Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 929: Ngươi Phạm Tội!




Chương 929: Ngươi Phạm Tội!





----------------------

Cái thế giới này không giống với tương lai. Ở chỗ này mấy năm, Lý Dịch cũng dần hiểu rõ một số đạo lý.

Đối với một vài người, ngươi giảng đạo lý cho hắn, hắn giở trò lưu manh với ngươi, ngươi giảng pháp luật cho hắn, hắn giở trò lưu manh với ngươi, ngươi giở trò lưu manh với hắn, hắn càng lưu manh hơn ngươi.

Đối phó với loại lưu manh này, dứt khoát đừng nói đạo lý hay pháp luật gì, trực tiếp lật bàn là lựa chọn tốt nhất.

Tựa như đánh cờ với loli ngạo kiều, ai thua ai thắng, người nào chiếm ưu thế, người nào ở thế yếu, thực cũng không quan trọng. Chỉ cần cuối cùng nàng ra chiêu cực sát Hao Thiên Khuyển vũ trụ siêu cấp vô địch, hoặc tuyển thủ dự thi trực tiếp hóa thành trọng tài chỉ định chính mình thắng, trò chơi này liền không có cách nào chơi nữa.

Giống như nhau, chịu ảnh hưởng bởi loli ngạo kiều, Lý Dịch cũng không muốn tiếp tục chơi cùng Thôi gia nữa.

Vẫn trực tiếp lật bàn đi, có lão lưu manh như Từ Lão ở đây, xem ai so với ai lưu manh hơn?

- Tiên sinh, canh được chưa?

Loli ngạo kiều ngồi trong sân, trông mòn con mắt.

Lý Dịch thu hồi suy nghĩ, xốc cái nắp của nồi đất lên, cầm lấy cái muỗng nếm thử, quay đầu lại nói:

- Xong rồi xong rồi…





Liễu Minh.

Hơn mười người cung kính đứng trên một miếng đất trống, nhìn về phía lão già lôi thôi phía trước, mặt lộ vẻ kích động, khom người nói.

- Tùy tiền bối sai khiến!

Lão già lôi thôi quay đầu ra hiệu một phen, sớm có người phát từng tờ giấy lên tay bọn họ.

Hắn trầm mặt, lạnh lùng nói.

- Tất cả nhìn cho kĩ, buổi tối hôm nay, những tên các ngươi nhìn thấy này, một người cũng không thể thiếu!

- Tuân mệnh!

Mọi người cùng nhau khom người, thanh âm vang vọng giáo trường.

Tần phủ.

Hạ nhân Tần gia nhìn bóng người uống say khướt đi vào trong phủ, ánh mắt quét mắt một vòng thì dời đi, bộ dáng này của ngũ gia, bọn họ sớm đã thành thói quen.

Chỉ kỳ quái là, ngày bình thường bên cạnh hắn luôn có một hán tử dìu lấy, ngày hôm nay lại một thân một mình trở về.

Tần Ngạn từ trong sảnh đi ra, trong lòng buồn bực khó nén.

Tần Dư đã biến mất gần một tháng, trong một tháng này, một chút tin tức cũng không có truyền về. Trong Kinh Đô, người hắn có thể nghĩ đến đều hỏi qua hết rồi, đều như nhau không có một chút tin tức. Đến lúc này, trong lòng của hắn, rốt cục sinh ra một tia dự cảm không ổn.

Cái này không giống tính cách của tên nghịch tử kia, cũng thật sự không phù hợp lẽ thường, hắn tựa như hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này vậy. Không chỉ có Tần gia tìm không thấy hắn, ngay cả quan phủ cùng Mật Điệp Tư cũng không tìm thấy.

Hắn tuy không quá hiểu nhi tử của mình, nhưng mà hết sức rõ ràng, chắc chắn không có bản lãnh trốn đến mức Mật Điệp Tư cũng không tìm thấy.

Trong lòng của hắn vốn phiền muộn, lúc nhìn thấy bóng người say khướt đi tới, tự nhiên càng thêm phiền lòng.

- Ngươi lại đi uống rượu rồi, ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, còn có chút dạng người nào hay không?

Tần gia ngũ gia ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn hắn, nói.

- Đại ca, ta thực sự không thích huynh nói ta như vậy.

Tần Ngạn trợn to mắt, đây là lần thứ nhất trong mấy năm gần đây hắn nhìn thấy vị ngũ đệ này mạnh miệng, hắn chỉ hắn, khó tin nói.

- Ngươi soi gương xem, nhìn bộ dáng của ngươi, ta đều là vì mặt mũi của Tần gia, ngươi, ngươi còn dám mạnh miệng?

- Mặt mũi?

Tần gia ngũ gia cười trào phúng, nói.

- Đừng lừa mình dối người, Tần gia làm sao còn mặt mũi nào, mặt mũi Tần gia không phải bị ta đánh mất hết, mà bị mấy người các ngươi.

Trên mặt Tần Ngạn lộ ra vẻ tức giận, chỉ hắn nói.

- Buổi tối ngươi đã uống bao nhiêu rượu rồi, hỗn trướng, hỗn trướng, loại lời nói này ngươi cũng nói được, ngươi có còn chút quy củ nào hay không?

Tần Hòa nghiêm túc nhìn hắn, lắc đầu, nói.

- Quy củ, đừng ngây thơ nữa, quy củ, cũng chỉ dùng để phá bỏ, cùng lắm lão tử lật bàn không chơi nữa.

Hắn thì thào một câu, lại nói.

- Còn nữa, ta cũng không thích huynh mắng ta là hỗn trướng.

Ầm!

Thân thể Tần Ngạn bay ngược vào trong phòng, đụng ngã vài cái bàn.

Tần Hòa đưa tay xoa xoa trán, lẩm bẩm.

- Thật có chút say rồi, ngay cả chân tay đều không quản được. Ngô Nhị, còn không đỡ ngũ gia một cái, Ngô Nhị...

Nói như thế hai câu, mới hơi giật mình gật đầu.

- Há, không có Ngô Nhị nữa rồi.

- Đến đây, đến đây.

Một bóng người cường tráng từ phía sau chạy tới, đỡ lấy thân thể hắn lung lay sắp đổ, lại nhìn hạ nhân Tần gia bên cạnh, cả giận nói.

- Mấy người đều là người chết à, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi đỡ đại lão gia.



Kinh Đô là nơi giàu có nhất Cảnh Quốc, cũng là nơi quan viên quyền quý tụ tập đông nhất.

Trong cùng một tòa thành trì, có bách tính nghèo khổ ăn bữa trước lo bữa sau, vì sinh kế mà phát sầu cũng có quan lại quyền quý ban ngày thịt cá, ban đêm thịt “Gà”.

Một Nam một Bắc hai khu vực, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Nam Khu Kinh Đô, trong một phủ đệ xa hoa.

Toàn thân trung niên mập mạp trần trụi, vừa leo xuống từ trên người tiểu thiếp thứ bảy mới cưới từ mấy ngày trước, lau mồ hôi trên trán, trong lúc lơ đãng liếc một chút. Mồ hôi vừa mới lau xuống liền lại xuất hiện.

nhưng lần này là mồ hôi lạnh.

Thân thể của hắn co giật, nhìn bóng người ngồi bên cạnh bàn trong nội đường, toàn thân đều bao phủ trong áo choàng, run giọng nói.

- Ngươi... Các ngươi... Các ngươi là ai?

- Xong việc rồi?

Một thanh âm kinh ngạc từ phía dưới áo choàng truyền tới.

- Có chút nhanh, thận không tốt ư?

Lời vừa dứt, hai thân ảnh chậm rãi đi tới. Trong đó ánh mắt của một bóng người, liếc thân thể trần truồng trên giường vài lần.

Một người khác bên cạnh ho nhẹ nhắc nhở một tiếng.

- Chú ý kỷ luật.

Người kia lập tức thu tầm mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mũi chân vẩy một cái, chăn rơi xuống đất liền bay lên giường, đắp lên trên người nữ tử kia.

Nữ tử sớm đã bị dọa đến hoa dung thất sắc, tên trung niên mập mạp kia lại cố giả bộ điềm tĩnh, chỉ hai người hỏi.

- Ngươi… Các ngươi là ai, muốn làm gì, các ngươi biết ta là ai không?

Một người phất tay, nói.

- Hàn Đại Nguyên, ngươi phạm tội rồi, theo chúng ta một chuyến đi.

- Hàn Đại Nguyên?

Trung niên mập mạp kinh ngạc, nói:

- Ta, ta không phải Hàn Đại Nguyên

Người kia nhất thời sửng sốt, hỏi.

- Nơi này không phải Hàn phủ sao?

Trung niên mập mạp khúm núm nói.

- Là Hàn phủ, nhưng Hàn Đại Nguyên các ngươi nói, ở sát vách Hàn phủ

Mộ trong hai người móc ra một bức họa từ trong ngực, sau khi nhìn kỹ một chút, thấp giọng mắng.

- Mẹ nó, đi nhầm

Hắn trợn mắt nhìn người bên cạnh một chút, lại nhìn tên trung niên mập mạp kia, nói:

- Thật xin lỗi, nhận lầm người, có chút quấy rầy, các ngươi tiếp tục, tiếp tục…

Hai người đi ra bên ngoài cửa, lúc đóng cửa lại, một người trong đó quay đầu lại, nhỏ giọng nói:

- Ngày bình thường ăn nhiều rau hẹ một chút, có chỗ tốt…

- Bắt...

Lời trong miệng trung niên mập mạp còn chưa nói xong, cổ bỗng nhiên đau xót, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.

Nữ tử kia muốn há miệng kinh hô, mắt tối sầm lại giống nhau, mất ý thức.

Không bao lâu, trạch viện sát vách, một người đàn ông tuổi trung niên núp ở chân giường, hoảng sợ nhìn hai người trong phòng, run giọng nói.

- Ngươi, các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?

Trong phòng một bóng đen trầm giọng hỏi:

- Ngươi là Hàn Tam Nguyên?

Người trung niên trong lòng buông lỏng, lắc đầu nói.

- Không, không, các ngươi nhận lầm người rồi, ta là Hàn Đại Nguyên…

- Vậy không sai rồi.

Một người đi lên trước, nhẹ nhàng điểm một cái giữa cổ hắn, trung niên hoảng sợ phát hiện thân thể của hắn đã không cách nào động đậy.

Bóng người giấu bên trong áo choàng lạnh lùng nói.

- Hàn Đại Nguyên, ngươi phạm tội, theo chúng ta một chuyến đi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận