Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 887: Trọng Tài Thắng



Chương 887: Trọng Tài Thắng





----------------------

Lý Dịch nhẹ nhàng chọt chọt mặt mềm của tiểu gia hỏa, nói.

- Cần gọi nương, không phải thêm chữ "Tiểu"…

- Tiểu nương…

Thằng nhóc nói hai chữ này thực cũng không rõ ràng, hàm hàm hồ hồ, miễn cưỡng có thể phân biệt. Hài tử mới có sáu tháng tuổi, xem như thiên phú dị bẩm hoặc sớm tiến hành dẫn đạo cũng chỉ có thể thốt ra nhiều thêm mấy chữ, như học vẹt gọi theo, chả biết gì hết.

Lý Dịch nghĩ, có thể ngày bình thường trừ Như Nghi ra, chắc cũng chỉ có Tiểu Hoàn và hắn chơi với nó nhất, nghe nhiều, miễn cưỡng nói ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ lộn xộn.

Bất quá cứ như vậy, hắn và Như Nghi, đến cùng người nào thắng?

Tỉ mỉ mà nói, tiểu nương cũng là nương, vẫn là Như Nghi thắng nhỏ một bậc.

Sau khi từ bên ngoài về đến nhà, ngạo kiều la lỵ đã qua tới.

Nàng lanh lợi đi ra từ trong viện, hỏi.

- Tiên sinh, ngươi cùng Như Nghi tỷ tỷ đi nơi nào?

Tiểu gia hỏa trong ngực Như Nghi vươn tay, mơ hồ không rõ nói.

- Tiểu nương…

Lý Dịch nghĩ đến lúc trước định ra đánh cược cùng Như Nghi, ngạo kiều la lỵ làm trọng tài, cho nên kết quả cuối cùng, vẫn cần nàng đến tuyên bố.

Con mắt ngạo kiều la lỵ đi loanh quanh, nói.

- Thế nhưng làTiểu Đoan Nhi gọi không phải "Phụ Thân" cũng không phải "Nương", tiên sinh và Như Nghi tỷ tỷ đều không có thắng…

Lý Dịch xoa bóp mặt nàng, hỏi.

- Chúng ta đều không thắng, vậy ai thắng?

- Nếu như hai người đều không thắng, đương nhiên là trọng tài thắng!

Ngạo kiều la lỵ lộ ra vẻ mặt thành thật nói.

- Cho nên, tiên sinh, ngươi phải đáp ứng ta một việc…

- Chuyện gì…

Lời Lý Dịch vừa ra khỏi miệng mới phát giác được có gì đó không đúng, nào có trọng tài tự mình tham gia thi đấu, có điều ngạo kiều la lỵ lại không có cho hắn cơ hội đổi giọng, cười hì hì nói.

- Cái này à, ta bây giờ còn chưa có nghĩ kỹ, chờ ta nghĩ kỹ sẽ nói cho ngươi biết.

Giống như sợ Lý Dịch đổi ý, nói xong liền nhanh chóng chạy đi.

Như Nghi nhìn hắn, cười cười, nói.

- Tướng công đã không bại, ước định giữa thiếp thân và tướng công…

Lý Dịch khoát khoát tay, hiên ngang lẫm liệt nói.

- Tiểu nương cũng là nương, cho nên, vẫn là nương tử thắng…

Cùng trưởng công chúa đang cải trang đi trên đường, nhìn Kinh Đô ngay ngắn trật tự, Lý Dịch quay đầu lại hỏi.

- Thân thể bệ hạ hai ngày nay như thế nào?

Lý Minh Châu lắc đầu.

- Đỡ hơn vài ngày trước đó một ít, nhưng phần lớn thời gian vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cái đề tài này, Lý Dịch đã không biết nên nói tiếp như thế nào, thân thể lão hoàng đế ngày càng tệ, xem như Lý Dịch có một thư viện đủ tri thứ trong đầu cũng bó tay không có cách.

Mấy cỗ xe ngựa từ phía trước chậm rãi đi tới, Lý Dịch và nàng lùi qua bên cạnh một chút, nhìn mấy cỗ xe ngựa đang chầm chậm đi xa, lẩm bẩm.

- Xe ngựa này, nhìn có chút quen thuộc a…

Lý Minh Châu quay lại nhìn một chút, thản nhiên nói.

- Sứ thần Tề Quốc.

Lý Dịch kinh ngạc.

- Tại sao Tề Quốc lại phái sứ thần tới?

Trong ấn tượng của hắn, từ lần trước tam hoàng tử Tề Quốc náo tại Kinh Đô một trận, sứ thần Tề Quốc cũng theo đó về nước, về sau thì ma sát giữa hai quốc gia tăng lên, cho tới bây giờ, biên cảnh còn đang phân tranh, Tề Quốc lúc này lại phái sứ thần tới, đến cùng làm gì?

- Nghị hòa.

Lý Minh Châu nhìn qua đám người hối hả phía trước, nói.

- Hoàng đế Tề Quốc bệnh nặng, sợ rằng không còn bao nhiêu thời gian, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tranh giành hoàng vị đánh nhau túi bụi, trong triều cũng chia hai phái, thế lực ngang nhau, lần này sứ thần Tề Quốc đến kinh là thay đại hoàng tử đến nghị hòa cùng chúng ta.

- Đại hoàng tử là thái tử Tề Quốc, cho dù Tề Quốc không có coi trọng trưởng tử như các quốc gia khác nhưng đại hoàng tử dù sao đã nhập chủ Đông Cung, là Thái Tử trên danh nghĩa, trong triều không thiếu người chống đỡ, thế mà cần chúng ta trợ giúp?

Thời khắc vi diệu cỡ này mà đại hoàng tử phái người đi cầu hòa, tự nhiên không chỉ cầu hoà, sợ rằng còn muốn mượn chút lực lượng của Cảnh Quốc để đối phó tam hoàng tử, đường đường là thái tử, thế mà hỗn thành dạng này, cũng coi rất bi thảm.

Lý Minh Châu liếc hắn một cái.

- Tình hình thực tế quả thật là như thế này, tuy tam hoàng tử Tề Quốc có hiền danh nhưng đến cùng chỉ là tam hoàng tử, danh bất chính, ngôn bất thuận, nhưng vì vị thái tử Tề Quốc kia trước đây không lâu quấy Tề Quốc rối loạn, kêu ca nổi lên bốn phía, lòng người rung động, trong triều không ít người rất thất vọng đối với hắn, ngược lại chống đỡ tam hoàng tử, mới tạo thành cục diện thế lực hai người ngang nhau như bây giờ.

- Giống như có chuyện như vậy.

Lý Dịch gật gật đầu.

- Quần thần nói thế nào?

Lý Minh Châu lắc đầu.

- Bọn họ chỉ để lộ ra ý tứ nghị hòa, còn không chính thức nói ra yêu cầu, thân thể phụ hoàng không tốt, mấy ngày nay cũng không triệu gặp bọn họ, sợ rằng phải chờ đến khi phụ hoàng vào triều lần tiếp theo rồi mới tính.

Chuyện nghị hòa, Lý Dịch ch không có ý kiến gì, nhưng từ trong chuyện này, cảm nhận được biến hóa một hai năm gần đây của Cảnh Quốc.

Còn nhớ được năm đó thời điểm hắn lần đầu đến Kinh Đô, sứ thần Tề Quốc điều khiển xe ngựa còn dám mạnh mẽ đâm tới trên con đường phố xá sầm uất nhất Kinh Đô, hai năm ngắn ngủi trôi qua đã không có bộ dáng hung hăng càn quấy như trước, còn muốn thu liễm nhiều hơn so một ít quyền quý của Kinh Đô.

Bất quá, lúc trước rời khỏi Tề Quốc cũng không nghe nói hoàng đế Tề Quốc có chuyện gì, thật chẳng lẽ ứng với câu "Huỳnh Hoặc Thủ Tâm" kia, chỉ là Huỳnh Hoặc đang không phải chỉ lão hoàng đế, mà chính là vị kia của Tề Quốc?

Hắn còn chưa có nhàn đến mức quan tâm đến sự việc của Tề Quốc, cũng không có hỏi nhiều, công chúa điện hạ lần này vi phục xuất tuần, quan sát khó khăn trong dân gian, thuận tiện đi vào nhà hắn ăn chực bữa cơm, luận bàn cùng Liễu nhị tiểu thư một chút.

Mấy lần tỷ thí gần đây, Liễu nhị tiểu thư đều hơn một chút, nàng ngày thường bề bộn nhiều chính sự, tự nhiên không có khả năng ngày ngày luyện võ giống Liễu nhị tiểu thư, thỉnh thoảng còn luận bàn hai chiêu cùng mình, có lẽ vì thế mà có một vài cảm ngộ để tiến cảnh nhanh chóng đây…

Đương nhiên, cứ như vậy, trưởng công chúa đã thua dáng người lại còn thua thân thủ, tuy so sánh cùng trước đó, chênh lệch hai người đã co lại nhỏ rất nhiều, nhưng canh uống nhiều, tác dụng tự nhiên cũng nhỏ đi nhiều, trước mặt Liễu nhị tiểu thư, nàng đời này rất khó ưỡn ngực lên.

Lý Minh Châu tiện tay chỉ chỉ phía trước.

- Phía trước là huyện nha Kinh Đô, vào xem một chút đi.

Lý Dịch gật gật đầu, khá lâu không thấy Lưu huyện lệnh, cũng không biết tên kia có vượt qua được lằn ranh trong lòng mình hay chưa.

- Hai người các ngươi có oan tình gì, không nên gấp gáp, từ từ mà nói.

Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu ngồi trên công đường, vỗ nhẹ kinh đường mộc, chỉ chỉ hai người phía dưới, nói.

Phía dưới, một lão giả trả lời.

- Bẩm đại nhân, sáng sớm hôm qua tiểu nữ đi bờ sông giặt áo, đến nay chưa về…

Lưu Đại Hữu nghe vậy, nhíu nhíu mày, lại nhìn lấy một người khác, hỏi.

- Còn ngươi đây, vì sao báo án?

Hán tử lộ ra vẻ mặt buồn rầu, mở miệng.

- Đại nhân, nương tử thảo dân ba ngày trước về nhà ngoại thăm viếng, một mực chưa có trở về, sáng sớm hôm nay, thảo dân đi nhà nhạc phụ hỏi thăm, bọn họ lại nói, không có gặp qua nàng, đại nhân, đại nhân nhất định làm chủ cho vì thảo dân a!

- Lại mất tích hai người?

Lưu Đại Hữu nhíu mày càng sâu, một tháng qua đã có hơn mười nữ tử mất tích rất kỳ lạ, hắn đang muốn mở miệng hỏi tỉ mỉ một chút, ánh mắt nhếch lên, thân thể chấn động mạnh một cái, bước nhanh ra ngoài, khom người chào.

- Hạ quan gặp qua công chúa điện hạ, gặp qua Lý đại nhân…

Tần Tướng đi ra cửa, đối mặt với một người trẻ tuổi nho nhã.

- Sau khi trở về, nhờ chuyển lời của lão phu lại cho Thái Phó, nói rằng qua hai ngày nữa, lão phu sẽ đến cửa bái phỏng lão nhân gia người.

- Vãn bối nhất định truyền lời lại.

Trử Bình khom người nói.

- Tần Tướng dạy bảo, vãn bối khắc trong tâm khảm, hôm nay trước hết cáo từ.

Tần Tướng gật gật đầu.

- Tần Dư, ngươi đi đưa tiễn Trử Bình.

Tần Dư đi lên trước, đưa tay nói.

- Trử huynh, mời…

Trử Bình liếc nhìn hắn một chút, cười nói.

- Phiền phức Tần huynh.

Trử Bình đi đầu, Tần Dư theo sau lưng, cước bộ rất chậm, bởi vì người trẻ tuổi phía trước tựa hồ đi đứng có chút không tiện, bước đi một sâu một cạn, tốc độ cũng cực chậm

Tần Tướng nhìn lấy hai người rời đi, hơi hơi lắc đầu, hai người có cùng tuổi tác, một người cả ngày bái phỏng đại nho cùng các học giả uyên bác trong Kinh Đô, ham học hỏi, một người khác lại là hoàn khố Kinh Đô ai gặp cũng ghét.

Trong hoa viên, đại hán liếc mắt hướng ra phía ngoài một cái, hỏi.

- Người này ai vậy, mấy tháng này cách mấy ngày thì tới nhà…

- Truyền nhân Trử Thái Phó, cầu học như khát, quả nhiên không giống với những hoàn khố đó.

Ánh mắt trung niên nam tử nhìn qua phương hướng người tuổi trẻ biến mất, chậm rãi nói.

Đại hán gật gật đầu, nói.

- Vóc người vẫn được, đáng tiếc đi đứng có chút không quá linh hoạt.

Ánh mắt trung niên nam tử vẫn như cũ nhìn qua hướng kia, khá lâu mới thu tầm mắt, lại nhìn đại hán, nói.

- Ngươi theo bên cạnh ta cũng đã được hai năm rồi nhỉ…

Đại hán gãi đầu một cái, nói.

- Quên mất, mà hình như là vậy…

- Hai năm, cũng không ngắn..

Trung niên nam tử cảm thán một câu, đứng lên, nhìn hắn nói.

- Có việc quan trọng, muốn giao cho ngươi đi làm.

Trên mặt đại hán lộ ra nghi hoặc.

- Chuyện gì?

Trung niên nam tử vẫy tay, đại hán kéo lỗ tai lại gần.

- Ngũ gia yên tâm, việc như thế này giao cho ta, không có vấn đề!

Sau một lát, trên mặt đại hán lộ ra vẻ hưng phấn, vỗ ngực một cái, nhanh chóng rời đi.

Trung niên nam tử nhìn bóng lưng hắn rời đi, hồi lâu sau mới lần nữa ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, lẩm bẩm.

- Đã hai năm a…


Bạn cần đăng nhập để bình luận