Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 611: Thanh Tra Thần Tốc



Chương 611: Thanh Tra Thần Tốc

- Việc sổ sách phải làm phiền các vị rồi.

Hai tên ngự sử chắp tay với ba vị trẻ tuổi đối diện, vừa cười vừa nói.

Sau lưng họ, hơn mười tên cấm vệ đứng nghiêm nghị thành hàng.

Ba vị trẻ tuổi đều ăn mặc như sĩ tử, bên hông buộc quạt giấy, khí phách hăng hái, chỉ là bên hông còn lại treo một thứ vuông vức nhìn hơi cổ quái.

- Hai vị đại nhân khách khí, cái này vốn là việc chúng ta phải làm.

Thôi Tập Tân cười cười, cũng chắp tay nói.

Một tên ngự sử cười nói:

- Thời gian cấp bách, chúng ta vừa đi vừa nói.

- Mời!

Thôi Tập Tân giơ tay làm động tác mời.

Học sinh Viện toán học phụng quân mệnh thanh tra sổ sách, mười một người chia thành ba người một nhóm, vị chi bốn nhóm, lúc này nơi mà ba người Thôi Tập Tân muốn đến là một huyện ngoại ô gần kinh đô.

Tuy là chuyến đi lần này cầm đầu là hai tên ngự sử, nhưng là thân phận của ba vị này cũng không tầm thường. Hai tên ngự sử không dám làm giá, huống hồ Trung Thừa đại nhân sớm có phân phó, khi gặp học sinh Viện toán học, phải cho đủ tôn trọng.





Trần huyện là một huyện nhỏ cách kinh đô không đến năm mươi dặm, khoảng cách này không xa cũng không gần, mặc dù không giàu có như Kinh huyện nhưng dầu gì cũng là phụ cận thủ đô, người ở đây tuy không giàu có dư dả, nhưng cũng không đến nỗi nghèo khó.

Lúc này, tại huyện nha Trần huyện, Huyện Lệnh đại nhân mặc quan phục không ngừng đi đi lại lại trong nội đường, trên mặt hiện lên nôn nóng.

- Hôm nay họ phải tới đây sao?

Trong chốc lát, hắn ngẩng đầu hỏi một câu.

Một người nam nhân trung niên để ria mép hai bên miệng đi tới, nói:

- Đại nhân, căn cứ tin tức trong kinh truyền đến, lần này thanh tra sẽ bắt đầu từ mấy cái huyện ngoại ô gần kinh đô trước, Trần huyện chúng ta đứng mũi chịu sào, hôm nay chắc chắn sẽ có người đến.

Triệu huyện lệnh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:

- Mã sư gia, ngươi nói lần này rốt cuộc có ổn thỏa hay không?

Mã sư gia cười cười, nói:

- Đại nhân không cần sốt ruột, người kia là cao thủ làm sổ sách, làm việc tích thủy bất lậu, không có kẽ hở. Sổ sách nào đã qua tay hắn, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng đừng hòng điều tra ra được cái gì.

Mã sư gia nhìn hắn, hỏi:

- Đại nhân chẳng lẽ quên rồi, năm trước cũng có ngự sử đến điều tra sổ sách, ở ba ngày trong hộ phòng, sau cùng chẳng phải cũng không tra được cái gì sao?

Triệu huyện lệnh nghe vậy, rốt cuộc yên lòng, nói:

- Đúng vậy, chỉ bằng mấy cái tên ngự sử phế vật kia, muốn tra được sổ sách của chúng ta, còn kém xa!

Vừa dứt lời, có nha dịch tiến lên bẩm báo, kinh đô phế vật Ngự Sử đại nhân tới.

- Mời hai vị đại nhân vào, bản huyện chờ đợi đã lâu.

Triệu huyện lệnh nở nụ cười nghênh đón, chắp tay chào hỏi.

Tuy rằng quan giai của hắn cao hơn hai tên ngự sử này, nhưng đối phương là từ phía trên tới, hắn tự nhiên phải làm đủ lễ tiết.

Một tên ngự sử mở miệng nói:

- Lần này đến Trần huyện là phụng mệnh của bệ hạ, kiểm tra thực hư sổ sách của tất cả nha môn, mong Triệu huyện lệnh phối hợp.

- Phối hợp, đương nhiên là sẽ phối hợp.

Triệu huyện lệnh cười cười, nói:

- Mấy ngày trước, đã có Ngự Sử đại nhân đến điều tra một lần, có điều nếu là mệnh lệnh của bệ hạ, chúng ta tự nhiên phải tận chức tận trách, hai vị đại nhân, mời đi theo ta.

Trên đường dẫn hai tên ngự sử đi hộ phòng, Triệu huyện lệnh quay đầu nhìn ba người trẻ tuổi đi phía sau, nghi ngờ hỏi:

- Ba vị này là?

- Là học sinh cùng nhau đến kiểm toán.

Một tên ngự sử giải thích.

Triệu huyện lệnh gật đầu, không có hỏi gì nhiều nữa. Chẳng qua là khi hắn nhìn ba người này, thấy thế nào đều cảm thấy cổ quái, trong lòng dâng lên một tia bất an.

- Tất cả sổ sách năm ngoái đều ở nơi này.

Triệu huyện lệnh đưa họ tới hộ phòng, chỉ vào mấy quyển sách dày cộm ở trên bàn.

Hắn cười giễu trong lòng, mấy quyển sách này nhìn rất dày, muốn xem hết trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là chuyện không thể nào.

Thôi Tập Tân buông bàn tính xuống, nói:

- Làm phiền Triệu huyện lệnh chuẩn bị một ít bút mực giấy nghiên.

- Được.

Triệu huyện lệnh đáp một tiếng, nói:

- Mã sư gia, có nghe không, còn không mau đi chuẩn bị….

Bút mực giấy nghiên đều được chuẩn bị đầy đủ, dựa theo quy củ, trưởng quan một huyện là hắn cần phải tị hiềm, Triệu huyện lệnh vừa cười vừa nói:

- Các vị cứ tra chậm rãi, bản quan đi ra ngoài trước.

Lúc hắn đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy ba người trẻ tuổi kỳ quái kia đã trải rộng giấy trắng ra, bắt đầu gảy gảy những hạt châu trên thứ vuông vức kì lạ, phát ra giọng nói lách cách không dứt, sau đó cầm bút viết viết vẽ vẽ cái gì đó trên giấy. Hắn cười nửa miệng, nhanh chân đi ra đi.

Triệu huyện lệnh đi đến trong viện, nhìn thoáng qua hai hàng cấm vệ đang canh ngoài cửa, phân phó sư gia:

- Các vị đại nhân kiểm toán vất vả, sư gia, đi Xuân Hương Lâu đặt trước một cái bàn rượu ngon, khi nào đến bữa thì bảo họ đưa tới.

Trong hộ phòng, giọng nói lách cách vẫn còn tiếp tục, hai vị ngự sử liếc nhìn nhau, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đi qua nhìn xem một chút sau đó lại đi về nhấp một ngụm trà….

Lần này thật đúng là một nhiệm vụ nhẹ nhàng a….

- Hai mươi ba tháng bảy, mua sắm năm xấp giấy tuyên thành.

Thôi Tập Tân nhìn thoáng qua sổ sách trong tay, lại mở ra một quyển khác, so sánh một chút, cười giễu nói:

- Một trăm lượng.

- Năm xấp giấy tuyên thành một trăm lượng, giấy tuyên thành của nhà vị Triệu huyện lệnh này là làm từ bạc à?

Hắn nâng bút viết xuống vài dòng trên giấy, người trẻ tuổi đối diện cũng có động tĩnh, vừa cười vừa nói:

- Nơi này cũng có, vay mượn chênh lệch quá lớn, thủ pháp vụng về như thế mà còn vọng tưởng lừa bịp người khác, quá ngây thơ rồi.

Hai vị ngự sử sững sờ một chút, lập tức đặt chén trà xuống, - Kiểm tra nhanh đến vậy sao?

- Bên ta cũng tìm được hai chỗ.

Người trẻ tuổi thứ ba cũng cười nói:

- Làm việc nhanh một chút, làm sớm là có thể về sớm, đêm nay mời các ngươi tới Túy Nguyệt Lâu ăn cơm.

- Tốt nha!

Hai người cười cười, tiếng lách cách trong phòng càng thêm vang dội.



...

Triệu huyện lệnh ngồi một canh giờ ở hậu đường, tia bất an trong lòng kia không thể nào tan đi được, hắn lo lắng đi đến tiền đường, vừa mới bước ra đã thấy hai tên ngự sử và ba người trẻ tuổi đi ra hộ phòng. Hắn kinh ngạc nhìn họ sau đó lập tức cười đi tới nghênh đón.

Một canh giờ, sợ là nửa cuốn sổ cũng chưa xem xong, như vậy chẳng phải là nói, lần thanh tra sổ sách này cũng chỉ là đi quy trình mà thôi?

Xem ra là hắn phí công lo lắng, nụ cười trên mặt Triệu huyện lệnh càng tăng lên, đi tới nói:

- Các vị kiểm toán chắc hẳn cũng tra mệt mỏi, bản quan vừa mới cho người làm tiệc rượu, các vị không ngại thì ăn xong lại đi, nếu không chính là bản quan thất trách.

Một tên ngự sử lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:

- Bắt lấy hắn!

Khi Triệu huyện lệnh còn đang giật mình đứng ngây tại chỗ, hai tên cấm vệ đã đè lại bả vai hắn.

Triệu huyện lệnh lập tức la to:

- Các ngươi muốn làm cái gì!

- Làm cái gì vậy?

Tên ngự sử kia cười giễu một tiếng, vứt một tờ giấy trước mặt hắn, nói:

- Tốt cho một cái Triệu Bân, chỉ trong một năm mà bảy ngàn lượng bạc đã bị ngươi tham ô!

Triệu huyện lệnh nghe vậy, thân thể bỗng nhiên chấn động mạnh, ánh mắt quét xuống tờ giấy trên mặt đất, trên mặt biểu lộ cực độ hoảng sợ sau đó lập tức chuyển thành trắng bệch….

- Hôm nay còn phải đa tạ ba vị.

Một tên ngự sử chắp tay cảm tạ ba người Thôi Tập Tân, nói:

- Khi nào trở lại kinh đô, chúng ta chắc chắn thỉnh công vì ba vị trước mặt bệ hạ!

- Như vậy thì đa tạ hai vị đại nhân.

Thôi Tập Tân cười chắp tay, hai người đứng sau cũng lộ ra nụ cười trên mặt.

Tên Lý Dịch kia lại thật sự không có âm mưu gì, cứ như vậy mà đưa công lao cho họ, chẳng lẽ hắn ta muốn lấy lòng họ, lấy lòng Thục Vương điện hạ?



...

- Ngươi nằm mơ đi!

Lão Phương quả nhiên là điên rồi, cho rằng chỉ cần nắm được phương pháp biến cát thành lưu ly là núi vàng núi bạc lập tức ập tới, để hắn chế tạo cung điện. Nhưng hắn lại không biết vật hiếm thì mới quý, thứ này mà nhiều sẽ lập tức không đáng giá nữa, chỉ có thể thừa dịp vừa mới bắt đầu kiếm lời một khoản kếch xù....

Vô tình chọc nát mộng tưởng của lão Phương, Lý Dịch quay đầu lại thì nhìn thấy loli ngạo kiều đang ngồi ở cửa nhìn mình. Lý Dịch đi qua, nhìn nàng hỏi:

- Tại sao mấy ngày nay ngươi cứ nhìn ta mãi thế?

- Ngươi không nhìn ta thì làm sao biết ta đang nhìn ngươi?

Loli ngạo kiều liếc hắn một cái, trong miệng hừ một làn điệu dân gian, để lại cho hắn một bóng lưng khốc đến không thể khốc hơn nữa.

Lý Dịch ngơ ngẩn nhìn theo, mãi cho đến khi bóng dáng nàng ta biến mất mới chậm rãi thu tầm mắt lại.

Chẳng lẽ mười hai tuổi là ranh giới giữa loli và thiếu nữ sao?

Loli ngạo kiều vừa mới qua mười hai tuổi, cảm thấy nàng ấy thay đổi, càng ngày càng có hương vị của nữ nhân….


Bạn cần đăng nhập để bình luận