Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 608: Lý Hàn Trưởng Thành



Chương 608: Lý Hàn Trưởng Thành

- Không được dùng loại ánh mắt này nhìn ta.



Lý Dịch đang tìm kiếm tài liệu trong đầu, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt Lão Phương trừng lớn như chuông đồng, hình như đã nhìn Lý Dịch cũng phải một khắc rồi.



Từ khi biết những thứ được hắn nói là “trò chơi rách nát” lại có thể thực hiện mộng tưởng kiều thê mỹ thiếp đại gia, Lão Phương vẫn luôn duy trì tư thế này.



- Vẫn là không được……



Lý Dịch thở dài, vẫn chưa tìm được cách luyện thủy tinh không màu, phải nghĩ biện pháp loại bỏ hết các nguyên tố dư thừa, tạp chất trong đó. Hơn nữa, còn có quá nhiều bọt khí, gây mất thẩm mỹ từ đó làm chất lượng cũng gảm xuống. Cầm trong tay mang ra ngoài nói đây là Lân Ly trời ban, giá trị vạn kim, cũng không có mấy người tin……



Đổi mới, công nghệ cần thiết phả đổi mới, hơn nữa đến lúc sản xuất, không thể thiếu người tay nghề giỏi, nếu có thể là người trong nhà càng tốt, giao cho người khác không yên lòng được.



Lão Phương như cẩu đói chộ mồi cố gắng nắm chặt lấy hàng lỗi, rốt cuộc cũng cứu được trước khi nó rơi xuống đất, còn bản thân thì ngã như cẩu gặm bùn.



Từ trên mặt đất bò dậy, chưa kịp vỗ bụi đất trên quần áo, Lão Phương căm tức nhìn Lý Dịch, hỏi:



- Cô gia, người làm cái gì thế?



Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đồ vật trong tay, đây là cái gì, đây là nhà, là tiểu thiếp, là mộng tưởng. Hơn nữa mấy ngày trước mộng tưởng của hắn đã thay đổi, nhà lớn với hắn đã không còn quan trọng nữa, nếu có thể ở cung điện như cô gia, bên người có mấy chục hạ nhân hầu hạ, có cỡ nào thoải mái?



Lý Dịch nhìn hắn, dặn dò nói:



- Thứ này hiện tại còn chưa đáng giá như vậy, xâu thành chuỗi, làm trang sức, đầu tư làm đẹp một chút mới có thể thu được nhiều tiền. Nói bọn họ chăm chỉ làm, đừng lười biếng, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như thế.



- Ai dám lười biếng, ta đánh gãy chân chó của hắn!



Lão Phương cẩn thận thu hồi đồ vật trong tay, đi nhanh ra bên ngoài.



Kỳ thật mấy ngày nay người lười biếng nhất chính là hắn, nhưng mà ngay trong một khắc, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu cô gia đã tin tưởng giao việc này cho mình, thì phải tận tâm tận lực làm, không thể lười biếng, không thể chậm trễ, không thể cô phụ sự tín nhiệm và kỳ vọng của cô gia với hắn!



Tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ việc vật này không bán được giá cao, nhưng cô gia sẽ không nhàn rỗi phái hắn đi làm việc vô nghĩa. Lúc đi ra ngoài cửa, Lão Phương nhìn thấy mấy hùng hài tử nằm nhoài lên đồng đất chơi, hắn đá mông một tên gần mình nhất, nổi giận mắng:



- Ra chỗ khác chơi!



……



……



Đầu tháng hai, cây liễu bên hồ viện toán học bắt đầu nảy chồi, cây cao xanh mướt rủ xuống mặt hồ tựa như ngàn dải lụa nhỏ, nước hồ thanh triệt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài con cá bơi lội, một cơn gió nhẹ thoảng qua mặt hồ, ngồi trên đám cỏ cạnh hồ, dựa vào cây liễu, trên tay cầm một quyển 《 Ba mươi đề thi, năm mươi đề minh họa》……



Cảnh tượng đó tất nhiên là trong tưởng tượng Lý Dịch.



Hiện tại chỉ có mặt cỏ trụi lủi, mặt cỏ bên kia hồ, có mấy học sinh không làm bài tập bị trói hai tay nhảy cóc, ở phía xa hơn là đám người đang xem náo nhiệt.



Tiếng chuông học vang lên, đám người tản ra tứ phía, bước nhanh về phía phòng học.



Cơ thể tròn vo của Lý Hàn đứng bên cạnh phòng học, học sinh đi qua người hắn đều phải cung kính nói một tiếng:



- Chào tiên sinh.



Dưới cánh tay kẹp một quyển sách, chờ đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, Lý Hàn mới chậm rì rì bước vào phòng học.



So với mấy ngày trước, hiện giờ hắn có vẻ càng thêm ổn trọng cùng thành thục. Từ trước tới nay, ở trước mặt học sinh hắn luôn nghiêm túc, bất luận là ai cũng không thể ngờ được người này cùng với tên chiều hôm qua còn cười ngây ngô trong xe ngựa là một.



- Đứng dậy!



- Chào tiên sinh!



Trong phòng học lập tức truyền đến giọng nói đều răm rắp.



Quy củ Viện toán học rất nhiều, ví dụ như buổi sáng trước khi tới lớp phải tập thể dục, thứ hai học sinh tiểu học trên toàn quốc phải tập thể dục theo nhạc. Tuy rằng động tác còn khiến người khác cảm thấy xấu hổ hơn cả nhảy cóc, nhưng cái đó không hay xảy ra, lại là quy định do viện trưởng nắm quyền tuyệt đối ở đây đưa ra, tất cả mọi người không thể vi phạm.



Thể thao hoặc là nhảy cóc, đây là lựa chọn không cần suy nghĩ.



Hơn trăm tên hán tử cẩu thả nhảy ở sân thể dục đúng là hình ảnh khiến người xem cay mắt, vì vậy sau khi Lý Dịch xem một lần, sẽ không bao giờ xem lần nữa.



Lúc trước khi việc toán học chiêu sinh dám không nghĩ tới, hẳn là tìm thêm một ít nữ sinh, tuy rằng không thể nào khiến họ cùng đi học, nhưng tan học cùng nhau cũng tốt. Bằng không, hàng năm không thấy được nữ nhân, Lý Dịch rất lo lắng học sinh trong ký túc xá sẽ xảy ra bê bối, ảnh hưởng không tốt tới uy tín của hắn.



Nhưng mà, khả năng ý tưởng đó thành công cũng không lớn, tuy rằng trong khoảng thời gian gần đây nữ tử kinh đô đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn chưa tới trình độ nam nữ tử có thể cùng đọc sách trong một phòng học.



Viện toán học vừa đang xây dựng thêm trường nữ sinh Cảnh quốc, vừa xây dựng xong viện khoa học, không lâu nữa sẽ mở.



Viện khoa học khẳng định cũng sẽ không có nữ tử, khác với trường nữ sinh của trưởng công chúa. Đến lúc đó sẽ tổ chức cho học viên hai học viện tham gia giao lưu, kịp thời ngăn cản sĩ tử có ý đồ bất chính ở viện toán học.



Trong phòng học, Lý Hàn đang viết gì đó lên bảng đen.



Người hắn không đủ cao nên Lý Dịch kêu thợ mộc làm cho hắn một bậc thang cố định.



Tiểu tử này trời sinh chính là để làm toán, đặc biệt là dưới tình huống chưa dùng tới toán cao đẳng, chỉ cần gần một năm, đã đưa toán sơ đẳng lên một cảnh giới như ngày hôm nay.



Sĩ tử viện toán học kỳ thật dễ quản hơn học sinh ở thời sau rất nhiều.



Mọi người đều là người trưởng thành, hơn nữa cũng có tính tự giác vô cùng cao. Người có thể thông qua khảo thí chiêu sinh, sẽ không thiếu năng khiếu toán học, họ thiếu chính là cách tư duy và người dẫn đường. Bây giờ, các con số Ả Rập đối với họ mà nói đã có thể hiểu dễ dàng. Hiện tại chính là đang thay đổi tư duy truyền thống một cách tuần tự.



Vài vị tiến sĩ toán học được phân biệt với các khoa khác nhau, trước mắt 《đại số sơ đẳng》 cùng 《phép tính sơ đẳng》 vẫn là hai môn chủ yếu. Lý Hàn không dạy về những thứ này, theo lời của hắn là, không muốn dạy những đứa bé này những thứ đơn giản này, Hắn là tiên sinh duy nhất của học viện dạy 《 toán học ứng dụng 》.



Môn 《 toán học ứng dụng 》này đều đề cập tới các vấn đề thực tiễn. Ví như bỏ gà và thỏ vào trong lồng sắt, trong trường hợp không có quá nhiều dữ kiện, làm sao để xác định số lượng của hai loài. Lại ví như không cần leo lên nóc nhà, lợi dụng việc đo lường chiều dài bóng của Cần Chính Đạo mà tính được chiều cao của nó. Hay ví như khi hành quân đánh giặc, tướng sĩ Cảnh quốc đi 100 dặm một ngày, sau bao lâu có thể đuổi kịp binh sĩ Tề quốc với tốc độ 80 dặm một ngày……



Rất nhiều vấn đề như thế.



- Có mượn tất có nợ, mượn tiền tất bằng nhau.



Lý Hàn viết lên bảng đen mấy chữ này, tiện tay chỉ một người bên dưới:



- Vương Đán, ngươi giải thích một chút, những chữ này tiết trước ta đã giảng như thế nào?



Một thiếu niên ngồi bên dưới bất đắc dĩ đứng lên, nói:



- Thưa tiên sinh, có mượn tất có nợ, mượn tiền tất bằng nhau, đây là quy tắc mượn tiền ghi sổ cơ bản, nội dung cụ thể là……



Người thiếu niên giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình, Lý Hàn hài lòng gật đầu, nói:



- Ngươi nói rất tốt, ngồi xuống.



Hắn xoay người, nói:



- Hôm nay, chúng ta sẽ thông qua mấy ví dụ cơ bản để hiểu rõ hơn quy tắc mượn tiền ghi sổ, rốt cuộc là gì……



Lý Dịch từ cửa sổ nhìn vào, Lý Hàn đã bước lên bậc thang, tay ngắn múa may viết gì đó lên bảng đen.



Rất khó tưởng tượng, hắn chỉ hơn mười tuổi thôi, nếu cứ phát triển như vậy không lâu nữa, Lý Dịch có thể bình yên hưởng thụ quãng thời gian về hưu.



- Lớn nhanh lên nhé.



Lý Dịch nhìn bóng dáng trong phòng học, yên lặng nghĩ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận