nhìn thấy thân ảnh nào đó, hắn nhíu mày, mở miệng hỏi.

- Lý Dịch ở đâu?

Cây cột trong điện thật sự rất to, vừa vặn có thể ngăn chặn hết một người, Lý Dịch nghe đến lần thứ hai mới nhận ra có người đang gọi mình, hắn đi ra từ sau cây cột, khom người đáp.

- Thần có mặt!

Cảnh Đế thấy Lý Dịch trốn sau cây cột, trừng hắn một cái, mở miệng nói.

- Phương nam lũ lụt, triều đình đã phái hai nhóm quan viên nhưng trị thủy vẫn không có kết quả, theo ý kiến của ngươi, lần lũ lụt này nên xử lý như thế nào?

Cảnh Đế vừa dứt lời, sắc mặt không ít người trầm xuống.

Liên quan tới việc trị thủy, văn võ cả triều, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình lại không có người nào lọt vào mắt của bệ hạ, duy nhất chỉ có vị Lý Hầu Tước này, trốn ở sau cây cột cũng có thể bị bệ hạ kêu tên, đủ thấy bệ hạ đã tín nhiệm hắn tới mức nào!

Điều này đối với một ít người trong triều thật sự không phải một chuyện tốt.

- Bệ hạ, những gì thần muốn nói, vừa rồi chư vị đại nhân đã nói xong rồi.

Lý Dịch bất đắc dĩ nói.

- Thần thật sự không hiểu việc trị thủy.

Lực lượng tự nhiên khủng bố cực kỳ, cho dù ở đời sau cũng không phải sức người có thể chống lại.

Cho dù hắn đọc sách nhiều, tri thức hiểu biết nhiều đến mấy thì cũng không cho rằng mình có thể lợi hại hơn quan viên chuyên nghiệp trị thủy của Đô Thủy Giám. Hơn nữa còn bị giới hạn trong khoa học kỹ thuật, những phương pháp trị thủy của đời sau đưa vào bây giờ cũng căn bản khó có thể thực hiện được. Những kiến thức đó không có tác dụng tham khảo nhiều, huống chi còn phải căn cứ tình huống thực tế tiến hành phân tích, đến hiện trường để khảo sát là khẳng định….Hắn tốt nhất không cần đi tranh vũng nước đục này.

Lại qua mấy tháng nữa thì Như Nghi sẽ sinh em bé, hắn không nghĩ rời đi khi này, trước đó hắn đã rời đi đủ lâu rồi.

- Được rồi, ngươi đi xuống đi.

Cảnh Đế phất phất tay, biết được bản thân lại theo bản năng coi Lý Dịch là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Trị thủy không phải đọc thuộc lòng, càng không phải ngâm thơ, ngay cả quan viên Đô Thủy Giám còn không có biện pháp thì Lý Dịch lại có thể có biện pháp gì tốt?

Trên mặt một ít người trong điện hiện ra cười lạnh, vị Lý Hầu Tước này đúng là giỏi về vận dụng một số kế kỳ quái, nhưng nếu thật sự gặp phải vấn đề trị quốc, hoặc những thứ yêu cầu bản lĩnh thật sự sẽ lập tức lộ ra nguyên hình.

Lần này Lý Dịch không có lùi về vị trí cũ, đã bị lão hoàng đế điểm danh một lần, nếu hắn lại trốn sau cây cột thì có chút không tốt.

- Vừa rồi ngươi không nên nói như vậy.

Tiết lão tướng quân chậm rãi dịch tới bên cạnh Lý Dịch, thấp giọng nói.

- Nếu thật sự không hiểu thì cũng có thể căn cứ lời nói của những người trước nói lại một ít, sau này nhớ dùng phương pháp này nhiều một chút.

- Vãn bối đã biết.

Lý Dịch cảm thấy không sao cả, nếu như không cần liên hệ tình huống thực tế, chỉ nói lý luận suông thì tất cả quan viên trên triều đình cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng mà loại chuyện này chung quy không phải lý luận suông là xong, chỉ bằng một câu của hắn đã có khả năng khiến vô số người gặp nạn, vẫn không mở miệng tốt hơn.

Rốt cuộc thì chuyện trị thủy vẫn không có thảo luận ra kết quả gì, chỉ có thể tạm thời gác lại, triều đình lại tăng thêm số quan viên đi qua hai châu. Lý Dịch đoán chừng lâm triều hôm nay sắp kết thúc, nếu vậy thì hắn nên đi tìm Đàn Ấn lão hòa thượng hay tìm Viên lão đạo trước, đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ.

Đúng lúc này, không biết phía trên Cảnh Đế đang nói gì đó, một tên thái giám từ phía sau hắn đi ra, hình như muốn tuyên chỉ gì đó.

Lý Dịch vẫn quyết định đi về nhà trước thăm dò thật giả rồi làm tính toán sau, nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì lại phát hiện Cảnh Đế đang nhìn mình, trong lòng hắn lộp bộp một chút, nháy mắt có một loại dự cảm cực kỳ không ổn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận