Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 620: Vì Quân Phân Ưu!




Chương 620: Vì Quân Phân Ưu!

----------------------

- Các ngươi thật to gan!

Quan viên vừa rồi bị hắn điểm tên đã bị cấm vệ xông vào bắt lại, Cảnh đế nhìn phía dưới, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

- Mấy năm, mấy chục vạn lượng bạc... Trẫm không phải đang nuôi quan viên, mà đang nuôi một đám sâu mọt!

- Thần có tội, cầu bệ hạ khai ân!

- Cầu bệ hạ khai ân!

- Bệ hạ khai ân!

.......

.......

Việc đến nước này, không một ai còn ôm một tia ảo tưởng nào nữa, gần mười người quỳ rạp xuống đất, thảm thiết khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Trên mặt Cảnh đế hiện ra một tia mệt mỏi, hắn phất tay nói:

- Tước quan chức của những kẻ này đi, giải chúng vào Đại Lý Tự trước, kê biên gia sản, được bao nhiêu, sung hết vào quốc khố!

Rất nhanh, những người kia bị nhóm cấm vệ mang đi, quần thần bên dưới câm như hến, nhìn xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Trong số những người vừa rồi bị bệ hạ điểm tên, chức quan cao nhất đã đạt tới chính tứ phẩm, đi lên chút nữa chính là cấp bậc Thượng thư của Lục bộ, đây là lần đầu tiên bãi miễn quan viên với quy mô lớn như thế trong những năm gần đây. Mà nhìn dáng vẻ này của bệ hạ, đây mới chỉ là bắt đầu.

Chẳng lẽ, bệ hạ thật sự quyết định lật cán cân toàn bộ triều đình?

- Hôm qua Viện Toán Học đưa kết quả kiểm tra sổ sách vào trong cung.

Cảnh đế xoay người, bước lên trên, một lần nữa ngồi trở lại long ỷ, nói:

- Từng sổ sách một, trẫm lật suốt một đêm...Trẫm rất đau lòng...

Nghe giọng bệ hạ trầm xuống, lòng của không ít quần thần cũng chìm xuống.

Dựa theo tình hình trước đó, bất cứ sổ sách nào có vấn đề đều không thể gạt được học sinh Viện Toán Học, chẳng phải có nghĩa, chứng cứ tham lam của tất cả quan viên trong kinh thành đều nằm trong tay bệ hạ?

Nghĩ tới đây, dù những quan viên tự nhận không thẹn với lương tâm cũng cảm thấy hơi lạnh gáy, còn những kẻ thẹn với lương tâm, dưới chân đã hơi đứng không vững.

Lần này, lẽ nào thật sự không cách nào chạy thoát sao?

......

......

- Tiểu tử, người bệ hạ tín nhiệm nhất chính là ngươi, lần này bệ hạ thật sự chuẩn bị một mẻ hốt gọn những người kia sao?

Tiết lão tướng quân đẩy đẩy Lý Dịch, nhíu mày hỏi.

Vừa rồi lão hoàng đế nói lớn như vậy, ồn ào ngủ không được, thật ra Lý Dịch đã tỉnh, nghe vậy thì mở mắt ra nói.

- Bệ hạ định làm gì, mấy vị tướng quân không thể nào không rõ ràng chứ?

Mã lão tướng quân khoát tay, nói:

- Bệ hạ hành động thế này cực kì khác lúc trước, cả mấy người bọn ta cũng hơi mơ hồ, tiểu tử ngươi đừng thắt nút nữa, nói nhanh lên...

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Sao bệ hạ có thể trơ mắt nhìn triều đình loạn được, các vị tướng quân yên tâm.

Tiết lão tướng quân trợn mắt hỏi:

- Tiểu tử ngươi biết rõ nội tình thật à?

- Suỵt!

Lý Dịch giơ một ngón tay lên, nhỏ giọng nói:

- Lần này có thể nắm chặt cơ hội hay không, chỉ xem các vị tướng quân...

Một lát sau, Tiết lão tướng quân vẻ mặt vui mừng, hỏi:

- Thật không đấy?

Lý Dịch hỏi ngược lại:

- Có khi nào ta lừa các vị tướng quân chưa?

- Tiểu tử tốt...

Tiết lão tướng quân vỗ vai hắn, lại xoa tay, hai mắt phát sáng.

Một mùi hương thoang thoảng thổi qua bên cạnh, công chúa điện hạ đứng cạnh hắn, hỏi:

- Có phải có chuyện tốt gì không?

Nữ tử có thể đi vào tòa đại điện này khi đang vào triều chỉ có mỗi công chúa điện hạ, Lý Dịch suy nghĩ một chút, thấy trưởng công chúa có quyền to thật, đang định mở miệng thì bên cạnh lại có một người chen đầu vào.

......

......

- Hộ bộ Tả Thị lang Phùng Viễn, xuất thân nhà nghèo, khoa cử thất bại, trẫm phá lệ thu nhận hắn. Mười lăm năm này, một tay trầm đề bạt hắn lên, Hộ bộ phụ trách quản lí tiền thuế, đường đường một Tả Thị lang, các ngươi biết hắn tham bao nhiêu không, mười lăm vạn lượng, mười lăm vạn lượng luôn đấy!

- Các ngươi lại có biết không, vì năm vạn lượng cho quân phí mà Binh bộ Thượng thư và Hộ bộ Thượng thư suýt nữa đánh nhau trước mặt trẫm, những số bạc này còn chưa đủ một năm tham ô của Phùng Viễn!

- Chủ sự Độ chi Trần Anh, có lẽ các ngươi không biết, nhưng trẫm nhớ rất rõ, năm Nguyên Hòa thứ tám, hắn đạt chức tiến sĩ, năm Nguyên Hòa thứ mười, trẫm đề bạt hắn làm Chủ sự Độ chi, tám vạn lượng, ba năm những tám vạn lượng...

Giọng Cảnh đế từ bi phẫn dần dần biến thành bi thương, quần thần bên dưới có người sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, cũng có người lộ ra vẻ xấu hổ.

- Những người ở đây không phải không có vấn đề, các ngươi không tốt hơn những kẻ vừa rồi trẫm bắt lại bao nhiêu đâu. Các ngươi tự chạm ngực mình xem, các ngươi có còn lương tâm không?

......

......

Một lát sau, dường như đã nói mệt mỏi, Cảnh đế hơi suy sụp ngồi xuống long ỷ, nói:

- Trẫm nói xong, đến lượt các ngươi nói.

Phần lớn quần thần vẫn cúi đầu, toàn bộ đại điện lặng như tờ. Lúc này, kẻ nào mở miệng trước, người đó phải nghênh đón lửa giận của bệ hạ trước.

- Thần có lời muốn nói.

Trong sự yên tĩnh đến đáng sợ này, một giọng nói không nhanh không chậm truyền tới từ một cây cột phía sau.

Nhìn người trẻ tuổi bước ra cây cột đằng sau ấy, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Lý Bá Tước, lại là Lý Bá Tước!

Chuyện thanh tra sổ sách lần này do học sinh Viện Toán Học hoàn thành, thân là viện trưởng của Viện Toán Học, lại còn là người được thượng sủng ái nhất trong triều, hắn vốn có thể không đếm xỉa đến nhưng lại đứng ra vào giờ phút này, rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn không biết bệ hạ đang nổi nóng, ai ra mặt sẽ xui xẻo sao?

Trong đám người, Lại bộ Thị lang Lý Minh Trạch ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, Binh bộ Thượng thư Nghiêm Bỉnh nhíu mày, Kinh triệu doãn Đổng Văn Duẫn kinh ngạc liếc mắt một cái, cũng có mấy người đứng tại nơi hẻo lánh quăng ra ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

- Nói.

Cảnh đế nhìn về phía hắn, thản nhiên nói.

- Khởi bẩm bệ hạ.

Lý Dịch ngẩng đầu, nói:

- Viện Toán Học đã mở được nửa tháng, để xây dựng một môi trường học tập tốt đẹp cho các học sinh, thần muốn đào một cái hồ nhân tạo bên trong Viện Toán Học, nhưng tài chính dự trù của học viện không đủ, bởi vậy muốn xin bệ hạ một khoản chi...

Lời còn chưa dứt, trên điện đã có không ít người giật mình tại chỗ.

Đây là lúc nói chuyện đào hồ sao?

Bệ hạ đang nói đến tham ô, liên quan gì đến đào hồ?

Nếu lui một vạn bước, thì đào hồ và việc học của Viện Toán Học có quan hệ gì?

Lý Bá Tước thật sự cho rằng, ỷ vào được bệ hạ coi trọng là có thể làm càn trên triều đình như vậy sao?

Không chờ họ có bất kỳ phản ứng nào thì lại có một người đi tới, Tiết lão tướng quân giọng thô kệch:

- Lão thần cả gan, muốn xin bệ hạ chi mười vạn lượng, vì các tướng sĩ trên tiền tuyến mua thêm một lượng lớn quân giới mới...

Lý Dịch nhìn Tiết lão tướng quân một cái, vừa mở miệng chính là mười vạn lượng, đúng là gừng càng già càng cay, tâm cũng ác đến sợ luôn...

Mọi người vẫn chưa nghĩ thông vì sao Tiết lão tướng quân muốn chen chân, trong điện lại có một tiếng truyền đến, trưởng công chúa điện hạ đi lên trước, nói:

- Nhi thần phụng chỉ thành lập Nữ Viện, kinh phí tạm thời thiếu năm vạn lượng...

Ninh Vương thế tử, viện trưởng Viện Khoa Học Lý Hiên tiến lên mấy bước, nói:

- Viện Khoa Học sắp mở, muốn xin bệ hạ năm vạn lượng kinh phí nghiên cứu...

.....

.....

Điên, điên hết cả rồi.

Đây là cảm nhận trực quan nhất của nhóm triều thần.

Chính vì quốc khố căng thẳng nên mới có lần thanh tra sổ sách và bệ hạ nổi trận lôi đình này, mà giờ lại nói đến chuyện đó, không phải tự tìm chỗ chết sao?

Lý Bá Tước tái phát chứng động kinh, Tiết lão tướng quân già rồi hồ đồ còn hiểu được, nhưng công chúa điện hạ và thế tử điện hạ xem náo nhiệt gì chứ?

Không ít người trong triều biến sắc, cũng không ít người nở nụ cười hả hê.

Một khắc sau, Cảnh đế đứng lên, trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi nói:

- Toán học kiểu mới cực kì quan trọng đối với Cảnh quốc ta, các tướng sĩ tại tiền tuyến giết địch cũng không thể thiếu quân giới, thành lập Nữ Viện cũng để tạo phúc cho nữ tử, nghiên cứu của Viện Khoa Học thì hữu ích cho đất nước...Nhưng quốc khố căng thẳng, cần dùng bạc ở chỗ quan trọng nhất...

Cảnh đế ngẫm lại, nói:

- Quốc khố không thể tự ý dùng, như vậy đi, trẫm rút một vạn lượng từ phủ Nội vụ, còn về phân chia thế nào, tự các ngươi thương lượng đi.

Tiết lão tướng quân vội vàng nói:

- Bệ hạ, tuyệt đối không thể, phủ Nội vụ phụ trách chi tiêu trong cung, tuyệt đối không thể nhập làm một với những thé này được.

Cảnh đế khoát tay, nói:

- Không sao, giảm quy cách yến hội trong hậu cung xuống nhất đẳng, trẫm cũng bớt chút ít ở khoản khác, ắt sẽ tiết kiệm ra thôi.

Quần thần cả điện vô cùng ngạc nhiên, không ngờ bệ hạ không hề trách cứ chút nào, bình thản như không nhận lấy đề tài này? So với mấy chuyện này, hình như việc sổ sách gần như đã huyên náo triều đình đến sụp đổ sổ quan trọng hơn mà?

Trong số đông đảo quần thần, có một quan viên trung niên chợt lấy lại tinh thần, một khắc sau, hô hấp hơi gấp rút, sắc mặt cũng trở nên hồng hào cả lên.

Hắn thở sâu, bước nhanh đến phía trước một bước, chính khí lẫm nhiên nói:

- Bệ hạ, các khoản chi trong cung mà phủ Nội vụ phụ trách đã được trải qua tính toán chi li, tuyệt đối không thể cắt giảm chi phí. Thân là thần tử, nên vì bệ hạ phân ưu, thần nguyện ý vì tướng sĩ Cảnh quốc ta quyên ra hai vạn lượng!

Không ít quan viên trong triều sững sờ, sau khi liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc như đã nhận ra được gì đó, có không ít người trở nên kích động...


Bạn cần đăng nhập để bình luận