Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 734: Bắt Bọn Hắn Lại, Cắt!


Chương 734: Bắt Bọn Hắn Lại, Cắt!





----------------------

Cái gọi sơn tặc hung hãn, thật sự yếu đến mức khiến người ta thất vọng.

Đoàn người của Lý Dịch cứ tiến về phía trước, phá hủy không biết bao nhiêu ổ sơn tặc, thế mà không có ai thương vong, chết thì không cần nói tới, ngay cả một vết thương cũng không có.

Nếu như không phải nhớ thương trở về nhà, Lý Dịch thật sự muốn dừng chân ở nơi này thêm mười ngày nửa tháng, càn quét hết thảy chung quanh một lần. Rút lông nhạn bay (*) là phẩm chất tốt đẹp, thịt muỗi ít thì cũng là thịt, nếu không gặp được đồ tốt thì cũng coi như trừ hại vì dân.

(DG: Rút lông nhạn bay: dùng để nói những người tận dụng thời cơ kiếm chút lợi nhỏ.)

Lão Phương lộ ra vẻ mặt chờ mong.

- Cô gia, người lại suy nghĩ một chút, chúng ta đã đến nơi đây rồi, không làm một vố lớn thì quá đáng tiếc….

Lý Dịch nhìn hắn nói.

- Hay ta trở về trước, cho ngươi lưu lại với đám người này, chịu không?

- Đừng mà, đương nhiên ta muốn trở về cùng với cô gia.

Lão Phương lắc đầu, cho hắn ở thêm chỗ này mấy ngày thì còn được, vẫn luôn ở nơi này thì xin thứ lỗi, hắn chịu không nổi.

- Ta đi giải quyết bầu tâm sự một chút.

Hắn tung người xuống ngựa, khi chuẩn bị đi về phía trước thì bên cạnh có người đuổi theo,.

- Phương đại ca, ta cùng đi với ngươi.

Lý Dịch quay đầu lại, hỏi Dương Liễu Thanh.

- Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới có thể đến Thục Châu?

Dương Liễu Thanh trả lời.

- Còn hai ngày.

Lý Dịch tính toán, từ Thục Châu đến Kinh Đô, nếu đi ngày đêm không ngừng nghỉ giống trước đó, đi đường thủy gần nhất đại khái cần phải mất một tháng, lúc về thì sẽ chậm hơn lúc đi, hẳn một tháng rưỡi sẽ tới.

Lần này thời gian rời nhà cũng không dài mấy, gần năm tháng, nhưng cố tình lại vào đúng khi hắn không nên rời đi nhất.

Cũng may, vẫn còn kịp….

Phía sau cách Lý Dịch không xa, Từ Lão Quái ném một viên kẹo vào trong miệng, hắn giật dây cương, thoáng vượt lên đằng trước hai bước, nhìn Dương Liễu Thanh, hỏi:

- Lão gia hỏa Dương Vạn Lý thế nào rồi, vẫn còn chưa có chết chứ?

Dương Liễu Thanh liếc hắn ta một cái, nhàn nhạt nói.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không biết ai là Dương Vạn Lý.

- Lão phu tuy già nhưng vẫn có thể nhận ra Nhất Kiếm Xuyên Vân. Năm đó Dương Vạn Lý cũng sử dụng một chiêu này mới có thể bất phân thắng bại với lão phu. Nhưng mà đây đã là chuyện vài chục năm trước, lúc đó ngươi còn chưa chào đời….

Từ Lão Quái chậc lưỡi.

- Lão gia hỏa kia vì võ đạo ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng từ bỏ, còn quả quyết sẽ không truyền một chiêu này cho ngoại nhân, nếu hắn đã nói như vậy, chẳng lẽ ngươi là nữ nhi của hắn?

Nói xong Từ Lão Quái lại tự lắc đầu, phủ nhận:

- Chuyện này cũng không có khả năng, lão gia hỏa kia không thể nào có nữ nhân, hắn chỉ thích kiếm, cũng không có nữ nhân sẽ thích hắn, chẳng lẽ ngươi là đệ tử của hắn? Nhưng mà cũng không nghe nói hắn thu đệ tử….

Dương Liễu Thanh liếc hắn một cái, hỏi.

- Xin hỏi tiền bối thành gia chưa?

Sắc mặt Từ Lão Quái cứng lại, hắn nhìn nàng bất mãn nói.

- Tiểu oa nhi, ngươi nói lời này có ý gì? Lão phu không giống với tên kia, lão phu không có thành gia vì lão phu không muốn thành gia. Nhớ năm đó lão phu cũng là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, không tin ngươi đi về hỏi thử lão gia hoả Dương Vạn Lý kia xem....

Dương Liễu Thanh liếc hắn một chút, không nói gì.

Sắc mặt Từ Lão Quái trì trệ.

- Thái độ đó của ngươi là gì, đừng đi, ngươi đứng lại cho lão phu….





- Chạy đi, ta xem các ngươi còn có thể chạy tới nơi đâu!

Một nam tử có vết sẹo trên mặt, một con mắt bị che bởi miếng vải đen nhìn đám người đối diện, phất tay.

- Bắt hết bọn chúng cho ta, nhớ phải bắt sống, ta phải tra tấn tên trọc đầu này một trận ra trò mới được….

Sau lưng nam tử mặt sẹo, mấy chục bóng người chậm rãi tiến tới.

- Đại ca...

Phía đối diện, thấy những người kia ép sát tới, có người thấp giọng kêu.

Hán tử đầu trọc trầm giọng nói.

- Chỉ còn cách liều mạng, nhớ kỹ, bảo mệnh quan trọng nhất, không cần lo cho ta, có cơ hội thì chạy đi!

Nói xong, hắn nắm chặt trường đao trong tay, dẫn đầu xông tới trước.

Hai tên sơn tặc đi đầu bị hán tử đầu trọc chém té xuống đất, đồng thời lại có hai tiếng gió lao thẳng đến trước ngực hắn.

Ầm! Ầm!

Hai thanh âm nặng nề vang lên, thân thể hai tên sơn tặc kia bay ngược về sau.

Nữ tử đầu trọc cầm hai cây búa lớn trong tay đứng bên cạnh hán tử đầu trọc, lạnh lùng nói.

- Muốn động vào nam nhân của lão nương, vậy thì phải hỏi cây búa của lão nương có đáp ứng hay không!

Hơn mười sơn tặc đang muốn xông về phía trước nghe vậy không khỏi lùi về phía sau hai bước, thấy hai tên đồng bọn nằm bò dưới chân, đang ôm ngực liên tục nôn ra máu, bị sự bưu hãn của nữ tử đầu trọc dọa sợ.

Nam tử mặt sẹo ngồi trên lưng ngựa, giận dữ la to.

- Tụi bây còn đứng ngây đó làm gì, lên, một đám người mà còn sợ một ả đàn bà?

- Xông tới bắt sống bọn chúng hết cho ta, buổi tối hôm nay mở tiệc chúc mừng!

Mấy tên sơn tặc được mệnh lệnh, đè xuống sự khẩn trương trong lòng, giơ binh khí trong tay lao về phía trước.

- Giết!

- Đến đây!

- Nhiều người thì thế nào, gia gia không sợ!





Tuy bên phe đại hán đầu trọc chưa tới mười người, nhưng về mặt khí thế cũng không hề thua kém, bọn họ dũng mãnh không sợ chết tiến lên nghênh chiến.

Đại hán đầu trọc rõ ràng có chút thân thủ, sơn tặc tầm thường vừa đối mặt đã bị hắn chém văng ra ngoài. Nữ tử bưu hãn kia càng lợi hại, nàng ta vung hai cái búa trong tay mãnh liệt như hổ, linh hoạt dị thường, nếu trực tiếp đánh trúng thì sẽ lập tức nằm xuống bò không nổi, cho dù sượt qua một chút cũng cực kỳ không dễ chịu.

- Bao vây bọn chúng, mau bao vây hai tên đầu trọc kia lại!

Tên nam tử mặt sẹo ngồi trên lưng ngựa chỉ huy.

Lúc này có hai đội sơn tặc ước chừng hơn mười người tụ lại cùng một chỗ bao vây hai người, những người còn lại thì vây chung quanh nhóm người còn lại của phe đầu trọc.

Rốt cuộc, song quyền khó địch tứ thủ, tuy hai phu thê đầu trọc thân thủ có tốt hơn một chút nhưng bị bao vây bởi địch nhân có số lượng gấp mấy lần, cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, khó có thể phá vây.

Nhìn thấy mấy vị huynh đệ của mình đều bị chế phục, khóe mắt đại hán đầu trọc như muốn nứt ra, khi hắn cố sức lao ra thì bị một người chém vào đùi, lập tức quỳ rạp xuống đất.

- Đương gia!

Nữ tử bưu hãn hô to một tiếng, vung búa đẩy lùi vài người, chạy tới bảo hộ bên cạnh hắn. Nàng nắm chặt song chùy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài.

Nam tử mặt sẹo nhảy xuống ngựa, đi tới mấy tên huynh đệ đã bị trói lại của gã đầu trọc, hắn phất đao, nói.

- Ngươi có ngon thì vung búa lên đi, ngươi vung một lần thì ta sẽ chém bọn chúng một đao, không biết mấy người này có thể kiên trì được bao nhiêu đao?

Sắc mặt nữ tử bưu hãn rốt cục biến đổi, nàng cúi đầu nhìn nam tử đầu trọc, sau đó ném hai cái búa xuống mặt đất.

Mấy tên sơn tặc chung quanh thấy vậy, lập tức đặt binh khí trên cổ nàng.

Nam tử đầu trọc cúi đầu xuống, trầm giọng nói.

- Thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.

Nữ tử bưu hãn kia trừng hắn một cái.

- Sắp chết hết rồi, bây giờ nói mấy thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?

Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn tên nam tử mặt sẹo kia, lạnh lùng nói.

- Muốn giết thì cứ giết, cho một cái thống khoái đi, đừng mẹ nó nói nhảm!

- Cho các ngươi một cái thống khoái?

Nam tử mặt sẹo liếc nàng một mắt, nói:

- Tưởng bở.….

- Người đâu, trước trói bọn chúng lại cho ta!





Hai bóng người xuyên qua trong rừng rậm, một người có vóc dáng gầy gò quay đầu hỏi:

- Phương đại ca, rốt cuộc ngươi luyện như thế nào mới có được khí lực như vậy? Quá dọa người….

Lão Phương vỗ vỗ bả vai hắn.

- Ngươi vẫn quên chuyện này đi, với thân thể của ngươi, e rằng chịu đựng không nổi.

Lão Phương nhớ tới đoạn thời gian đẩy ngựa gỗ xoay tròn, hiện tại vẫn còn cảm thấy hai cái đùi phát run.

Thanh niên kia nhìn hắn, cười rạng rỡ.

- Nói một chút cũng được mà.

- Ta đây là trời sinh, ngươi có luyện thêm cũng vô dụng.

Lão Phương lắc đầu.

- Nhưng mà nếu ngươi muốn luyện cho thân thể rắn chắc thêm chút thì cũng không phải không có biện pháp. Sau khi trở về, công viên giải trí trong Câu Lan cũng sắp xây xong rồi, đến lúc đó ngươi nhớ tới tìm ta!

Thanh niên vội gật đầu.

- Cám ơn Phương đại ca!

Lão Phương gật đầu.

- Đi tới trước thêm một chút nữa đi, ta nín muốn chết rồi!

Hai người xuyên qua một chỗ rừng cây, đứng trên một sườn núi thấp, cởi quần ra, nhắm mắt lại, sau đó phía dưới nhanh chóng truyền đến hai tiếng róc rách.

Chờ đến khi giải quyết xong xong thì cả hai mới mở mắt, sau đó không khỏi sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Ngay phía dưới sườn núi, có mấy người bị trói chặt, quỳ trên mặt đất, lúc này đang nhìn hai người lão Phương đến xuất thần.

Cúi đầu nhìn tiếp, trước mấy người này còn có mấy chục người khác đang đứng, mỗi người đều nhìn rất hung thần ác sát, vừa thấy đã biết là bọn sơn tặc trong núi.

Cả người lão Phương không khỏi run run, hắn kéo quần lên, nhìn phía dưới nói:

- Ta chỉ đi tiểu một chút, các ngươi cứ tiếp tục.

Nam tử mặt sẹo vuốt khuôn mặt ướt nhẹp của mình, nghiến răng nghiến lợi quát.

- Bắt bọn hắn lại, cắt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận