Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1161: Thiên Hạ Cộng Chủ!




Chương 1161: Thiên Hạ Cộng Chủ!

Trong mấy chục năm trở lại đây, Tề Quốc cùng Cảnh Quốc xung đột lớn nhỏ không ngừng, xưng là địch nhân vốn cũng không đủ.

Xác thực mà nói là Cảnh Quốc luôn bị Tế Quốc đè đánh.

Loại tình huống này tại mấy năm gần đây lại đảo ngược, trải qua mấy chục cuộc chiến tranh to nhỏ, Tề Quốc bị Cảnh Quốc trèo lên dạy làm người.

Cừu hận giữa hai quốc gia đã cắm rễ sâu trong tâm lý của người dân mỗi quốc gia.

Hiện tại Cảnh Quốc đứng trước một cơ hội, Lý Dịch chỉ dẫn động chút suy nghĩ thì có thể triệt để đặt vững cục thể tương lai của hai nước, thậm chí có thể cho Tề Quốc biến mất hoàn toàn trong lịch sử.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn không làm ra lựa chọn này.

Lâm Dũng cùng Tú Nhi thu dọn đồ đạc, bọn họ lập tức sẽ rời khỏi nơi này đi về Như Ý Thành.

Lý Dịch ngồi ở trong sân, một bóng người đi đến phía sau hắn, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói.

-Cảm ơn.

Lý Dịch nắm hai cánh tay nàng từ phía trước nói.

-Còn nói cảm ơn gì, Triệu Di giúp đỡ Lâm gia lâu như vậy, chuyện lần này coi như trả lại cho hắn một cái nhân tình.

-Nhân tình lần này của Lý huynh đưa quá lớn, lớn đến mức Triệu Di có chút không chịu đựng nổi.

Một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

-Lâm cô nương.

Triệu Di đi tới, đầu tiên thi lễ với Lâm Uyển Như.

Lần thi lễ này của hắn cực kỳ cung kính, đoan đoan chính chính, không có chỗ nào dám bắt bẻ.

Nhưng chính bởi vì vậy nên một cử động kia mới càng thêm vô lễ.

Hắn là tam hoàng tử Tề Quốc, bây giờ còn là hoàng đế cao quý của Tề Quốc, thiên tử hành lễ với thần giân, lễ chế không hợp, chính là thất lễ.

Mấy người bên cạnh hắn thấy thế, sắc mặt đều thay đổi.

Chỉ có Tiền Tài Thần cùng một vị hòa thượng lông mày trắng mặt không đổi sắc.

Bọn họ biết tam hoàng tử hành là lễ như thế nào, cũng biết vị cô nương đối diện hắn chịu được.

Bởi vì nếu không phải nàng, tam hoàng tử ngay cả cơ hội đứng ở chỗ này hành lễ đều không có.

- Gặp qua tam hoàng tử.

Lâm Uyển Nhu kẽ thi lễ với Triệu Di, lại nhìn Lý Dịch, quay người trở về phòng.

Lý Dịch hơi đưa tay, ra hiệu hắn ngồi xuống nói:

-Mấy năm này đa tạ ngươi đã chiếu cố tới Uyển Như.

Triệu Di nhịn không được cười nói.

-Ta cũng chỉ căn dặn người khác mấy câu, tiện tay làm một ít chuyện, Lý huynh tạ lễ cũng không tránh khỏi quá lớn, nhân tình này, chỉ sợ Triệu Di cả một đời đều trả lại không nổi.

Lý Dịch khoát khoát tay nói.

-Ta cũng là tiện tay mà thôi, người giúp ta chiếu cố Uyển Như, ta tặng Triệu Tranh cho ngươi, chúng ta hòa nhau, nên cũng đừng nói cái gì thua thiệt cùng hoàn lại.

Sau lưng Triệu Di, trên mặt mấy người vô cùng kinh ngạc.

Phá mười lăm vạn đại quân vây thành của thái tử, giải quyết được tình thế nguy hiểm nhất của tam hoàng tử, chắp tay đưa tiễn đến kinh sư, cái này cũng gọi tiện tay?

Khiến tam hoàng tử bỏ xuống một mảnh loạn cục ở kinh đô, trong thời gian ngắn nhất chạy đến gặp mặt, đến tột cùng là người như thế

nào?

Triệu Di nhìn hắn hỏi.

-Khi nào Lý huynh đi?

Lý Dịch gật đầu nói:

-Ngày hôm nay liền rời đi.

Triệu Di thở dài, trong giọng tràn đầy tiếc nuối, mở miệng.

-Chỉ tiếc chí Lý huynh không ở chỗ này, bằng không, chúng ta liên thủ, nhất định có thể hoàn thành một phen kế hoạch, mưu lược nghiệp vĩ đại.

Câu nói này của Triệu Di có chút kỳ quái, hắn là tam hoàng tử cao quý của Tề Quốc, rất nhanh trở thành hoàng đế Tề Quốc, còn có kế hoạch gì, mưu lược nghiệp vĩ đại cần hai người bọn họ để hoàn thành?

Lý Dịch nhìn hắn hỏi:

-Đại nghiệp gì?

Triệu Di suy nghĩ một lát nhìn hắn nói:

-Thiên hạ cộng chủ.

Thiên hạ cộng chủ, chính như mặt chữ ý tứ.

Triệu Di không muốn làm hoàng đế Tề Quốc, hoặc nói, hắn không nghĩ tới chỉ làm hoàng đế Tề Quốc, hắn chỉ muốn làm hoàng đế Cảnh Quốc, Võ Quốc, Triệu Quốc, hắn muốn làm chủ toàn bộ thiên hạ.

Lý Dịch nhìn hắn đột nhiên hỏi.

-Ta có phải đã làm một chuyện ngu xuẩn hay không?

Triệu Di gật gật đầu.

-Có thể xem là như vậy.

Lý Dịch ngẫm lại, rút ra Thu Thủy đặt trên cổ Triệu Di hỏi:

-Ta bây giờ hối hận vẫn còn kịp chứ?

- Lớn mật!

- Dừng tay!

- Buông điện hạ ra.

Mấy người đứng sau lưng Triệu Di đồng thời biến sắc, nghiêm nghị nói.

Triệu Di mặt không đổi sắc, nhìn Lý Dịch, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói.

-Thiên hạ cộng chủ, khó bao nhiêu, trong nội tâm của ta thậm chí không có nửa thành nắm chắc, nhưng ta biết, Lý huynh có.

Hắn biểu lộ không thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt nói.

-Ta chỉ hi vọng một ngày kia có thể thấy cảnh thiên hạ cộng chủ, người nào làm hoàng đế không quan trọng, nếu Lý huynh làm được nhất định phải đến trước một phần của Triệu Di nói cho ta biết cũng không uổng công chúng ta đã từng quen biết.

Một tên quan viên phía sau vội nói.

-Điện hạ!

Lý Dịch nhìn Triệu Di, trên mặt không hề có chút vẻ sợ hãi, nói chuyện tử vong, cũng giống như nói một việc bình thường không thể bình thường hơn.

Lý Dịch lắc đầu rút Thu Thủy lại nói.

-Tính toán, nàng vừa mới lau qua thanh kiếm này, làm bẩn nàng sẽ đánh ta, không có lời.

Trên cái thế giới này luôn có một số người rất kỳ lạ.

Có người thích tìm đường chết, một ngày không tìm đường chết thì toàn thân không thoải mái.

Có người thích công chúa, càng ưa thích tự tay đến đỡ công chúa trở thành nữ hoàng.

Còn có người thích thu thập Tông Sư, hận không thể thu thập toàn bộ Tông Sư trên thế giới lại cùng một chỗ.

Lõa khống, ngự tỷ khống, Công chúa khống, nữ vương khống, nữ hoàng khống, Tông Sư khống, ngay cả những đặc thù này đều có, so với mộng thiên hạ cộng chủ của Triệu Di cũng không tính là cái gì.

Lý Dịch ngẫm lại nhìn hắn đề nghị.

-Nếu không người đi đánh Cảnh Quốc trước đi, Cảnh Quốc gần, rất thuận tiện.

-Đánh không lại.

Triệu Di ăn ngay nói thật.

Lý Dịch lắc đầu, có chút thất vọng nói:

-Thế mà người còn muốn làm thiên hạ cộng chủ, gặp phải ngăn trở nho nhỏ phía trước đã lùi bước, là nam nhân phải vượt khó tiến lên.

Triệu Di bất đắc dĩ nói.

- Thật sự đánh không lại.

Lý Dịch ngẫm lại nói.

-Vậy suy nghĩ Võ Quốc đi, Võ Quốc đang loạn, dễ đánh.

Triệu Di nhìn hắn hỏi.

-Võ Quốc có thiên phạt cùng hồng y đại pháo, không có quan hệ cùng Lý huynh sao?

Lý Dịch lắc đầu:

-Không có.

Thái độ Triệu Di vô cùng kiên quyết:

-Không đánh.

Trong lòng Lý Dịch thật vất vả mới dâng lên một chút kính nể với Triệu Di, lập tức tan thành mây khói.

Còn tưởng rằng hắn thật sự là một vị hào kiệt có hàng tại đại lược, thì ra mà một tên đại lừa đảo, miệng chỉ biết thả bom.

Giường mình nằm há lại để người khá ngủ ngáy ở trên, có người Quân Vương thiên hạ cộng chủ nào lại có thể khoan nhượng bên người có hai quốc gia cường đại hơn bọn hắn?

Trước một khắc còn luôn miệng nói thống nhất thiên hạ, sau một khắc đã biến thành con rùa đen rụt đầu... loại người không biết xấu hổ này, Lý Dịch thật có điểm thưởng thức.

- Vì ngươi không muốn - thiên hạ cộng chủ, kính ngươi một chén.

Lý Dịch rót hai chén rượu, bưng lên một chén, ra hiệu với hắn.

Triệu Di cũng bưng chén rượu lên.

-Một chén này, coi như đưa tiễn Lý huynh.

Hai người cùng nhau ngửa đầu, uống cạn rượu trong chén.

- Đi!

Lý Dịch xốc màn xe ngựa lên, tùy tiện phất tay với Triệu Di.

Triệu Di đứng ở cửa thành, đưa mắt nhìn một đoàn xe đi xa.

Cho đến khi đội xe hoàn toàn biến mất ở phía xa, hắn mới thở dài, trên mặt hiện ra nồng đậm vẻ thất vọng.

Tiền Tài Thần trầm ngâm một lát, mở miệng.

-Hắn cùng điện hạ, đến cùng cũng không phải bạn cùng đường.

Triệu Di gật gật đầu, lúc ngẩng đầu lên, vẻ thất vọng trên mặt đã biến mất, mở miệng nói:

-Chỉ hy vọng lần sau gặp lại, đao kiếm không phải chỉ thẳng.

Một người bên cạnh hắn nhịn không được nhìn Triệu Di hỏi:

-Điện hạ, người này nếu đã hữu dụng với chúng ta như vậy, vì sao không lưu hắn lại?

-Lưu lại?

Một trung niên vẫn luôn đứng sau lưng Triệu Di mở miệng nói.

-Dựa vào cái gì để lưu lại? Chỉ bằng 100 tinh nhuệ kia? Nếu hắn có ác ý với điện hạ, dù tăng thêm gấp mười lần phòng vệ cũng không làm được chuyện gì.

Hắn nhìn phía xa, trên mặt vẻ sợ hãi còn chưa biến mất, lẩm bẩm nói:

-Tông Sư trên đời này đều là nhà bọn sao.

-Điện, điện hạ.

Thứ Sử Thắng Châu run rẩy đi đến trước người tam hoàng tử, sớm đã không thể nói chuyện hoàn chỉnh.

Triệu Di liếc hắn một cái, nghĩ đến việc cuối cùng Lý Dịch trước khi đi nhờ hắn, chỉ ngôi mộ mới xây cách đó không xa nói:

-Kêu người tu sửa phương viên trăm trượng toà mộ phần kia một phen, không được phá hư một ngọn cây cọng cỏ nào trong vòng ba trượng, làm xong những chuyện này, chính mình tự đến kinh sư lĩnh tội.


Bạn cần đăng nhập để bình luận