Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 742: Đế Vương Tuổi Xế Chiều


Chương 742: Đế Vương Tuổi Xế Chiều





----------------------

Càng tới gần Kinh Đô, suy nghĩ trở về nhà của Lý Dịch càng mãnh liệt, thớt ngựa đổi lại đổi, gần như đi cả ngày lẫn đêm.

Bởi vậy, khi Mật Điệp Tư cứ người tiến về báo tin cũng nhanh hơn bọn họ không bao lâu.

Giờ phút này, tin tức hắn hồi kinh hẳn mới vừa truyền đến hoàng cung.

Gần năm tháng không thấy, Như Nghi cũng không phát sinh biến hóa lớn, chỉ là bụng có chút nhô ra ngoài, Lý Dịch đi qua, nhẹ nhàng ôm nàng, sau đó khom lưng, dán lỗ tai trên bụng nàng, có thể cảm nhận được một đạo sinh mệnh khí tức khác đang vận động.

Làm người hai đời, trải qua không ít, cảm giác giờ phút này lại là lần đầu tiên thể nghiệm qua.

Như Nghi đưa tay sờ đầu hắn, nói khẽ.

- Tướng công…

Trong lòng hai người có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lúc nói ra miệng, chỉ có mấy chữ đơn giản hoặc một tiếng gọi.

Nhưng tâm tình muốn biểu đạt cũng không cần nói nhiều, mỗi người đều cảm nhận được.

Tiểu nha hoàn kéo tay nhị tiểu thư, nhìn lấy hai bóng người đang đứng trước cửa phòng, khóe môi nhếch lên nụ cười có chút ngơ ngác, cả trái tim đều bị tâm tình vui sướng lấp đầy.

- Thật tốt.

Trong lòng nàng nghĩ như vậy.

Cho dù Lý Dịch giờ phút này rất muốn nắm tay Như Nghi cả ngày, dù không nói lời nào chỉ cần nhìn vợ mình, nhưng tin tức hắn trở về vừa rồi đã truyền đi, lão phu nhân lau nước mắt đi tới, hắn vẫn trước đi qua an ủi bà.

- Trở về thì tốt, trở về thì tốt…

Lý gia lão phu nhân trải qua rất nhiều mưa to gió lớn, tâm tình rất nhanh ổn định lại, vỗ vỗ tay hắn, luôn miệng nói.

Sau đó giống nhớ tới cái gì, đi qua, nắm tay Như Nghi, nói.

- Giờ cũng đã an tâm, mấy tháng sau này thì chuyển đến trong thành đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau…

Thấy sau khi lão phu nhân lau nước mắt xong dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Lý Dịch giật mình, rất nhanh ý thức được ý của bà.

Đây là…đang đề phòng hắn?

Coi như hắn có cầm thú cũng không có cầm thú như vậy nha…

Hắn tự nhiên không thể để Như Nghi rời đi, nhưng đi vào trong thành lại rất cần thiết.

Rất tiện lợi, nội thành Kinh Đô cũng không chỉ toàn mỗi ồn ào, mua một tòa nhà có vườn đẹp non xanh nước biếc để nàng an tâm dưỡng thai, người một nhà ở bên trong cũng thuận tiện.

Thật vất vả mới đưa lão phu nhân đi, Tiểu Hoàn líu ríu chạy tới, hỏi thăm chuyện phát sinh mấy tháng nay, Như Nghi ngồi ở một bên, nghiêng tai nghe, sau đó cố sự nữ hiệp một người một kiếm anh dũng đấu tranh cùng đạo cô tà ác cứu ra anh hùng bắt đầu…

Trong sân nhỏ trong một trang viên bên cạnh, lão giả dơ bẩn nhìn lão nhân nằm trên ghế xích đu, cung kính nói.

- Tiền bối, người đã mang về, giải dược…

Lão nhân gia tiện tay ném một cái bình sứ qua, trên mặt lão giả dơ bẩn lộ ra vẻ kích động, không kịp chờ đợi mở ra, nuốt một viên thuốc bên trong vào bụng.

- Vò thành bụi phấn, tắm trong thùng, vận công ngâm một canh giờ, loại độc này có thể giải.

Âm thanh Lão nhân gia lúc này mới chậm rãi truyền đến.

Vẻ vui mừng trên mặt lão giả dơ bẩn ngưng lại, sau khi ngu ngơ một cái chớp mắt, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Trong thời điểm sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng đập lưng mình, lại cố gắng phun dược hoàn kia ra.

Nhìn thấy vết bẩn dưới mặt đất, tuy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, nhưng lại thở mạnh một hơi.

Trên ghế xích đu, lão nhân gia duỗi cái lưng mệt mỏi, nói.

- Nếu uống thuốc cũng được, hiệu quả sẽ càng tốt hơn một chút.

Biểu hiện trên mặt lão giả dơ bẩn lần nữa cứng đờ, sau một lát, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Thời điểm mặt mo lạnh tanh không có một tia biểu lộ của Thường Đức đập vào tầm mắt Lý Dịch là hắn biết, chắc đến tối mới có thể kể tiếp cho Tiểu Hoàn và Như Nghi nghe chuyện hắn cùng Liễu nhị tiểu thư như thế nào hai tay cầm hai thanh đao cắt dưa hấu đối mặt với mười mấy tên ác đồ trên đường cái, chém giết đến trời đất tối tăm.

- Bệ hạ triệu kiến.

Âm thanh Thường Đức tuy vẫn lạnh như băng nhưng trên mặt lại hiện ra một tia biểu lộ không giống.

- Đi thôi…

Lão hoàng đế bên kia tránh không khỏi, huống hồ Lý Dịch cũng muốn tiến cung gặp hắn một chút, sau đó là Vĩnh Ninh, Thọ Ninh còn có trưởng công chúa, cũng không biết thời gian dài như vậy, các nàng như thế nào?

Đi lúc ra khỏi nhà, nhìn thấy lão giả dơ bẩn đi ra từ một sân khác, đi theo phía sau hắn.

Ánh mắt Thường Đức ngưng lại, nhìn hắn nhiều thêm mấy lần.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Từ Lão có việc muốn đi ra ngoài?

Lão giả dơ bẩn gật gật đầu.

- Muốn đi ra ngoài mua ít đồ, cùng một chỗ đi.

Lý Dịch nhìn hắn nói.

- Mua thứ gì, ta lúc trở về sẽ mang cho ngươi.

Lão giả dơ bẩn nói.

- Không cần, vẫn nên cùng đi thì hơn.

Tuy nói có Lão Thường, trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu không thì khi về bảo hắn đưa mình trở về, nhưng bên người lại nhiều thêm một vị Tông Sư chung quy không phải chuyện gì xấu, hắn muốn theo liền để hắn theo.

Cùng nhau đi tới, không có phát hiện KINH ĐÔ có thay đổi gì, lão giả dơ bẩn xuống xe tại cửa cung, thời gian qua đi mấy tháng, Lý Dịch một lần nữa bước vào cung.

Lý Dịch nhìn Thường Đức phía trước một chút, mở miệng.

- Lão Thường, mấy tháng không thấy, lần nữa gặp mặt, coi như ngươi không cao hứng cũng không cần luôn luôn nghiêm mặt chứ.

Thường Đức liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

- Mấy tháng không thấy, Lý Huyện Hầu (*) ngược lại tiến cảnh nhanh chóng.

(*: Hầu tước của một huyện)

Ánh mắt Tông Sư cũng rất độc, có thể được lão Thường đánh giá như thế, Lý Dịch cảm thấy mình có năng lực xông lên Thiên Bảng một lần, nếu như gặp lại tên Bạch Hổ sử giả họ Phương kia, chắc sẽ không rơi xuống hạ phong.

Một chỗ trước cung điện có âm thanh líu ríu truyền đến, mấy bóng người đang truy đuổi, vui cười đùa giỡn.

Lúc đi qua nơi đó, Lý Dịch nhìn thấy xa xa có một bóng người nhỏ bé từ bên trong chạy ra, trên mặt mang theo tươi cười, cúi người, giang tay ôm nàng, giơ lên cao, sau đó đụng chóp mũi, hỏi.

- Có muốn hay không, ta…

Mặc dù Vĩnh Ninh không có nói chuyện nhưng lại nhanh chóng đưa tay vào túi bách bảo của mình lấy ra một cái bánh, lột xong đưa vào miệng Lý Dịch.

Thời điểm Lý Dịch nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, một bóng người khác cũng chạy tới.

- Tiên sinh!

Ngạo kiều la lỵ đã qua mười hai tuổi giống như một hài tử vĩnh viễn chưa trưởng thành, sau khi nhào tới thì đeo trên người hắn giống như bạch tuộc, tư thế này thực sự rất bất nhã, Lý Dịch đành phải một tay ôm Vĩnh Ninh, một tay khác ôm nàng.

Còn tốt, hắn hiện tại đã không còn là thư sinh yếu đuối, nếu không, tư thế dạng này, hai cánh tay thật có chút không chịu nổi.

Cứ ôm hai vị công chúa lắc lư trong hoàng cung khó tránh khỏi có chút quá mức không kiêng nể, sau lúc ban đầu kích động, ngạo kiều la lỵ cũng rốt cục kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhảy xuống, nhưng vẫn nắm lấy tay Lý Dịch, không chịu buông.

Tiên sinh trở về, điều này đại biểu nàng có thể xuất cung đi chơi, không có tiên sinh, hoàng tỷ bề bộn nhiều việc, nàng đã rất lâu rồi chưa có xuất cung.

Mỗi lần đi vào trong cung gặp lão hoàng đế không ở Cần Chính Điện, Lập Chính Điện thì cũng Ngự Hoa Viên.

Lần này không giống, lần này đi đến chỗ không phải bất kỳ ba địa phương nào đã liệt kê ở trên.

Lúc đi đến cửa của một cung điện, Thường Đức thấp giọng nhắc nhở một câu.

- Bệ hạ gần đây nhiễm phong hàn, tận lực đừng quá lâu.

Lý Dịch còn có rất nhiều chuyện muốn làm, đương nhiên không muốn nói quá lâu, gật gật đầu, Thường Đức đẩy cửa ra, Lý Dịch đi theo phía sau đi vào.

Thường Đức đi đến trước giường, thấp giọng nói.

- Bệ hạ, Lý Huyện Hậu đến.

Mấy tháng không thấy, Cảnh Đế già nua hơn rất nhiều, sắc mặt cũng vì bệnh trạng mà tái nhợt, trên thân lộ ra cảm giác xế chiều, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nhìn một chút, tiến lên một bước, đè xuống chấn động trong lòng, khom người chào.

- Thần, tham kiến bệ hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận