Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 941: Thiện Ác Hữu Báo



Chương 941: Thiện Ác Hữu Báo





----------------------

Những ngày qua, các quan viên quyền quý ở Kinh Đô phạm phải tội ngập trời, quan viên Thục Châu bị Thục Vương liên lụy, thực ra tự thân cũng không phải vô cùng hung ác, vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, có thể cũng có một ít hành vi ức hiếp bách tính nhưng tội cũng không đáng chết.

Tội chết có thể miễn nhưng con đường làm quan sợ rằng sẽ kết thúc, cơ thể cũng sẽ nhận không ít tra tấn, việc này không thể tránh khỏi.

Tuy Lý Dịch đã từng xảy ra một số mâu thuẫn với Giang Tử An, nhưng đây cũng đã là chuyện rất lâu trước đây, lúc ở Thục Châu, đối phương có thể nói có ân cứu mạng đối với hắn và Như Ý, mặc kệ lúc ấy hắn có phải xuất phát từ thật tâm hay không, đều đủ để bỏ qua hết tất cả ân oán trước kia, khi nhìn thấy hắn luân lạc tới mức độ này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Đại Lý Tự và Mật Điệp Tư còn muốn trải qua một số quá trình, hai ngày này, sợ rằng sẽ để Giang huynh chịu ủy khuất.

Lý Dịch đứng dậy, nhìn Giang Tử An nói.

- Nhưng mà, khổ của Giang huynh cũng không phải nhận không, ngươi ở bên Thục Vương vất vả nhiều năm như vậy, triều đình nhất định sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.

Giang Tử An vội vàng lắc đầu.

- Không ủy khuất, không ủy khuất.

Có thể còn sống đi ra từ nơi này, đã cực kỳ may mắn đối với hắn mà nói, không còn bị án này liên luỵ, Quan phục nguyên chức thậm chí càng tiến một bước, càng là việc hắn đến giờ chưa từng nghĩ qua.

Có trưởng công chúa ở chỗ này, trong lòng mọi người đều cực kỳ tâm thần bất định, không dám nói bừa, an bài tốt việc của Giang Tử An, Lý Dịch cũng không ở lại lâu, cáo từ rời đi.

Sau khi Lý Dịch và trưởng công chúa đi, một quan viên ở Đại Lí Tự lập tức thay đổi sắc mặt, trừng mắt mấy tên ngục tốt bên cạnh, nói.

- Ai, mấy người các ngươi, con mắt để đó làm gì, còn không mau dọn dẹp nơi này sạch một chút cho Giang đại nhân.

Không ai nghĩ tới, bên trong nhóm phạm quan này lại ẩn giấu một nhân vật.

Có giao tình với Lý Hầu Tước, nằm vùng bên cạnh Thục Vương, sau này người này đi ra ngoài, còn không phải một bước lên mây, lên như diều gặp gió.

Mặc dù hắn không có biện pháp mang vị Giang đại nhân này ra nhưng vẫn có thể cải thiện hoàn cảnh phòng giam một chút.

- Nơi này, quét sạch nơi này, thùng phân, thùng phân một canh giờ đổi một lần, lại đi mang một chiếc giường mới và chăn bông tới đây.

Nói xong, lại nhìn nữ tử nắm chặt bàn tay vị Giang đại nhân, con ngươi đảo loanh quanh, nói.

- Giang đại nhân, thật sự không có ý gì, những ngày gần đây phòng giam bận rộn, nếu không, hai ngày nay ngài và Giang phu nhân trước hết ở chung phòng đi.

Giang Tử An tự nhiên có thể cảm nhận được thiện ý do vị quan viên Đại Lý Tự này, gật đầu.

- Đa tạ vị đại nhân này.

Quan viên Đại Lý Tự nở nụ cười, nói.

- Không cần khách khí, không cần khách khí!

Rất nhanh, chính giữa phòng giam được quét dọn không nhuốm bụi trần, cái giường đơn đổi thành giường đôi, chăn bông trên giường cũng đều mới tinh, thậm chí ngay cả bốn phía phòng giam cũng đều được phủ lên rèm, tùy thời có thể buông xuống, như một căn phòng nhỏ riêng biệt.

Bên giường, cô gái trẻ tuổi kéo tay Giang Tử An, nghi ngờ nói.

- Phu quân, ngươi và vị Lý đại nhân kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Giang Tử An thở dài, trên mặt hiện ra một tia nhớ lại, kể.

- Đó là vào mùa thu của ba năm trước, ta vừa mới đậu tiến sĩ, trong lồng ngực tràn đầy một bầu nhiệt huyết, hăng hái, ngày đó thiết yến trong Ninh Vương phủ, mở tiệc chiêu đãi các tân khoa tiến sĩ Khánh An phủ, sau đó, sau đó ta gặp được hắn.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó ta bị đày đi đến Thục Châu xa xôi.

Giang Tử An thở dài, lẩm bẩm.

- Có họa thì tất sẽ có phúc, phúc và họa đi với nhau, thật nói không rõ.

Vài người trong phòng giam khác thấy nơi kia bị cách ly, đều lộ rõ vẻ hâm mộ trên mặt.

Thật nghĩ không ra, thiên lao Đại Lý Tự phục vụ chu đáo như thế, cơm ăn trước khi chém đầu phong phú như thế cũng không nói, lại còn có ưu đãi rõ ràng, có cơm có giường còn có nữ nhân, cái này cũng không giống như đang ngồi tù.

Nhưng nghĩ tới đây sẽ là ngày cuối hắn được hưởng thụ, mọi người đều không còn hâm mộ.

Chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi mà thôi, nói không chừng khi trời sáng, hắn sẽ đối mặt với một đao vào cổ.

Bọn họ chỉ có thể dán lỗ tai trên tường, yên tĩnh nghe, nghe và nghe.

Lưu Nhất Thủ còn muốn lấy chứng người Đại Lý Tự, mấy ngày nay ăn ở đều tại nơi này, ba người Lý Dịch đi một vòng Thiên Lao, rồi mới đi ra khỏi Đại Lý Tự.

- Thục Vương đã chạy, Thôi gia kết thúc, trong lúc nhất thời thật khiến người ta có chút khó tiếp nhận.

Lý Hiên thở dài, hỏi.

- Minh Châu, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Lý Minh Châu cúi đầu bước đi, không trả lời.

Lý Hiên quay lại nhìn nàng.

- Minh Châu?

Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, nhìn hắn gật đầu nói.

- Ừm, ngươi nói đúng.

Lý Hiên sững sờ, nghi ngờ nói.

- Vừa rồi ta nói cái gì?

- Ta còn có một số việc chưa xử lý xong, về cung trước đây.

Lý Minh Châu ném ra câu nói, bước nhanh rời đi.

Lý Hiên nhìn bóng lưng nàng đang vội vã rời đi, sờ sờ cái cằm không có tý râu nào, nói.

- Nàng có tâm sự.

Lý Dịch bấm tay tính toán.

- Mỗi tháng nữ nhân đều có vài ngày như vậy, qua mấy ngày sẽ khỏe lại ngay.

Lý Hiên lại không tiếp tục đề tài này, đột nhiên hỏi.

- Cái mông của ngươi tốt?

Lý Dịch quay lại nhìn hắn, cau mày nói.

- Cái mông ta luôn rất tốt.

- Ngày đó lúc ta đi đến nhà ngươi, đều nhìn thấy.

Hắn lắc đầu, nhìn Lý Dịch có chút đáng thương nói.

- Ta cảm thấy, so với việc ngươi cầm nàng xuống thì việc nàng cầm ngươi xuống có thể dễ hơn một chút.

Vân Khê Thôn, một thôn cách kinh đô mấy chục dặm, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, Vân Khê Thôn dựa vào núi Lâm Thủy, thôn dân chủ yếu lấy nghề đánh cá và trồng trọt mà sinh sống, ngẫu nhiên cũng sẽ lên núi săn bắt, đi bộ mấy chục dặm, đến chợ ở Kinh Đô đổi tiền.

Kinh Đô đều là người có tiền, cực kỳ ưa thích đối với món ăn dân dã trên núi.

Thôn làng hoang vắng, khoảng cách đường đi không gần, mấy chục có thể lên đến trên trăm năm nay, thôn dân ở Vân Khê Thôn làm việc khi trời mọc, mặt trời lặn thì nghỉ, trừ ngày thường thu mua và hoạt động bán với bên ngoài thì rất ít giao lưu với ngoại giới.

Đương nhiên cũng có thời gian sẽ có một ít ngoại nhân đi ngang qua thôn, nghỉ chân một chút, lấy chén nước uống, thôn dân sẽ không từ chối.

Lúc này, cửa thôn đặt dưới cây hòe lớn, một tên hán tử quệt mồm, tán thán.

- Có núi có nước, nơi này tốt.

Đối diện hắn, một thôn dân chất phác cười nói.

- Trong lòng của chúng ta, nơi này cho dù Kinh Đô cũng không sánh nổi.

Hắn nói xong, khoát tay đối với lão giả đi tới từ bên ngoài, hỏi.

- Lưu lão đầu, lại đi lên núi sao?

Lão giả đi đứng dường như có tật, bước đi bất ổn, vác trên lưng một cái giỏ trúc, cười nói.

- Thì đi hái chút thuốc, tiến sâu thêm một chút.

Nhìn thấy lão giả khập khiễng rời đi, thôn dân kia chậc lưỡi, nói.

- Lưu lão đầu cũng là người đáng thương, hai vợ chồng thật vất vả mới có một đứa con gái, có một lần đi vào trong thành, còn bị người công tử nhà có quyền có thế trong Kinh Đô sai người giày xéo, sau này cô nương kia nhảy sông, Lưu lão đầu tự mình đi đến nha môn đòi công đạo, bị người cắt ngang chân, lão bà tử trong nhà bị bệnh, đến bây giờ vẫn còn chưa tốt lên, ai.

Đại hán lắc đầu, nói.

- Cũng thật đáng thương, có điều, triều đình có chính sách cho những trường hợp giống như lão nhân, Trưởng công chúa điện hạ xây dựng rất nhiều y quán, xem bệnh không cần tiền, không cần phải tự mình đi hái thuốc.

- Công chúa điện hạ rất tốt, người cả thôn của chúng ta đều nhớ ơn của người, nếu không có y quán của công chúa điện hạ, lão bà tử đã sớm chết, hái thuốc cũng không phải cho lão bà tử nhà hắn, mấy ngày trước Lưu lão đầu ở bờ sông nhặt về một người, tay chân đều đã đứt, thân thể cũng bị thiêu đến quá mức, lão đang hái thuốc cho hắn.

Biểu hiện trên mặt thôn dân kia dần trở nên phẫn nộ, mắng.

- Thế đạo chó mà, người tốt thật không có phúc báo, người tốt sống không lâu, ác nhân làm ác sống đều tiêu sái hơn so với ai khác!

Đại hán uống nước xong, vỗ bả vai hắn, an ủi.

- Thiện ác cuối cùng cũng có báo, thiên đạo luân hồi, ác nhân nhất định sẽ bị báo ứng.

Một chỗ sân nhỏ lụi bại, lão giả vừa đi vào cửa, một lão phu nhân đi ra từ bên trong, kích động nói.

- Hắn tỉnh, hắn tỉnh rồi.

Lão giả chưa kịp buông gùi thuốc trên lưng xuống, khập khiễng đi vào trong nhà đứng trước giường, trên giường một bóng người đã mở to mắt.

Da bên ngoài người hắn đang cởi trần có từng mảng lớn bị bỏng, tóc cũng bị đốt hơn phân nửa, tứ chi bị uốn nắn quỷ dị, bên trong ánh mắt còn lưu lại một tia hoảng hốt.

Lão giả lắc lư đi qua, cười nói.

- Rốt cục ngươi cũng đã tỉnh.

Trên giường, giọng người kia khàn khàn lên tiếng.

- Là ngươi cứu ta?

Lão giả gật đầu.

- A, ngày đó phát hiện ngươi tại bờ sông, nhà ngươi ở nơi nào, ta nhờ người ta mang hộ lời nhắn qua cho.

Nam tử ngẫm lại, nói.

- Ngươi giúp ta mang hộ một câu đến Tần Tướng phủ, nói Tần Dư ở chỗ này, nhớ kỹ, câu nói này, nhất định phải chính miệng ngươi nói cho Tần Tướng nghe.

Lão giả giật mình đứng yên tại chỗ, âm thanh run rẩy hỏi lại.

- Tần, Tần Dư?

Nói xong giống như nghĩ đến cái gì đó, thở sâu, nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi, ngươi chẳng lẽ là Tần tiểu công gia đang mất tích?

- Chỉ cần ngươi giúp ta làm thành chuyện này, sau này nhất định sẽ có hậu báo.

Lão giả nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi… Ngươi thật sự là Tần tiểu công gia?

Người trên giường không còn nói chuyện, hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.

- Tần Dư, Tần tiểu công gia.

Con mắt lão giả nhắm lại, quyền đầu nắm chặt, lại chậm rãi thả ra, hắn đặt gùi thuốc trên lưng xuống, quay đầu lại, nhỏ giọng nói.

- Lão bà tử, đi đóng cửa lại.

Không bao lâu, ngoài cửa, đại hán gãi đầu một cái, kinh ngạc nói.

- Giữa ban ngày, đóng cửa làm cái gì chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận