Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 798: Ngươi Nói Người Nào Ăn Dấm?



Chương 798: Ngươi Nói Người Nào Ăn Dấm?





----------------------

Lý Dịch suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy hẳn vẫn là Liễu nhị tiểu thư thắng.

Nguyên nhân là thực lực của hai người vốn tương tự nhau, nhiều lần tỷ thí như thế cũng đều không phân được thắng bại, chắc bởi vì tâm tình Liễu nhị tiểu thư lần này không tốt hoặc do nguyên nhân khác mà thua nửa chiêu, đợi đến lúc sau tâm tình của trưởng công chúa không tốt hoặc do đại di mụ tới, thì chắc Liễu nhị tiểu thư sẽ thắng lại nửa chiêu.

Nói cách khác, tỉ lệ các nàng luận võ luận bàn thắng bại là năm - năm.

Mà ở một phương diện khác, trưởng công chúa thua rất triệt để.

Liễu nhị tiểu thư càng có nội hàm hơn so với nàng ở phương diện kia, đây hoàn toàn là đơn phương nghiền ép, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng coi như cả một đời cũng không thể vươn mình.

Đáng thương nhất vẫn là trưởng công chúa, Lý Dịch quyết định đối tốt với nàng một chút, hôm nay nấu nhiều hơn canh so với lần trước.

Liễu nhị tiểu thư vừa tắm rửa xong, tạm thời đổi một thân y phục rộng rãi, tóc dài màu đen ướt sũng khoác trên vai khiến cả viện đều trở nên rạng rỡ không ít.

Lý Dịch đã chuẩn bị kỹ càng tất cả nguyên liệu nấu ăn, dự tính đợi đến khi Thọ Ninh các nàng sắp trở về bắt đầu làm, hắn nhìn lấy Liễu nhị tiểu thư hỏi.

- Muội không phải cùng các nàng ra ngoài à, tại sao lại trở về?

Liễu nhị tiểu thư vén tóc ra sau vai, thản nhiên nói.

- Liễu Minh có một số việc cần phải xử lý.

- Vậy muội nhanh đi đi.

Nàng là Minh chủ Liễu Minh, có đoạn thời gian xác thực sẽ bận bịu một số chuyện, Lý Dịch thuận miệng nói.

- Ngươi hi vọng ta đi ra ngoài như vậy?

Liễu nhị tiểu thư đưa hai tay ôm ngực, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Lý Dịch đột nhiên cảm thấy đáng lẽ ra hắn nên ăn chực nốt cơm chiều ở hẻm Dương Liễu rồi mới trở lại.

- Ý của ta là.

Lý Dịch nhìn nàng, thành khẩn nói.

- Đi sớm về sớm, ta chờ muội về nhà.

Nam nhân đều là loài động vật có mới nới cũ, hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Đoạn thời gian trước còn thường xuyên triệu mình tiến cung ăn cơm cùng hắn, nhưng bởi vì loli ngạo kiều trước khi ăn cơm lột vỏ hai con tôm cho lão, Vĩnh Ninh tự tay đút cho lão liền hủy bỏ tư cách lên bàn ngồi ăn của hắn.

Nói như thể mình nguyện ý cùng lão ngồi ăn một bàn vậy, nhìn Liễu nhị tiểu thư còn đẹp mắt hơn nhìn lão gấp trăm lần, hai người ăn nhiều món ăn như vậy, còn có vẻ như sợ người khác ăn hết -- Lý Dịch nhìn thấy trưởng công chúa từ bên cạnh đi tới ngồi xuống, nghi hoặc hỏi.

- Tại sao cô lại tới đây?

Lý Minh Châu nhìn qua hắn, khiêu mi nói.

- Không chào đón?

Cổ ngữ có nói “Ăn không nói, ngủ không nói”, cổ nhân nói không sai, Lý Dịch cúi đầu ăn cơm, nghe lời của cổ nhân nhất định không sai.

- Thư viện gặp phải một vài vấn đề, thư tịch không đủ, nếu chỉ ở Kinh Thành thì vẫn còn đủ, thế nhưng đến khi thư viện ở các nơi đều dựng lên, thư tịch, trang giấy, đều là vấn đề rất lớn. Rất nhiều bản khắc thư tịch đều ở trong tay những thơ văn gia truyền của môn phiệt đại tộc, bao gồm cả đại bộ phận phường giấy của Cảnh Quốc cũng bị bọn họ một mực nắm trong tay.

Trưởng công chúa một câu nói xong mọi chuyện, Liễu nhị tiểu thư liếc nhìn hắn bằng một con mắt, thản nhiên nói.

- Ăn cơm thì ăn cơm đi, những chuyện kia để ăn xong lại nói tiếp.

Nàng cầm lấy đũa, gắp một miếng cá hấp đặt vào trong chén của Lý Dịch.

- Cá không tệ, ngươi nếm thử đi.

Đôi đũa trong tay Lý Dịch suýt chút nữa thì rơi trên mặt đất, hắn ngẩng đầu, có chút sững sờ nhìn nàng.

Liễu nhị tiểu thư thế mà lại gắp thức ăn cho hắn, đây chính là lần đầu khai thiên tích địa, thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh a.

Hắn kinh ngạc gật đầu, đũa vừa mới duỗi ra, trong chén lại nhiều thêm một miếng gà hầm cay.

Trưởng công chúa thu hồi đũa, nhìn hắn nói:

- Cái này cũng ăn rất ngon, ngươi nếm thử một chút.

Lý Dịch nhìn đồ ăn trong chén, cùng với hai luồng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm mình.

Trong một đời người, phải đối mặt rất nhiều lựa chọn, hai sự lựa chọn khác biệt, thường thường mang ý nghĩa của hai đoạn nhân sinh không giống nhau.

Cho nên phải học được cách buông xuống, vi cá và tay gấu không thể đều cùng chiếm được, nhưng cá hấp và gà hầm cay lại có thể.

Lý Dịch dự định thử một chút.

Cá là Liễu nhị tiểu thư gắp, gà là trưởng công chúa gắp, ăn cái nào trước cũng đều không đúng.

Đối với người khác mà nói, đây là một lựa chọn cực kì khó khăn, nhưng đối với hắn thì không phải.

Hắn lấy một miếng bánh tráng, cuốn hai miếng thịt kia chung vào một chỗ.

- Cám ơn.

Hắn nhét bánh tráng vào trong miệng, một ngụm nuốt vào, cảm kích nhìn hai nữ tử rồi nói.

Sau một khắc, hắn mãnh liệt ôm cổ, vội vã chạy vào trong nhà bếp.

- Xương cá, mắc, mắc ngay cổ, dấm…

Bữa cơm này ngược lại ăn có chút tư vị, chỉ là tất cả đều là vị chua, khi Lý Dịch một lần nữa ngồi trở lại bàn ăn, cá hấp đối với hắn mà nói cũng không hề khác gì cá nấu dấm đường, mà vẫn là loại mà bỏ nhiều dấm.

Nhưng giờ ngay cả cơm trắng trong chén đều cảm thấy chua, Lý Dịch để đũa xuống, tức giận nói:

- Vừa rồi uống quá nhiều dấm, chua chết ta rồi!

- Ngươi nói người nào ăn dấm!

Hai nữ tử để đũa xuống, ánh mắt đồng thời nhìn về phía hắn.

Lý Dịch quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư đang nhíu mày, lại nhìn ánh mắt ngưng lại của trưởng công chúa, yên lặng đứng lên, không nói một lời, mang chén cơm trắng của mình đi vào nhà bếp.

Cơm trắng thêm dấm chua không thể ăn được nữa, thật nhớ Như Nghi, thật nhớ Tiểu Hoàn.

Phủ đệ của Trần Quốc Công, bao gồm cấp sự trung Trần Trùng trong đó, bên trong còn có không ít bóng người, lại không phải quan viên trong triều đình, mà chính là một ít nhân vật mấu chốt của hào môn cự phiệt.

Trên mặt một người lộ ra vẻ cười lạnh.

- Ta ngược lại muốn xem xem, không có thư tịch, không có trang giấy, cái thư viện này, còn có thể làm tiếp như thế nào!

- Nếu chỉ là thư tịch, triều đình có không ít bản khắc cần phải lưu giữ, nếu như trưởng công chúa có thể thuyết phục bệ hạ lấy ra số thư tịch mà triều đình cất giấu, chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, ngược lại là phường giấy, Dư huynh, phường giấy ở các nơi của nhà các ngươi, phải trông coi thật kĩ.

- Chuyện này thì các ngươi cứ yên tâm, giấy của Dư gia sẽ không bán một tờ nào cho thư viện cả, bọn họ muốn chặt đứt căn cơ của gia tộc chúng ta, Dư gia ta vẫn biết nặng nhẹ.

- Dư huynh hiểu rõ là tốt rồi, nhưng mà không thể ngăn cản những thư viện đó, sợ là mấy chục năm sau này, mấy gia tộc chúng ta cũng chỉ còn trên danh nghĩa.

Đám người đang ngồi đều rất rõ ràng, gia tộc bọn họ có thể đứng sừng sững mấy chục trên trăm năm không ngã là dựa vào cái gì, nếu như để thư viện tùy ý phát triển tiếp, sĩ tử trong thiên hạ còn không phải đều bị thư viện lung lạc, căn cơ mà bọn họ đặt chân sẽ bị hủy mất.

Ngoài cửa, một bóng người mảnh mai đi đến dưới hiên, lúc này có một tên hạ nhân ở phía dưới chạy bộ tiến đến, cung kính hỏi.

- Tiểu thư, nhị gia đang nói chuyện ở bên trong, ta lập tức đi bẩm báo.

Nữ tử tóc trắng khoát tay.

- Không cần, ta chỉ ra ngoài đi dạo, đợi đến khi nhị ca bàn xong việc, ngươi thông báo cho hắn một tiếng là được.

Nói xong, nàng cùng một nha hoàn đi về phía cửa phủ.

Một con đường nào đó của Kinh Thành, cô gái trẻ tuổi đi phía trước, sau lưng là một thiếu nữ đang theo sát.

Tằng Túy Mặc quay đầu lại, trừng mắt liếc Tiểu Thúy một chút, nói:

- Nha đầu nhà ngươi, lá gan gần đây càng lúc càng lớn lần sau còn nói lung tung, cẩn thận cái mông của ngươi!

Thiếu nữ mân mê miệng, có chút ủy khuất nói.

- Tiểu thư, Tiểu Thúy cũng vì muốn tốt cho người, người làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, tất nhiên phải để cho hắn biết, nếu không thì chẳng phải làm công cốc?

Tằng Túy Mặc liếc mắt nhìn nàng, nói.

- Cái gì gọi làm vì hắn, đây là vì ta, ta chỉ vì chính ta, vì hài tử của ta mà thôi.

Tiểu Thúy nhìn nàng, yếu ớt nói.

- Hài tử của người còn không phải hài tử của hắn, không khác nhau mà.

- Tiểu… Thúy!

Thiếu nữ liếc mắt nhìn nàng, có chút u oán nói.

- Tiểu thư, người còn gạt ta, ngày đó ta đều nhìn thấy hết, các ngươi trên giường ôm ấp lăn qua lăn lại.

Sắc mặt Tằng Túy Mặc hồng hồng, trừng mắt liếc nàng một chút, nói.

- Sắp đến cửa hàng rồi, không được nói lung tung, trở về lại thu thập ngươi sau!

- Tằng cô nương tốt!

Hai người đi vào một tiệm vải, lập tức có mấy nữ tử đi lên phía trước, cung kính hành lễ.

- Không có chuyện gì, ta chỉ tùy tiện nhìn xem, các ngươi cứ làm việc đi.

Tằng Túy Mặc đi đến cửa ra vào của cửa hàng, nàng lại quay đầu lại nói.

- Đúng rồi, mang đồ vật hôm qua ta để ở chỗ này vào đi.

Một thiếu nữ đáp một tiếng, lấy ra một túi quần áo nhỏ từ trong quầy, chỉ là biểu hiện trên mặt lại có chút buồn cười, cuối cùng đành cưỡng ép nhịn xuống không để cho mình phải bật cười, sau đó cầm túi quần áo đi vào.

Nhưng trong lòng âm thầm buồn cười, Tằng cô nương có dung mạo xinh đẹp, vẽ cũng rất đẹp, thế nhưng mà tài năng may vá của cô gái này… thật đúng là không thể nhìn nổi.

Thiếu nữ đi từ trong phòng ra, nhìn thấy có khách đi vào, thần sắc đầu tiên khẽ giật mình, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nghênh đón, hỏi:

- Vị phu nhân này, ngài muốn xem gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận