Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 860: Muội Lớn Hơn Nàng…



Chương 860: Muội Lớn Hơn Nàng…





----------------------

- Tằng đại nhân, Trần phu nhân?

Lý Dịch cầm hai phong thư, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, nếu Trần tam tiểu thư có chuyện, ngày thường gặp mặt ở chỗ này nói thẳng là được, làm gì quanh co lòng vòng, thần thần bí bí, làm loại việc làm lén lút này, đây giống như phong cách của Trần Cấp Sự Trung.

Tằng Sĩ Xuân viết cái gì cho hắn, mà phải thông qua Túy Mặc giao cho mình?

Lý Dịch mở lá thư của Tằng Sĩ Xuân ra trước, bên trong chỉ có một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết tám chữ lớn.

- Thôi gia muốn động, cẩn thận Trử gia.

Có ý là Thôi gia yên lặng lâu như vậy lập tức sẽ có động tác, đồng thời nói hắn đề phòng Trử gia, Trử gia, Trử gia, nghe có chút quen thuộc, chẳng lẽ động tác lần này của Thôi gia có quan hệ gì với Trử gia?

Cẩn thận nhìn một hồi lại thấy phía dưới tờ giấy có thêm một dòng chữ.

- Đọc xong lập tức đốt.

Không vội đốt hay không đốt, Lý Dịch để lá thư này qua một bên, lại mở ra một phong khác, chữ viết trên thư xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như gà bới, khẳng định không phải Trần tam tiểu thư viết, ngược lại giống như hắn đoán.

- Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, kẻ nịnh thần loạn chính, tự giải quyết cho tốt.

Tuy Trần Cấp Sự Trung viết nhiều hơn Tằng thị lang mấy chữ, nhưng biểu đạt ý tứ lại có chút mê ly.

Huỳnh hoặc thụ tâm rõ ràng chỉ Hoàng Đế băng hà, có quan hệ gì với kẻ nịnh thần loạn chính, chẳng lẽ Trần Cấp Sự Trung cũng có nghiên cứu đối với chòm sao, có thể lật đổ kết luận tiền nhân nói mò không đáng tin cậy?

Lại nói, nữ hoàng điện hạ đương triều, trên triều đình nào có nịnh thần, ai dám loạn chính?

Lui mười ngàn bước nói, coi như thật có kẻ nịnh thần, thì nên lo lắng, cũng phải là những kẻ nịnh thần đó, có quan hệ gì với hắn, vì sao phải bảo hắn tự giải quyết cho tốt?

Ánh mắt lại dời xuống, dưới mảnh giấy cũng có mấy chữ, “Sau khi đọc lập tức đốt”.

Hai người đồng thời đưa tin cho hắn, hiển nhiên trước đó không có thảo luận gì với nhau, xem ra trên triều đình đang truyền tai nhau chuyện tình gió trăng của Tằng thị lang và Trần Cấp Sự Trung cũng không hoàn toàn vô lý, không có lửa thì sao có khói, ăn ý thế này, người bình thường không bằng.

Tằng Túy Mặc nhìn hắn, có chút lo lắng hỏi.

- Có chuyện quan trọng gì sao?

Lý Dịch lắc đầu.

- Việc nhỏ mà thôi, không cần lo lắng, tướng công nhà muội rất lợi hại đấy.

- Người nào lo lắng

Tằng Túy Mặc liếc hắn một mắt, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi.

- Huynh là tướng công của ai.

- Tốt, thời gian không còn sớm, nên trở về rồi.

Lý Dịch lắc đầu, hắn cũng không nguyện ý bức bách nàng, nhiều nhất mỗi ngày đều cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh nàng hơn, lúc gần đi, lại nhắc nhở.

- Đúng rồi, nhớ thiêu hủy hai phong thư kia.

Tằng Túy Mặc gật đầu, nhìn hắn đi ra cửa viện, lúc này mới cầm hai phong thư quay người đi tới nhà bếp.

Sau một khắc, hình bóng Lý Dịch lại xuất hiện tại trước mắt nàng,cười nói.

- Lần tiếp theo gặp mặt sẽ đến sang năm, không hôn tiễn biệt một cái sao?

Trần Trùng và Tằng Sĩ Xuân nhắc nhở, Lý Dịch đến cùng vẫn để ở trong lòng.

Thôi gia lâu như vậy vẫn luôn không có động tác, lần Triều Hội sắp tới, quan viên các nơi nhao nhao vào kinh thành, một việc nhỏ phổ thông cũng có thể tạo thành ảnh hưởng cực lớn, không thể không đề phòng.

Có thể chỉ dựa vào một Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, lại không biết bọn họ có động tác gì cụ thể, không có khả năng sớm ứng đối, nếu như có một nằm vùng đáng tin trong Thôi gia thì tốt biết bao.

Nhưng Thôi gia có động tác cũng tốt, có động tác, mới có phương pháp ứng đối, có Trần Cấp Sự Trung và Tằng thị lang, nếu như còn có thể để Thôi gia lật bàn, vậy nói rõ Thục Vương có trời cao chiếu cố, nói không chừng còn có thể nghịch thiên.

- Cô gia.

Đi đến bên cạnh xe ngựa, lão Phương lên tiếng gọi.

Lý Dịch quay lại nhìn lấy hắn.

- Chuyện gì?

- Mặt.

Lão Phương chỉ nói một chữ.

Lý Dịch đưa tay chà chà trên mặt một hồi, hỏi:

- Còn có nữa không?

Lão Phương gật đầu.

- Có thể đi.

Cảnh Hòa năm thứ ba, ngày cuối cùng, Lý Dịch ngồi trong xe ngựa, quy hoạch một chút việc lớn việc nhỏ trong năm nay.

Tiểu thiếu gia và tiểu thiếu phu nhân của hai nhà Lý gia được sinh ra xem như đại hỷ sự lớn nhất trong nhà; trải qua gian khổ, rốt cục tu thành chính quả cùng Túy Mặc, tuy cách kết quả còn cách một đoạn nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian; công chúa điện hạ chủ chính, dân tâm luôn hướng về, đại cục đã từng bước ổn định; tâm lý Vĩnh Ninh bị thương đã diệt hết, loli ngạo kiều lại thêm một tuổi, Liễu nhị tiểu thư cũng lớn lên, tính tình gần đây không ngờ lại trở nên ôn nhu, ngay cả lão Phương cũng hiểu chuyện không ít.

Hình như có thể tràn ngập chờ mong đối với tương lai sắp tới.

Giao thừa có rất nhiều tập tục cũng cực kỳ phiền phức, bắt đầu từ giữa trưa, một nhà từ trên xuống dưới đã bắt đầu bận rộn.

Bọn nha hoàn hạ nhân quét dọn sạch sẽ trọn tòa nhà, sàn nhà không nhuốm bụi trần, đến gần cây cột bên ngoài một chút thì cũng có thể soi sáng ra bóng người.

Còn về những chuyện dán câu đối, dán giấy trang trí, lồng đèn treo tường cũng không cần mượn tay người khác.

Câu đối tự tay Lý Dịch viết, bôi bột nhão, chuyển đến cái thang dán lên, Tiểu Hoàn đứng đằng xa gào to.

- Cô gia, lệch rồi, lệch rồi, qua bên trái một chút, qua phải một chút.

Giấy trang trí thì xuất ra từ Liễu nhị tiểu thư, ngày hôm nay Lý Dịch mới phát hiện hắn cho tới nay đều xem nhẹ nàng.

Một cây kéo, trong tay của nàng múa như binh khí, tốc độ nhanh đến Lý Dịch có chút thấy không rõ, rất nhanh, trên tay nàng đã xuất hiện các loại đồ án giấy trang trí, phân cho bọn nha hoàn cầm lấy đi dán.

Lâm Uyển Như không giúp đỡ được cái gì, Như Nghi đang bố trí Từ Đường, nàng đành ôm Lý Đoan phơi nắng trong sân, hiện tại tiểu gia hỏa đã rất quen thuộc hắn, chỉ có lúc đói bụng tay luôn không thành thật, ngẫu nhiên để Lý Dịch có chút đứng hình.

Rất nhiều người cùng ngồi ăn cơm tất niên buổi tối, luận bầu không khí, tự nhiên náo nhiệt hơn so với hai năm trước, về sau chính là cùng nhau làm sủi cảo đón giao thừa, đầu năm mùng một ăn sủi cảo, đây là tập tục lưu truyền đã lâu của Cảnh Quốc.

Cơm nước xong xuôi, khoảng cách rạng sáng còn rất nhiều thời gian, thân thể hai vị lão phu nhân chống đỡ không được đến lúc đó, đã sớm đi ngủ, Đoan Ngọ ngồi tại chỗ chớp mắt ngáp liên tục, cũng bị dì nhỏ dẫn đi.

Đánh mạt chược hơn nửa canh giờ, Lý Đoan bị âm thanh bên ngoài làm tỉnh lại, khóc lớn không ngừng, Như Nghi vội vàng đi ru thằng nhóc, bị nó quấn lấy không thoát thân được.

Lý Dịch thấy trên mặt Lâm Uyển Như cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, thu thập cái bàn một chút, lên tiếng.

- Lâm cô nương cũng đi ngủ đi.

Lâm Uyển Như đứng dậy cáo từ, Lý Dịch phát giác đầu vai hơi nặng, Tiểu Hoàn đã tựa lên bả vai hắn ngủ từ khi nào.

Thật vất vả ôm nàng trở về phòng, đắp kín mền, sau đó mới đóng cửa lại nhẹ nhàng đi ra, vừa rồi trong sân còn phi thường náo nhiệt, thoáng chốc đã thay đổi yên tĩnh.

Nơi xa có âm thanh của tiếng đánh bài lờ mờ truyền đến, ánh sáng lóe lên trên bầu trời, đó là pháo hoa mà những nhà giàu sang thả, thỉnh thoảng chiếu sáng cả bầu trời trên không.

Trong nội viện, trên bàn đá, hình bóng bị bầu trời ánh sáng chiếu rọi có chút mê ly, nhìn qua một hướng trên bầu trời đêm, tự rót tự uống.

- Còn chưa ngủ?

Lý Dịch đi qua, ngồi xuống đối diện nàng.

- Không ngủ được.

Liễu nhị tiểu thư đáp một câu, Lý Dịch châm cho mình một chén rượu, lúc này mới hỏi.

- Có phải không quen có nhiều người?

- Còn tốt.

Liễu nhị tiểu thư nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lại dời qua nhìn hắn.

- Có rượu không có đồ ăn.

Lý Dịch nhìn mặt bàn, lắc đầu, đứng dậy rời đi, không bao lâu, đã về tới, trên tay bưng một cái khay, bên trong sắp xếp mấy dĩa rau trộn.

Hình như tâm tình Liễu nhị tiểu thư không quá tốt, Lý Dịch đưa tới một đôi đũa.

- Một người uống rượu nhiều không có ý nghĩa, ta uống cùng muội.

- Ngươi?

Liễu nhị tiểu thư rốt cục thu tầm mắt lại, nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi có thể uống mấy chén?

- Không phải chỉ là rượu nho à, còn mấy chén, muội cũng quá coi thường ta.

Lý Dịch khinh miệt nhìn bầu rượu lưu ly trên bàn mà hắn bình thường dùng để chứa rượu nho, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Mùi vị cay độc kém chút làm nước mắt hắn chảy dài, ho sặc sụa.

Bưng lấy cuống họng khục mấy lần sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, trừng to mắt hỏi.

- Bao nhiêu độ?

- Ngươi không uống được.

Liễu nhị tiểu thư duỗi ra năm ngón tay ngọc, nói.

- Đi ngủ đi.

Đây chính là xem thường người, Lý Dịch lại rót một ly, nói.

- Không phải chỉ là rượu mạnh à, ngay cả muội ta còn không sợ, sẽ sợ nó sao?

Liễu nhị tiểu thư bưng chén rượu lên, cách bàn kính hắn một cái, uống một hơi cạn sạch.

Lý Dịch cũng uống một hơi cạn sạch.

- Khụ, khụ.

- Ta thấy ngươi vẫn ngủ đi.

- Ta, ta cho muội biết, muội không nên xem thường người khác

- Cái kia, lại đến

- Lại đến thì lại đến!

- Như Ý, muội nói xem, muội có việc gì phiền lòng?

Sau một lát, Lý Dịch ôm cổ Liễu nhị tiểu thư, ánh mắt mê ly.

- Muội muốn cái gì có cái đó, có thể có chuyện gì phiền lòng, muội nói đi, muội muốn cái gì, ta đều có thể đưa cho muội…

Liễu nhị tiểu thư cau mày, đứng lên, vịn cánh tay hắn, thản nhiên nói.

- Ngươi say, ta đưa ngươi trở về phòng.

- Ta không có say.

Lý Dịch khoát tay, nhìn nàng, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

- Muội biết không, thực ra người ta bội phục nhất chính là muội.

- Bội phục ta cái gì?

Mi đầu Liễu nhị tiểu thư hơi động, vịn hắn, từng bước một đi đến cửa phòng, thuận miệng hỏi.

- Bội phục dung mạo muội xinh đẹp, võ công lại tốt, còn trâu bò như vậy, võ lâm minh chủ, nghe qua rất uy phong, muội nói xem, muội có việc gì phiền não?

Trên mặt Lý Dịch hiện ra một tia vẻ suy tư, bỗng nhiên lại thay đổi thành giật mình.

- Ta biết, muội bởi vì đánh không lại Minh Châu

Liễu nhị tiểu thư dừng bước chân, nhăn mày.

- Ta đánh không lại nàng?

- Ai nha, không có việc gì…

Thân thể Lý Dịch lắc lư, sau khi đứng thẳng, vỗ ngực nàng, nói.

- Tuy muội đánh không lại nàng, thế nhưng muội lớn hơn nàng, muội cố luyện nhiều một chút, nhất định có thể đuổi kịp nàng, nàng thế nhưng vĩnh viễn cũng không đuổi kịp muội… Chỗ này…

Bạn cần đăng nhập để bình luận