Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 757: Số Lớn Cái Gì?


Chương 757: Số Lớn Cái Gì?





----------------------

Hạ nhân Lý gia dọn từng xe lễ vật đưa vào nhà kho, Lý Dịch đứng trong sân, nghĩ cách kiếm tiền mới.

Luôn luôn mất tích cũng không phải chuyện nên làm, một lần hai lần thì còn tốt, nhưng người khác cũng không phải đồ ngốc, số lần càng nhiều, nói không chừng sẽ hoài nghi hắn lừa dối lấy lễ vật. Nếu thật sự làm vậy, danh dự hắn thật vất vả tạo dựng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Cẩn thận ngẫm lại một chút, lúc trước bái đường thành thân với Như Nghi, khi đó hắn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, thậm chí còn không nhớ rõ đã phát sinh chuyện gì.

Đây chính là lần thành thân đầu tiên trong đời hắn, thật sự quá mức qua loa, sau này cần phải tìm cơ hội làm lại một cái hôn lễ chính thức, nhất định phải thật oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa, mời hoàng gia tới, Vương gia cũng phải mời, Kinh Đô nhà ai có tiền thì mời nhà đó, còn về Lý Hiên…còn phải xem tên đó đưa tới bao nhiêu lễ vật.

Cứ tính toán như thế, sau này cơ hội thu lễ vẫn còn rất nhiều….

Mà hình như sinh nhật của hắn cũng sắp đến rồi thì phải, hai năm trước đều cùng Như Nghi và mọi người tổ chức tại nhà, năm nay có nên xử lý một chút không?

Ừ, chuyện này đáng giá để cân nhắc nha.

- Cô gia, căn phòng kia chứa không đủ.

Lão Phương đi tới kinh ngạc thông báo. Hôm nay cũng không phải ngày hội gì, thế mà dòng người tặng lễ đã gần như dài tới bên ngoài thôn.

- Lại dọn ra thêm một gian đi.

Lý Dịch phất tay, khi chuẩn bị đi ra nhìn xem tình hình thì lại nhìn thấy một người khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

- Gặp qua Lý Hầu Tước.

Lại lần nữa nhìn thấy Lý Dịch, thái độ của Vệ thị lang đã thả rất thấp.

Người khác tặng lễ cũng không sao, nhưng mà vị Lễ Bộ Vệ Thị Lang này lại là người bên phe của Thục Vương, có quan hệ không nhỏ với Trần gia, tại sao ngay lúc này lại tới? Chẳng lẽ bị nhân cách và mị lực của hắn hấp dẫn, muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa?

Vệ thị lang trừng Vệ Lương Tuấn một cái, cả giận nói.

- Nghịch tử, còn không mau nhận lỗi với Lý Hầu Tước!

Một bên mặt của Vệ Lương Tuấn vẫn còn sưng vù, hắn run rẩy lên tiếng.

- Lý Hầu Tước, đều do ta có mắt như mù, va chạm ngài, mong ngài đại nhân không chấp tiểu nhân….

Tuy hai người tuổi tác xấp xỉ nhau nhưng hiện tại có cho Vệ Lương Tuấn gan lớn bằng trời, hắn cũng không dám coi đối phương là người cùng địa vị với mình.

Vệ Quý cười nói.

- Hầu Gia, đêm qua chúng ta đã đưa bạc bồi thường y phục tới nhà vị cô nương kia rồi.

Hôm qua sau khi đi ra khỏi Trần gia, một tia hy vọng trong lòng của hắn cuối cùng theo đó dập tắt.

Tuy chỉ vừa mới được điều nhiệm tới Kinh Đô không lâu nhưng hắn đã sớm nghe thấy thủ đoạn giết người không đổ máu của vị Lý Hầu Tước này.

Nếu bị người này để mắt tới thì cho dù phía sau hắn có Trần gia cũng đừng hòng có được một kết cục tốt.

Lý Dịch cười cười, nói.

- Vệ đại nhân thật thủ tín….

Vệ Quý liên tục gật đầu.

- Việc nên làm, việc nên làm….

Thấy hai cha con còn đứng mãi ở chỗ này, Lý Dịch thử hỏi.

- Vệ đại nhân có muốn vào trong uống ly trà không?

Ý của câu này đương nhiên không phải muốn mời bọn hắn vào uống trà, lý giải chuẩn xác hẳn là… Tại sao các ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi vào trong uống chén trà?

Vệ Quý mèo già hóa cáo, bản lĩnh xem mặt đoán ý thượng đẳng, tự nhiên có thể hiểu rõ ý của Lý Dịch.

- Lý Hầu Tước bận bịu, chúng ta xin phép về trước.

- Đại nhân, ngài đã trở về….

Một thanh niên từ bên ngoài tiến vào, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhìn Lý Dịch, sau đó hắn lại quay đầu nhìn một chút, nghi hoặc hỏi.

- Đại nhân, người kia chính là Lễ Bộ Thị Lang Vệ Quý?

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai Lưu Nhất Thủ, cười nói.

- Đã là thị lang một bộ rồi, đừng cứ mãi gọi ta là đại nhân, đại nhân mãi như vậy chứ.

Lưu Nhất Thủ cười cười, không có đáp ứng cũng không phản bác.

Có vài thói quen, không phải trong thời gian ngắn thì có thể bỏ được, huống hồ hắn cũng không có dự định từ bỏ.

- Vệ Quý không phải người của Trần gia?

Trên mặt Lưu Nhất Thủ hiện ra một tia nghi hoặc.

- Tại sao hắn lại tới nơi này?

Vệ Quý vỗ vỗ mông đi rồi, Lý Dịch mới biết được hôm nay tên này đi tay không, chỉ dẫn nhi tử theo, đến nhà chào hỏi không mang lễ vật…thật không có lễ phép!

- Không biết nữa….

Nghe Lưu Nhất Thủ hỏi, Lý Dịch lắc đầu.

- Nghe nói Vệ thị lang bỏ ra một vạn lượng bạc mua một bộ y phục, thật rất xa xỉ. Một thị lang nho nhỏ như hắn, bổng lộc cả một đời cộng lại cũng không có nhiều như vậy, không biết số tiền kia từ đâu mà tới. Sau này ngươi phải lưu ý hơn một chút, tiếp tục thói quen mục nát này không được….

Địa vị của Lưu Nhất Thủ trong Mật Điệp Tư không thấp, Mật Điệp Tư chính là một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu các quan lại, có tác dụng giám sát và cảnh cáo chúng quan viên, đả kích hủ bại cũng là một trong chức trách của bọn họ.

Lưu Nhất Thủ kinh ngạc, sau đó gật đầu.

- Thuộc hạ nhớ kỹ.

Lý Dịch vốn tính toán hôm nay sớm ra ngoài nhìn xem tòa nhà đặt mua, sau lại đi dò xét cửa hàng, Câu Lan một chút. Nhưng mà hiện tại nhìn về phía bên ngoài, sợ rằng kế hoạch này tạm thời phải mắc cạn, đành phải chờ xem tình huống buổi chiều như thế nào rồi mới tính tiếp được.

- Nghe nói hôm qua ở tửu lầu, ngươi lại cho Tần Dư một cái bạt tai? Thật sự giải hận, đáng tiếc ta không có mặt tại hiện trường…...

Lý Hiên cất bước đi vào, biểu hiện trên mặt cực kỳ tiếc nuối.

Với tính cách của hắn, xem náo nhiệt không ngại chuyện nháo lớn, ngay cả Thục Vương mà hắn còn có thể tiến lên đạp hai cước, thậm chí lúc trước hắn từng đập qua Tần Dư một trận, Tần tiểu công gia tạo nghiệt gì không biết, tục ngữ nói ác giả ác báo, loại người yêu thích đoạt lão bà của người ta, ra cửa không phải bị tát bạt tai cũng bị đánh trọng thương, đây chính là báo ứng…..

Sau khi thành lập Viện Khoa Học, Lý Hiên đã biến thành khoa học cuồng nhân chân chính, thế tử phi thì ở trong cung, bình thường hắn cũng không gặp được, chỉ có thể phát tiết tất cả tinh lực trên phương diện nghiên cứu.

Lý Hiên không phải đến một mình, anh vợ của hắn cũng đi theo sau. Vương Vĩnh tiến lên phía trước, áy náy xin lỗi Lý Dịch.

- Thật sự xin lỗi, việc hôm qua ta đã trừng phạt Vương Nhạc, mong rằng Lý huynh không để trong lòng.

- Ai lại làm thế, tiểu hài tử không nghe lời, treo lên đánh một hồi là tốt rồi.

Lý Dịch không phải người thích mang thù, hắn khoát khoát tay, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý.

- Đi vào trong rồi nói tiếp.

Vương Vĩnh tới, hẳn có việc liên quan tới việc hợp tác cần trao đổi. Cả hai là bạn bè tốt về phương diện thương nghiệp, cho nên thái độ tự nhiên phải tốt hơn.

Châm trà xong, Vương Vĩnh chỉ nhấp một ngụm rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề, hắn kể tỉ mỉ những việc có quan hệ tới sinh ý lưu ly mấy tháng nay cho Lý Dịch nghe.

Mấy tháng trước, khi khi Lý Dịch rời khỏi Kinh Đô cũng đúng là ngày mà hội bán hàng lưu ly từ thiện của Vương gia kết thúc.

Số lượng lưu ly bán ra kia đã được kế hoạch tỉ mỉ, vừa có thể bảo đảm nhu cầu cho những kẻ có tiền ở Kinh Đô, lại không đến mức giống như hàng lề đường đâu đâu cũng có, dẫn đến giá cả bị giảm mạnh.

Trong những ngày đó, triều đình, Vương gia và Lý gia đã kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Lúc sau, vì có thể bảo đảm lợi nhuận liên tục, chung quanh Kinh Đô, ngoại trừ Vương gia ngẫu nhiên còn có chút ít đồ lưu ly chảy ra, đã không tiếp tục tiến hành bán lưu ly số lượng lớn.

Từng đợt thương nhân ngoại bang đi ra Kinh Đô, khắp nơi trên Cảnh Quốc đều lưu lại dấu chân của bọn họ, sau đó bọn họ lại đi ra Cảnh Quốc, đi khắp thế giới, đem ánh sáng lưu ly chiếu rọi đến những địa phương xa hơn….

- Thôi gia không biết thông qua con đường gì, bọn họ hiện tại cũng đang góp nhặt một số lượng lớn lưu ly.

Vương Vĩnh nhíu mày.

- Tuy hiện tại bọn họ tạm thời còn chưa thả ra, nhưng ta nghe nói mấy ngày nữa thì Thôi gia sẽ tổ chức một hội thưởng giám lưu ly tại Kinh Đô, đây cũng không phải một tin tức tốt đối với chúng ta.

Lý Dịch đương nhiên biết Thôi gia được đến lưu ly thông qua con đường gì, hắn vẫn đang thời khắc chú ý tới tin tức bên Thôi gia.

Chẳng qua, hắn thật không biết Thôi gia còn muốn tổ chức một hội giám thưởng lưu ly, xem ra cho dù hắn có hệ thống tình báo thì trong thời gian ngắn cũng còn kém chút so với những đại tộc trăm năm.

Kỳ thật, Thôi gia có không ít sinh ý trên danh nghĩa của mình, các phương diện cũng rất phổ biến. Những cọc sinh ý như nước hoa và rượu mạnh, Lý gia gần như lũng đoạn tuyệt đối, nhưng các phương diện về trang phục hoặc hàng dệt kim lại không có bí mật gì đáng nói, dẫn đến có rất nhiều người làm hàng nhái theo. Thôi gia chính là đám làm hàng nhái lớn nhất, cho dù chất lượng và danh tiếng bọn họ xưa đâu bằng nay, nhưng ít hay nhiều cũng sẽ ảnh hưởng sinh ý của nhà mình.

Ngày hôm qua Tằng đại cô nương còn phàn nàn với hắn, mấy tên rắp tâm bất lương làm hàng giả kém chất lượng kia, hết thảy đều dùng vật liệu thấp kém, rẻ tiền, khách hàng đánh giá cực kém, làm cho cả giới trang phục cũng chịu ảnh hưởng….

Xem ra, những ngày hắn không ở kinh đô, Thôi gia nhảy nhót rất vui vẻ.

- Hội giám thưởng Lưu ly?

Lý Dịch cười cười, lẩm bẩm.

- Xem ra đã tới lúc thả ra số lớn thương nhân ngoại bang rồi….

Trên mặt Vương Vĩnh hiện ra vẻ nghi hoặc, nhìn Lý Dịch hỏi.

- Số lớn cái gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận