Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 702: Có Phải Đêm Đó Hay Không?




Chương 702: Có Phải Đêm Đó Hay Không?




----------------------

- Nói chuyện với bọn hắn thế nào?

Lý Dịch đứng trước cửa phòng, hỏi Lâm Uyển Như.

- Đã thảo luận tốt.

Lâm Uyển Như gật đầu, nhìn hắn.

- Hôm nay bọn họ sẽ đưa hàng hóa tới, nói là sau này nếu như bọn họ lại đến Tề Quốc, cũng sẽ tìm Lâm gia hợp tác.

Trên mặt nàng vẫn có một tia nghi hoặc, hợp tác cùng những người thương nhân nước ngoài này, cái giá mà Lâm gia phải trả quá nhỏ, gần như chuyện làm ăn kiếm bộn tiền mà không lỗ.

Nhưng làm ăn vốn sẽ phải mạo hiểm gánh chịu một số rủi ro, mà làm gì có chuyện được lời mà không lỗ, sau khi trải qua việc ngoài ý muốn cùng kinh hỉ ban đầu, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ về một vài việc sâu sắc hơn.

Những thương nhân nước ngoài này thực sự có thể giải quyết được khó khăn của Lâm gia, nếu như có thể cùng bọn hắn đạt được hợp tác lâu dài thì có thể hoàn toàn thoát khỏi Bạch gia, Mã gia và Từ gia, mà đối phương đưa ra giá cả rẻ tiền, sẽ khiến cho lợi nhuận của Lâm gia càng thêm lớn, toàn bộ mọi thứ, đều có lợi đối với Lâm gia.

Nhưng dưới gầm trời này thật sự sẽ có người vô tư không công đem bạc đến đưa cho mình?

Càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy, những người kia hẳn có ý đồ gì đó, bọn họ nhường ra lợi nhuận càng lớn, mưu đồ cũng lại càng lớn, cũng làm cho trong trong lòng nàng càng không vững.

Nhưng mà, vừa rồi sau khi trao đổi qua cùng những người thương nhân nước ngoài, đối với cái ý nghĩ này, trong lòng nàng lại bắt đầu phát hiện ra có gì đó không đúng.

Tất cả các hiệp ước có liên quan đến hợp tác đều vô cùng rõ ràng, sau khi nàng xem xong từng câu từng chữ, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.

Những thương nhân nước ngoài này có khả năng thật sự rất thiếu tiền, cho nên mới xử lý những hàng hóa kia với giá thấp, nói như thế, vị chưởng quầy của cửa hàng lưu ly mang theo thê muội bỏ trốn kia ngược lại trong lúc vô tình đã giúp Lâm gia một đại ân.

Nghĩ như vậy, cảm giác chán ghét trong lòng đối với hắn, lại giảm đi một chút.

Giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Cửa hàng châu báu ở Phong Châu thành mặc dù không nhiều, nhưng cũng có mấy nhà, tại sao bọn họ hết lần này tới lần khác tìm đến Lâm gia?

- Những hàng hóa này cũng không phải của ta, làm sao mà ta biết được tại sao bọn họ lại hết lần này tới lần khác chọn trúng Lâm gia…

- Cũng có thể bởi vì những người thương nhân nước ngoài đó gặp sắc nên nảy lòng tham, làm ăn là làm ăn, Lâm cô nương cũng phải cẩn thận đó, dù sao cũng phải nhớ kỹ đề phòng những tên chỉ thích làm loạn kia…

Lý Dịch liếc nhìn nàng một cái, nói thêm.

- Gần đây an ninh trật tự trong Phong Châu thành hình như không tốt lắm, hai ngày nay thường xuyên nhìn thấy quan binh ở bên ngoài bắt người, tóm lại, Lâm cô nương phải cẩn thận.

- Đó là ngự sử đến từ kinh sư đang điều tra những quan tham lam tham ô, mấy ngày nay náo ra động tĩnh thật còn lớn hơn một chút, nghe nói bọn họ có dùng đến một loại phương pháp hay, có thể trong thời gian cực kỳ ngắn, tra ra, tra ra…

Lâm Uyển Như nói đến đây thì không nói được nữa, nàng liếc nhìn Lý Dịch một chút, trên mặt hiện ra một loại biểu cảm hoảng hốt kỳ quái.

Lý Dịch sững sờ một chút, sau đó gật gật đầu.

- Điều tra những tên quan tham lam cũng tốt, những tên quan tham lam này, chỉ biết vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, không cho bách tính trải qua ngày tốt, từ sớm đã nên điều tra bọn họ…

Lâm Uyển Như kinh ngạc nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Có phải đêm đó hay không…

- Ai ai ai, cái gì mà đêm nay với đêm đó, phận con gái nói chuyện cũng phải chú ý một chút, bị người ta nghe được không tốt đâu, cũng không biết cô đang nói cái gì…

Lý Dịch khoát tay, quay người rời đi.

- Phải trở về nấu cơm rồi, Lâm cô nương hẹn gặp lại.

Lâm Uyển Như đứng nguyên tại chỗ, lật qua sổ sách trên bàn, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, mê mang, đủ loại tâm tình lẫn lộn đan vào cùng một chỗ, cuối cùng lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nơi đó đã không còn bất kỳ bóng người nào.

Nên đến thì dù sao cũng sẽ đến, ai cũng trốn không thoát.

Có thể tất cả việc này đều do ông trời đã định trước.

Lý Dịch nhẹ nhàng ngân nga một điệu hát dân gian, đi vào trong sân, theo thói quen ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Ở trên lầu khách sạn kia có một căn phòng mở cửa sổ ra, lão đầu họ Từ sẽ tạm thời ở lại nơi này.

Lý Dịch đã gặp qua mấy vị Tông Sư, bao gồm cả Như Nghi, Thường lão đầu, đạo cô kia, Nhị Thúc Công không biết có tính không, còn có cả vị “Từ Lão Quái” đang ở trên lầu kia.

Luôn cho rằng Tông Sư nên có bộ dáng tiên phong đạo cốt, phất tay một cái cường địch hôi phi yên diệt, lại vung phất ống tay áo, tiêu sái rời đi, không mang đi một áng mây màu…

Tông Sư coi đại bạch thỏ ăn như cơm, vẫn lần đầu tiên gặp.

Liễu nhị tiểu thư thường xuyên hoạt động trong sân một chút, thật ra bây giờ nàng cùng người bình thường không hề khác gì nhau, hơn nữa mười mấy người bình thường cũng chắc chắn không phải đối thủ của nàng.

Theo hắn phỏng đoán bây giờ còn có thể thật tốt đứng ở chỗ này một đoạn thời gian, khoảng cách Liễu nhị tiểu thư hoàn toàn khôi phục còn cần phải qua một đoạn thời gian nữa.

Lý Dịch đi vào nhà bếp, bưng ra một chén thuốc, đi đến trước bàn đá, quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư nói.

- Trước tiên bỏ kiếm xuống, nên uống thuốc rồi.





- Uống!

- Ta kính Từ chưởng quầy một chén.

- Ha ha, Bạch công tử khách khí rồi.

Trong một gian phòng trang nhã ở tửu lâu nội thành, Bạch Ngọc giơ ly rượu lên, nhìn hai vị nam tử đối diện, cười nói.

- Mã chưởng quỹ, Từ chưởng quỹ, ta mời các ngươi một chén, chuyện lần này, đa tạ hai vị.

- Khách khí, khách khí.

Một vị nam tử để râu ngắn trên cằm cười cười, nói.

- Ba nhà chúng ta như thể chân tay mới có thể đi tới một bước này ngày hôm nay, chút chuyện nhỏ, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Một người khác bên cạnh tiếp lời nói.

- Huống hồ, nếu như Bạch hiền chất nắm chắc Lâm gia trong tay, đối với chúng ta cũng là một chuyện tốt.

Râu ngắn nam tử ngẫm lại, nói:

- Sợ rằng sợ Lâm gia ăn thua đủ cùng chúng ta, vậy thì phiền phức.

- Lâm gia hẳn sẽ không làm chuyện không có lý trí, toàn bộ Phong Châu, trừ ba nhà chúng ta, bọn họ căn bản không thể nào nhập hàng, nếu như thật sự cùng chúng ta cùng chết, tổn thất bên bọn họ còn lớn hơn.

- Vậy nhưng chưa hẳn, bây giờ Lâm cô nương nắm toàn quyền trong tay, tất cả các công việc có liên quan trên phương diện làm ăn của Lâm gia đều do nàng làm chủ, tính tình của nàng không phải các ngươi không biết, thủ đoạn cũng nhiều, không phải không có khả năng ăn thua đủ cùng chúng ta.

Bạch Ngọc hắng giọng.

- Hai vị yên tâm, việc này do ta đưa ra, đương nhiên sẽ không để hai vị chịu thiệt, không có nguồn cung cấp, Lâm gia chèo chống không được bao lâu, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, xem như đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, nguồn cung cấp từ hai nhà, Bạch gia ta cũng có thể chịu được.

- Như thế rất tốt…

Hai người nhao nhao cười gật đầu, bưng chén rượu lên, nói:

- Uống rượu, uống rượu…

Cửa phòng bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, một tên tiểu nhị ăn mặc kiểu nam tử đi tới, nói vài lời bên tai vị nam tử râu ngắn, râu ngắn nam tử đặt chén rượu xuống, hỏi.

- Thật chứ?

Chạy vặt mãnh liệt gật đầu.

- Bây giờ người đang chờ trước cửa hàng.

Ánh mắt râu ngắn nam tử giật giật mấy cái, đứng lên, đối với Bạch Ngọc cùng một vị khác nam tử chắp tay một cái, cười nói.

- Từ huynh, Bạch hiền chất, bên trong cửa hàng bỗng nhiên xảy ra một số chuyện, Mã mỗ trước tiên xin lỗi không tiếp được.

- Không sao.

Bạch Ngọc gật đầu.

Nhìn hắn vội vàng rời đi, nam tử họ Từ cùng Bạch Ngọc liếc nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ nghi hoặc.

Nam tử họ Từ liếc hắn một cái, hỏi:

- Đi xem một chút không?

- Đi.

Bạch Ngọc gật đầu nói.

Mã gia lấy nghề bán ngọc mà sống, có mấy cửa hàng, không tính là thương nhân một phương, nhưng cũng được xưng tụng nhà giàu có, cũng có chút danh tiếng ở nội thành Phong Châu.

Lúc này, Mã chưởng quỹ vội vàng bước vào cửa hàng, vừa vào cửa thì không kịp chờ đợi hỏi:

- Nguyên liệu lưu ly ở đâu?

Trong cửa hàng, mấy tên nam tử quần áo quái dị đứng ở đó, một vị bên trong đang nói lời kỳ quái với tiểu nhị của cửa hàng, một bên dùng thủ thế khoa tay.

Trên đường phố, Bạch Ngọc cùng tên nam tử họ Từ nhanh chong bước tới bên này.




Bạn cần đăng nhập để bình luận