Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 825: Lần Nữa Dao Động


Chương 825: Lần Nữa Dao Động





----------------------

- Hoàng hậu?

Lý Minh Châu nghe vậy đầu tiên khẽ giật mình, tạm thời không theo kịp ý nghĩ của hắn, sau đó mới hiểu được, lần nữa liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Ta ngược lại thật ra cảm thấy, vị trí Thường tổng quản càng thích hợp với ngươi hơn một chút.

Đồ không biết xấu hổ, lúc này mới làm Hoàng Đế bao lâu, việc khác không học, đế vương máu lạnh vô tình ngược lại học còn nhanh hơn so với ai khác.

Cũng không nhìn một chút những ngày qua, là ai lo lắng hết lòng sau lưng nàng, dốc hết tâm huyết, một nắng hai sương, thức khuya dậy sớm, hoàng hậu không phong cho thì thôi, vì muốn chiếm mình, thế mà muốn để cho mình làm thái giám?

Người khác không nói, Thường lão đầu sẽ nghĩ như thế nào, cực khổ cả một đời, kết quả là ngay cả tổng quản cũng không làm được, đế vương vô tình, đế vương vô tình a…

Ngạo kiều la lỵ từ phía trước chạy tới, liên tục hỏi.

- Tiên sinh tiên sinh, hoàng hậu nương nương làm sao?

- Hoàng hậu nương nương không sao cả…

Lý Dịch lắc đầu, hỏi.

- Bên kia không phải còn chưa tan học à, ngươi chạy thế nào tới đây?

- Tiết học trên lớp hôm nay, ta sớm đã học được, nhìn thấy tiên sinh cùng hoàng tỷ ở chỗ này, thì chạy tới.

Ngạo kiều la lỵ nhìn Lý Dịch, con ngươi đảo quanh, hỏi.

- Tiên sinh, lúc nào tỷ tỷ sinh tiểu hài tử?

- Tỷ tỷ?

Lý Dịch nhìn Lý Minh Châu.

- Ai nha, không phải hoàng tỷ…

Ngạo kiều la lỵ lung lay cánh tay hắn, nói.

- Là Như Nghi tỷ tỷ á!

Lý Dịch xoa bóp mặt nàng.

- Phải gọi sư mẫu.

Ngạo kiều la lỵ quật cường nhô miệng, nói.

- Cũng là Như Nghi tỷ tỷ.

- Tùy ngươi, tùy ngươi…

Lý Dịch khoát khoát tay, nói.

- Còn chưa đến hai tháng nữa, ngươi hỏi cái này làm gì?

- Cũng tùy tiện hỏi một chút…

Ngạo kiều la lỵ ngẩng đầu tính toán, sau đó cười hì hì nói.

- Tiên sinh tiếp tục nói chuyện với hoàng tỷ đi, ta đi chơi…

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Giao tình bằng hữu, càng làm rất nhiều việc sau lưng cho nàng nàng, kết quả là hoàng hậu cũng không phong, còn có cái gì để nói, Lý Dịch ngồi xuống mặt cỏ, nói.

- Chờ một chút, ta cũng đi.

- Tốt tốt…

Ngạo kiều la lỵ nắm tay Lý Dịch, hỏi.

- Phụ hoàng nói chúng ta hôm nay sẽ ăn đồ nướng trong Phù Dung viên, có phải thật hay không?

Tâm tư nữ hài tử thật khó đoán, mấy ngày trước còn mặc váy xoè màu trắng, mềm mại, rụt rè nhẹ nhàng, ngày hôm nay lại khôi phục bản tính, Lý Dịch thở dài, gật đầu.

- Đúng vậy, chỉ là đến xế chiều mới được ăn, chúng ta đi trước câu cá, chờ một lúc trực tiếp nướng đến ăn.

- Ta đi lấy cần câu!

Ngạo kiều la lỵ hưng phấn gật đầu, nhanh chóng chạy về một hướng.

Làm công chúa ác bá nhất trong hoàng cung, phòng trống của Viện Toán Học tự nhiên có một căn phòng không tệ bị nàng đoạt, tuy bình thường không thể ở nhưng dùng để bỏ đồ vật lại rất thuận tiện.

Từ sau khi bệ hạ không quan tâm triều chính để trưởng công chúa đại diện triều chính, đại bộ phận quan viên trong triều rất khó nhìn thấy Hoàng Đế bệ hạ cả ngày tu thân dưỡng tính trong Phù Dung viên.

Bất quá, tuy tạm thời không lên triều cũng không có nghĩa Thiên Tử thật không quan tâm quốc sự, một ít trọng thần trong triều cách mỗi mấy ngày sẽ đi vào Phù Dung viên tấu sự, nếu gặp được sự kiện trọng đại, cũng cần báo cáo trước mặt.

Một chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy tới, đứng trước cửa Phù Dung viên, Tằng Sĩ Xuân xuống xe, hướng về phía trước mấy bước, chắp tay một cái với cấm vệ trước cửa, nói.

- Hộ Bộ Thị Lang Tằng Sĩ Xuân đặc biệt báo cáo với bệ hạ tình huống lũ lụt hai châu và chi phí triều đình cứu tế thiên tai, còn mời thông báo…

Cấm vệ kia ôm một cái quyền, nói.

- Bệ hạ đang bận, Tằng đại nhân trước tiến vào chờ một lát.

Tằng Sĩ Xuân được cấm vệ đưa đến một chỗ bên trong vườn, giương mắt nhìn thấy một người phía trước liền giật mình, sau đó chắp tay chào.

- Trần đại nhân hôm nay cũng ở đây.

- Tằng thị lang và Cấp Sự Trung ở chỗ này chờ một lát, ta đi thông báo bệ hạ.

Cấm vệ nói một câu, xoay người bước nhanh rời đi.

Tằng Sĩ Xuân đi qua.

- Hôm nay đến phiên Trần đại nhân tấu sự?

Trần Trùng liếc hắn một chút.

- Ngươi làm sao lại tới đây, chẳng lẽ Hộ Bộ phát sinh đại sự?

- Chỉ báo cáo chi phí thiên tai mà thôi…

Hai người đang trò chuyện trong tiểu hoa viên, một bên khác, Lý Dịch đang sắp xếp xong giá nướng, quay đầu nhìn, hỏi.

- Bệ hạ, ngài đã làm cá tốt chưa, nếu như chưa, làm phiền nhanh một chút, một hồi ướp gia vị nữa, cần tốn một khoảng thời gian đó?

Lão hoàng đế hôm nay không biết lấy hào hứng từ đâu, nhất định phải để tự mình giết cá, kết quả bận rộn nửa ngày, còn không có bắt được con cá ngạo kiều la lỵ câu được thả trong vạc.

Thời gian trì hoãn không nổi, sớm biết như thế đã bảo cô bé vừa rồi thả cá vào vạc nhỏ bên cạnh.

- Nhớ năm đó, trẫm cũng tự thân ra trận giết địch, nghĩ không ra hôm nay, vậy mà, vậy mà không làm gì được chỉ là một con cá…

Cảnh Đế thở hổn hển, nằm trên xích đu, nói.

- Thường Đức, ngươi đến!

Vừa dứt lời, Thường Đức đã bấm tay thành trảo, hắn chỉ cảm thấy trước mặt thoắt một cái, con cá kia đã xuất hiện trong tay lão ta.

Cảnh Đế có chút hâm mộ nói.

- Lão gia hỏa ngươi ngược lại càng già càng lợi hại…

Một tên cấm vệ tiến lên bẩm báo.

- Khởi bẩm bệ hạ, Trần Cấp Sự Trung và Hộ Bộ Tằng thị lang đang chờ ở bên ngoài…

- Để bọn hắn vào đi.

Cảnh Đế khoát khoát tay, giống như nghĩ đến cái gì, lại bổ sung một câu.

- Thường Đức, ngươi tự mình dẫn bọn họ tới đây.

Chờ đến khi Thường Đức rời đi, hắn nhìn hai bên một chút, Lý Dịch đang xử lý vỉ nướng, Vĩnh Ninh ở bên cạnh đưa gạch thêm ngói, một bên khác, Thọ Ninh đang chỉ huy Tấn Vương xiên thịt và rau củ vào que trúc, tạm thời không có người chú ý tới bên này.

Hắn lặng yên không một tiếng động leo xuống xích đu, đi đến cạnh bàn đá một bên khác, cầm bầu rượu lên, cẩn thận rót một ly, vừa mới đưa đến miệng, một tiếng quát to như sấm sét bỗng nhiên nổ vang bên tai.

- Không được!

Nội tâm Cảnh Đế run lên, chén rượu trong tay kém chút rơi xuống, Lý Dịch trừng to mắt đi tới, túm lấy chén rượu từ trong tay hắn.

Cảnh Đế liếc hắn một cái, giải thích.

- Đây là rượu nho.

- Rượu nho cũng là rượu.

- Trẫm chỉ uống một ngụm nhỏ…

Lý Dịch chém đinh chặt sắt.

- Bệ hạ ngài… Thân thể của mình, chính mình còn không biết ư, dù chỉ là một chén rượu cũng có thể khiến bệnh tình tái phát…

- Một ngụm nhỏ, thật là một ngụm nhỏ thôi, trẫm đã hơn một năm không có nếm qua rượu rồi.

- Một ngụm cũng không được!

Lý Dịch hướng về phía sau vẫy tay, hô.

- Thọ Ninh, mau tới đây, cất rượu này ra xa một chút…

Ngạo kiều la lỵ biết phụ hoàng không thể uống rượu, bởi vậy dù Cảnh Đế dùng ánh mắt kiểu gì nhìn nàng, nàng đều ôm thật chặt bầu rượu không buông tay.

Đã không có hi vọng gì đột phá từ phía con gái, Cảnh Đế nhìn Lý Dịch, cả giận nói.

- Trường An Huyện Hầu Lý Dịch, trẫm mệnh lệnh ngươi, đưa chén rượu nho kia cho ta!

Lý Dịch nhìn hắn, nhàn nhạt nói.

- Nếu bệ hạ cứ thế này cũng đừng trách thần kháng chỉ bất tuân.

Hai người bốn mắt trừng nhau, ai cũng không lùi, phía xa xa, Tằng Sĩ Xuân và Trần Trùng kinh ngạc đứng tại chỗ, không dám thở mạnh.

- Thôi thôi, không uống thì không uống, loại rượu nào mà trẫm chưa từng uống qua, không phải phải chỉ là một chén rượu nho à, trẫm còn không thèm…

Sau một lát, Cảnh Đế lưu luyến nhìn bình rượu nho bị Thọ Ninh ôm vào trong ngực một chút, nằm lại trên xích đu, chỉ chỉ Trần Trùng cùng Tằng Sĩ Xuân đang đứng xa xa.

- Hai người các ngươi, qua đây nói chuyện…

Tằng Sĩ Xuân dùng ánh mắt còn lại liếc Lý Dịch đang bận rộn ở bên kia một chút, đi tới, khom người nói.

- Bệ hạ, đây là chi phí Hộ Bộ chỉnh lý lần cứu tế thiên tai này, mời người xem qua…

Thời điểm Tằng Sĩ Xuân mở miệng, Trần Trùng yên tĩnh đứng ở một bên, hơi hơi quay đầu, nhìn qua hướng kia một chút.

Một màn vừa rồi vẫn như cũ dừng trong đầu hắn, giờ phút này, một loại suy nghĩ nào đó trong lòng hắn lần nữa bắt đầu phát sinh dao động.


Bạn cần đăng nhập để bình luận