Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 906: Đại Nhân, Oan Uổng!


Chương 906: Đại Nhân, Oan Uổng!





----------------------

Bắt đầu vở kịch đều sẽ có một đoạn phần đệm.

Đậu Thiên Chương là tú tài lưu lạc ở Sở Châu, mượn nợ thái bà bà vốn và lãi bốn mươi lượng bạc không có cách nào trả lại, đành phải bán con gái duy nhất bảy tuổi Đậu Nga cho thái bà bà làm con dâu nuôi từ nhỏ. Đậu Thiên Chương lại lấy của thái bà bà mười lượng bạc làm lộ phí, tự mình vào kinh thành đi thi.

Một phân đoạn đệm này cũng không có quá nhiều trọng điểm, nhưng diễn kỹ của nghệ nhân trên đài quá tinh xảo, nội dung cốt truyện quá thông thuận, xem rất dễ chịu, cũng không để mọi người quá thất vọng.

- Tiểu Đậu Nga kia có tuổi không lớn lắm, thế mà diễn lại rất tốt.

- Cái này ngươi không biết rồi, từ nhỏ các nàng đã tiếp nhận phương diện huấn luyện kiểu này, đã có thể lên đài, tất nhiên tìm không ra khuyết điểm gì.

- Cũng đúng, chỉ là xuất diễn này đã gọi :Đậu Nga Oan”, đến cùng oan ở nơi nào, không nhìn ra nha…

- Gấp cái gì, cái này vừa mới bắt đầu, tiếp tục xem đi…

Cũng do trong khoảng thời gian trước, vở “Bao Thanh Thiên” cực kỳ vang dội, mọi người cũng cực kỳ yêu thích đối với loại kịch xử án này, đều là dân chúng tầng dưới, có ai không thích loại tiết mục giải oan vì dân?

Rất nhanh, bọn họ đã biết Đậu Nga rốt cuộc oan ở chỗ nào.

Thái gia rời đi, trượng phu của Đậu Nga chết sớm, sống nương tựa lẫn nhau cùng mẹ chồng, lại bị ác nhân mưu hại, trùng hợp gặp được tham quan. Đậu Nga vì để mẹ chồng không bị nghiêm hình tra tấn, bất đắc dĩ cung khai, nhận hết tội danh, bị phán xử tử hình, áp giải tới pháp trường. Dựa theo thông lệ vở kịch trước đây, đến lúc này, chính là chỗ đặc sắc nhất toàn bộ vở kịch.

- Tên tham quan này quả thật đáng chết!

- Nàng dâu thật sự hiếu thuận, vì để mẹ chồng khỏi bị phạt, thế mà nguyện ý để chính mình bị oan không thấu.

- Bao đại nhân đâu, sao vẫn chưa xuất hiện, nhanh lật lại bản án vì Đậu Nga đi!

- Xem kịch bao giờ chưa vậy, Bao đại nhân sao có thể xuất hiện vào lúc này, rõ ràng đầu tiên là Triển hộ vệ từ trên trời giáng xuống, hô to “Đao hạ lưu nhân”.

Bên cạnh rốt cục có người nhịn không được nhắc nhở.

- Hai vị huynh đài, diễn kịch hả?

- Có sao, cái này chẳng lẽ không phải Bao Thanh Thiên?

Ánh mắt lần nữa trở lại trên đài kịch. Đậu Nga đã bị áp giải đến pháp trường, bên tai mọi người có hai âm thanh liên tiếp vang lên, như chuông đồng.

- Không lí do phạm vương pháp, không đề phòng bị hình hiến, tiếng kêu oan kinh thiên động địa. Trong khoảnh khắc du hồn trước khi đến Sâm La Điện, sao không oán trách Thiên Địa.

- Làm việc thiện lại nghèo khó và đoản mệnh, làm điều ác hưởng phú quý lại sống lâu. Trời đất ơi! Toàn gặp những người sợ cường quyền lấn yếu đuối, vậy nên mới dễ dàng như thuyền xuôi dòng nước! Đất ơi, người không phân tốt xấu! Trời ơi, người hại hiền trợ ác, uổng làm trời!

Hai câu bộc bạch kiềm chế tới cực điểm vừa nói, lòng mọi người lập tức chìm xuống.

Bọn họ giống như cảm nhận được nỗi oan khuất Đậu Nga phải chịu, đã oán lên cả trời đất!

Lúc này, chỉ nghe Quan Giám Trảm nói.

- Sắp chết đến nơi, ngươi còn lời gì muốn nói?

Đậu Nga nói.

- Nếu Đậu Nga ta thật sự oan uổng, đao lướt qua đầu rơi, một giọt máu cũng không rơi xuống đất, mà sẽ bắn lên dải lụa trắng kia!

- Bây giờ là đầu mùa hạ, nếu Đậu Nga thật sự oan uổng, sau khi ta chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể Đậu Nga.

- Nếu như Đậu Nga thực sự oan uổng, từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền!

Giọng nói của Đậu Nga buồn rầu, sau khi nói ra ba ước nguyện, “Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng sáu, đại hạn hán ba năm”, giữa sân hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng nghị luận nào.

Quan Giám Trảm kia thẹn quá hoá giận hô to.

- Giờ đã đến, hành hình!

Chính giữa sân khấu, đao phủ cầm đao trong tay chém xuống, Đậu Nga ngã xuống đất, một bầu máu ấm nóng vẩy hướng giữa không trung, dính phía trên dải lụa trắng.

Giờ khắc này, giữa sân có một nửa người phía trên nhịn không được đứng lên.

Máu tươi nhiễm lụa trắng, quả nhiên là máu tươi nhiễm lụa trắng! Nguyện vọng đầu tiên của Đậu Nga đã ứng nghiệm!

Trên sân khấu, đao phủ lặng yên không tiếng động làm một thủ thế, trên đài khuyết một góc, có một tấm bảng đi lên, phía sau một lần nữa trở nên kín đáo không có khe hở.

Ngay vào lúc này, phía dưới có người bỗng nhiên rùng mình, lẩm bẩm.

- Sao ta có cảm giác, hình như trời đang lạnh lên…

Có người không khỏi ôm chặt hai tay. Tuy khí trời nóng bức, nhưng bốn phía Câu Lan đều có đồ đựng đá giải nóng, có thể coi là không nóng, nhưng cũng không thể lạnh được.

Có người bỗng nhiên phát giác được giữa mũi mát lạnh, nhịn không được sờ sờ, lại sờ thấy một chút vết ướt. Lúc ngẩng đầu lên, mới phát hiện trên bầu trời, lại có “hoa tuyết” màu trắng, bay lả tả vương xuống tới.

- Cái này…

- Tuyết rơi sao?

- Làm sao có thể, nhưng bây giờ là ngày nóng, huống chi đây là bên trong Câu Lan!

Trên xà nhà thô to ở đỉnh đầu mọi người, có người đứng ở đó, nhẹ nhàng dao động động giỏ trúc trong tay, sau đó có vụn băng nhỏ từ bên trên vung xuống. Chờ đến khi ánh mắt mọi người nhìn lại hướng vũ đài, “thi thể” Đậu Nga, đã bị tuyết lớn che lấp.

Khi tiếng nhạc bi tráng dần dần rõ ràng, trong đầu của bọn họ không khỏi hiện ra vài câu trong vở kịch vừa rồi.

- Ta không muốn máu của ta chảy xuống đất, mà muốn nó tuôn lên mảnh lụa trắng kia!

- Nếu như oán khí quá dày, nhất định phải xuất hiện tuyết vào tháng sáu để che lấp thi thể ta!

- Nếu như Đậu Nga thực oan uổng, từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền!

Lần này, không có Triển hộ vệ, không có Bao Thanh Thiên, Đậu Nga bị xử trảm, trước khi chết phát ra lời thề ứng nghiệm từng cái, máu tươi nhiễm lụa trắng, tháng sáu tuyết rơi. Dựa theo bình thường, đó căn bản chuyện không thể nào xảy ra!

Đây chính là vì trời đất đều bị nỗi oan của nàng làm xúc động, hoàn thành tâm nguyện của nàng! Sau đó, vốn nên còn có ba năm sau, cha Đậu Nga, Đậu Thiên Chương vì nàng lật lại bản án, án oan giải tội nội dung cốt truyện. Nhưng lúc này, bầu không khí bên trong Câu Lan đã bắt đầu có chút khống chế không nổi. Trên đài kịch, nghệ nhân đã chuẩn bị bắt đầu diễn xuất đành phải bất đắc dĩ dừng lại.

Dưới đài, không biết có bao nhiêu người nhìn hướng vũ đài suy nghĩ xuất thần, cũng không biết có bao nhiêu người lệ rơi đầy mặt. Đậu Nga là bất hạnh, là đau khổ, nhưng mà có thể ngồi tại nơi này xem kịch, có mấy người là nhà giàu sang. Thân phận bọn họ so với của Đậu Nga cũng không có cao quý hơn bao nhiêu. Bọn họ ngày bình thường cũng phải bị các loại thế lực hắc ác ức hiếp. Đây là Đậu Nga oan, cũng là bọn họ oan. Vở kịch này đã không cách nào lại diễn tiếp, Câu Lan quản sự đành phải tuyên bố, phân đoạn sau cùng của “Đậu Nga oan” sẽ trì hoãn không diễn tiếp.

Lúc mọi người đi ra ngoài, chỉ cảm thấy mặt trời chói chang đã không còn nóng bức. Ngược lại có chút cả người phát rét, trên người cũng ra chút mồ hôi, chỉ là mồ hôi lạnh…

- Các người thế này là sao?

- Trình diễn xong rồi?

- Có hay không?

- Rốt cuộc như thế nào, các ngươi nói một câu đi!

Bên ngoài sân, mọi người hỏi không ra tin tức gì hữu dụng từ trong miệng những người vừa ra ngoài. Mà lúc này, lần thứ hai đã sắp bắt đầu diễn, cũng không lo được hỏi thăm bọn họ, nhanh chóng tràn vào Câu Lan.

Hồi lâu sau, nhóm người thứ hai mất hồn mất vía ra khỏi Câu Lan.

Một trang oan án kinh thiên hạ, tháng sáu tuyết bay động chúng sinh.

Ngắn ngủi mấy ngày được mọi người xưng là vở kịch “Thiên cổ đệ nhất kỳ oan”, truyền khắp Kinh Đô.

Mấy chục Câu Lan to nhỏ trong Kinh Đô đã tạm thời dừng lại các bộ kịch khác, từ sáng sớm đến tối chỉ có một bộ kịch “Đậu Nga oan” không ngừng diễn.

Kinh Đô huyện nha.

Lưu huyện lệnh nhìn một chồng đơn kiện thật dày trước mắt, nhất thời cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, xụi lơ trên ghế, lẩm bẩm.

- Đường đường là Kinh Đô, dưới chân Thiên Tử, làm sao có thể có nhiều án oan như vậy?

Phía dưới, trên mặt Triệu Bộ đầu lộ ra vẻ cười khổ.

- Lưu đại nhân, ngài cũng đừng oán trách. Mấy ngày nay, huyện nào cũng giống nhau. Sở Châu lân cận vùng chúng ta, thứ sử Sở Châu và Dương huyện lệnh đã bị người mắng tan tác tơi bời. Dân chúng Kinh Đô lòng đầy căm phẫn. Thậm chí có người còn quỳ gối cửa cung, quỳ cầu xin công chúa điện hạ tra rõ án oan cho trong sạch của Đậu Nga. Cái này, đây chỉ là một bộ kịch thôi mà!

Lưu huyện lệnh phẫn nộ đập vỗ bàn, lớn tiếng nói.

- Thế nhưng án oan nhiều như vậy, ngươi bảo bản quan làm sao tra!

- Đại nhân, cái này chưa tính là gì. Ngài nghĩ xem, nếu như trong vở kịch kia, xem mạng người như cỏ rác không phải Sơn Dương huyện lệnh, mà chính là Kinh Thành lệnh...

- Im ngay!

Sắc mặt Lưu huyện lệnh trắng nhợt, cả người đều giật mình, bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng nói.

- Đánh trống, thăng đường, ngày hôm nay bản quan muốn xử mười cái án oan!

Kinh Đô, trên đường phố.

Một nam tử nhìn nữ tử bên cạnh, ủy khuất nói.

- Nương tử, nàng tin tưởng ta, túi tiền của ta thật sự mất rồi, không phải nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài đâu!

Nữ tử kia lộ vẻ mặt không tin, cả giận nói.

- Ngươi còn ngụy biện, trên người ngươi có mùi nước hoa của nàng ta, ngươi cho rằng ta không ngửi thấy.

Nam tử kia rơi vào đường cùng, móc ra một bình nước hoa từ trong ngực, nói.

- Đây là ta dùng một năm lưu giữ tiền riêng mua làm quà sinh nhật cho nương tử.

Hắn vẻ mặt cầu xin.

- Nàng thế mà nghi ngờ ta nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài, ta, ta thật sự còn oan hơn Đậu Nga!

- Cái gì, ngươi còn lưu giữ tiền riêng!

——

Góc đường, có phu nhân đuổi theo thằng nhóc tám chín tuổi, cả giận nói.

- Ngươi nói xem, hôm nay người không đi học, có phải đi Câu Lan hay không?

Đứa bé kia dừng bước lại, lắc đầu nói.

- Con không có, người nghĩ oan con!

Phu nhân níu cánh tay nó.

- Còn dám gạt người, tiên sinh học đường nói cho ta biết rồi!

- Con thật sự không có!

Hài đồng bỗng nhiên lắc đầu, lớn tiếng nói.

- Nương, người nghĩ oan cho con. Nếu như con chết oan, nhất định phải máu tươi nhiễm lụa trắng, tháng sáu tuyết rơi, để Kinh Đô này, đại hạn hán ba năm.

- Còn nói không có?

Phu nhân cởi quần hắn xuống ngay bên đường, ba ba ba mấy bạt tay đánh xuống, vừa đánh vừa la.

- Ta để ngươi máu tươi nhiễm lụa trắng, để ngươi tháng sáu tuyết rơi, để ngươi đại hạn hán ba năm.

Mấy ngày gần đây, Kinh Đô nổi lên một trận gió kêu oan. Bất luận nam nữ già trẻ, người người đều tự xưng Đậu Nga, lúc Câu Lan miễn phí công diễn, thậm chí ngay cả trên đường phố ngày bình thường chen chúc cũng không có người đi đường.

Ngoài ra, nha môn các huyện mỗi ngày đều bị kháng án của bách tính chặn tới nước chảy không lọt. Cho đến sau khi quan phủ lấy thái độ cường ngạnh, trấn áp mấy đám người thừa cơ quấy rối, tình hình này mới chuyển biến tốt đẹp.

Lúc này, trước cửa Hình Bộ nha môn, một cô gái yếu đuối đi ra từ trong đám người, sau khi gõ vang trống cửa nha môn, quỳ rạp xuống trước cửa, thanh âm buồn rầu, hô to.

- Đại nhân, oan uổng quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận