Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1083: Vậy Thì Giết Đi


Chương 1083: Vậy Thì Giết Đi


Chương 1083: Vậy Thì Giết Đi



Khi Dương Phủ còn đang bị dọa ngốc đứng ngây người thì Thọ Ninh đã đá bay cánh tay của hán tử kia ra, vẻ hiền lành trên mặt đối phương bỗng chốc biến thành tàn nhẫn, hắn ta đột nhiên thu hồi cánh tay lại, sau đó nhanh chóng ném vật thể lóe ánh sáng xanh kia tới cẳng chân nàng.

Đương nhiên, hắn không có cơ hội này.

Bạch Tố dùng một chân đạp bay tên hán tử đó ra ngoài, chỉ một chân là hắn ta đã không thể nào bò dậy được nữa.

Cây kim có độc kẹp giữa ngón tay hắn cũng rớt xuống đất, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng màu lam.

Tên thương nhân Võ Quốc mới vừa hỏi lão giả họ Vương đường tới huyện nha kia đang với một tay vào thùng xe, nhưng hắn có làm thế nào thì cũng không thể rút ra được.

Hắn cúi đầu xuống, phát hiện có một bàn tay đang ấn cổ tay của mình, khi hắn quay đầu lại thì thấy tên cao to vạm vỡ bên cạnh người nam tử trẻ tuổi kia đang nhếch miệng nhìn mình, hắn ta cười nói.

- Ngươi định làm gì vậy?

Sau đó, trước mắt tên thương nhân kia biến thành màu đen, cần Cổ hắn truyền đến một sự đau đớn, sau đó không còn tri giác gì nữa.

Lão giả họ Vương trong nháy mắt kịp thời phản ứng lại, hắn hô to:

- Bảo hộ điện hạ!

Dương Phủ lập tức được mấy tên hộ vệ đi cùng vây quanh.

Đoàn người kia đã rút đao kiếm binh khí ra, Lý Dịch đứng tại chỗ không cử động, Bạch Tố che chở Thọ Ninh, lão Phương giống như một Con gấu chó, cơ hồ là một bàn tay một cái tát, phương thức chiến đấu của hắn bạo lực như vậy, người bình thường căn bản chịu không nổi một cái tát của hắn.

Đám người này cũng coi như có chút thân thủ, nhưng căn bản chống đỡ không được loại hình mãnh thú như lão Phương. Sức lực hắn rất lớn, tốc độ còn nhanh, căn bản không cho đối phương có thời gian phản ứng lại, vừa mới qua được mấy giây thì đã không còn ai có thể đứng đấy để nói chuyện nữa.

Từ khi trải qua cuộc huấn luyện ma quỷ của Nhị Thúc Công, đối với loại địch nhân nhân số đông đảo nhưng thực lực không mạnh này, lão Phương quả thực chính là vũ khí hủy diệt khủng bố nhất.

Lão giả họ Vương thở phào một hơi, cuống quít nói:

- Điện hạ, Tĩnh Vương điện hạ.....

- Điện hạ ở chỗ này.

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, lão giả họ Vương quay đầu lại, nhìn thấy hai hộ vệ bên người Tĩnh Vương ngã trên mặt đất, mỗi người che lấy một cái cánh tay, trên mặt lộ ra sự khiếp sợ và không thể tin được.

Hai gã hộ vệ khác thì đang gác đạo trên Cổ Tĩnh Vương, sắc mặt tên nhóc kia đã tái nhợt cực kỳ.

Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng....

Lý Dịch nhìn lão giả họ Vương, cũng có chút khó có thể tin:

- Trong các ngươi có phản đồ...

Cho dù Thọ Ninh có quan sát tinh tế đến mấy, lão Phương có dũng mãnh như thế nào, Bạch Tố có lợi hại tới đâu đi nữa thì cũng chịu thua việc hộ vệ của Dương Phủ ra phản đồ.

Lý Dịch có chút thất vọng, thủ hạ của sư điệt đều là người nào vậy? Tổng cộng không có mấy người, thế mà trong đó còn có phản đồ mà người khác xếp vào, ở thời khắc mấu chốt thọc dao nhỏ....

Sắc mặt lão giả họ Vương đại biến, hắn chỉ vào hai tên hộ vệ kia, run giọng nói:

- Ngươi, các ngươi.....

- Lần trước tại Kinh Các Lĩnh làm điện hạ chạy thoát, nếu lần này lại thất thủ, nhất định bệ hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta....

Một gã hộ vệ nhìn lão giả họ Vương, nói:

- Mau chuẩn bị cho chúng ta hai con khoái mã, sau đó đưa chúng ta bình an đến Tề Quốc, nếu không chúng ta sẽ lập tức giết Tĩnh Vương!

Khóe mắt lão giả như muốn nứt ra, hắn tức giận nói.

- Các ngươi dám!

Người kia cười lạnh nói.

- Đằng nào thì cũng phải chết, trước khi chết có thể kéo theo Tĩnh Vương, như vậy cũng rất đáng.....

Mặt Dương Phủ đã sớm tái nhợt không có chút máu, hắn hét lớn:

- Không muốn, ta không muốn chết, ta không muốn chết.....

- Thừa Tướng, mau đưa ngựa cho bọn hắn, mau đưa ngựa cho bọn hắn đi.....

Lão giả họ Vương nhìn sang Lý Dịch, Lý Dịch nhìn thoáng qua phía Dương Phủ, cây đao đang gác trên cổ hắn đã xuất hiện vết máu, chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái thì bọn họ chỉ còn mỗi một con đường là Dương Liễu Thanh tự mình tạo phản lên làm nữ đế, ngẫm lại thì chuyện này rất ... Lý Dịch vội vàng đè ép ý tưởng không đạo đức của mình xuống.

Hắn nhìn lão giả họ Vương, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lắc đầu có ý quá mức nguy hiểm, một khi không cẩn thận thì cũng chỉ còn cách để công chúa các ngươi lên làm hoàng đế, cho nên tạm thời chỉ có thể đáp ứng điều kiện của bọn hắn.

- Được, ta đáp ứng các ngươi, đừng thương tổn Tĩnh Vương!

Lão giả họ Vương cắn răng, thấp giọng đồng ý.

- Chờ một chút!

Tên hộ vệ kia nhìn thoáng qua đám người, bỗng nhiên mở miệng nói một câu.

Hắn chỉ vào Thọ Ninh, người bị Bạch Tố bảo hộ sau lưng, nói:

- Đưa nàng ta tới đây.

Nghe vậy, lão giả họ Vương khẽ giật mình, đôi mắt Lý Dịch hơi nheo lại.

Dương Phủ bị đao gác ở trên cổ, nghe vậy giống như nhìn thấy một tia hi vọng, hắn lập tức hét lớn.

- Đúng rồi, nàng ta là công chúa Cảnh Quốc, nàng ta quan trọng hơn ta nhiều, nàng ta quan trọng hơn ta nhiều, các ngươi trói nàng ta là được rồi, thả ta, thả ta đi!

Cả người lão giả họ Vương chao đảo, hắn nhìn Dương Phủ, tựa như nhìn một người xa lạ, bờ môi hắn run rẩy nhưng lại không nói được một lời gì.

Nếu không phải nhờ vị tiểu công chúa này thì hiện giờ Tĩnh Vương đã dữ nhiều lành ít, sao hắn lại có thể, sao hắn lại có thể nói những lời như vậy được chứ?

Thân thể của Vương lão giả cũng bắt đầu run rẩy, ánh mắt hắn ảm đạm, mặt xám như tro tàn.

Vừa rồi tên hộ vệ kia cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, hắn nhìn ra thiếu nữ kia có thân phận tôn quý, nhưng mà lại không nghĩ rằng nàng ta lại tôn quý đến như thế, nếu bắt được nàng ta thì hy vọng chạy thoát của bọn họ chẳng phải sẽ càng lớn sao?

Hắn lại chỉ vào Thọ Ninh lần nữa, la to:

- Đưa nàng ta tới đây, bằng không ta sẽ lập tức giết chết Tĩnh Vương, muốn chết thì cùng chết!

- Vậy thì giết đi.

Lý Dịch đi qua nắm lấy tay của Thọ Ninh, nói:

- Đi thôi, chúng ta về nhà, nếu về muộn thì cá sẽ không tươi ngon nữa....

Cũng bởi vì ngại trong phủ mua sắm cá không tươi ngon cho nên hắn mới cùng Thọ Ninh đi ra ngoài mua cá tươi, nếu như cá chết thì

còn phải tốn công đi ra ngoài mua lần nữa....

Hắn quay lại nhìn lão Phương, dặn dò.

- Đừng quên một lát sai người rửa sạch.....

Hai tên thị vệ kia nhìn Lý Dịch, vô cùng ngạc nhiên, còn có khiếp sợ.

Vậy thì giết đi...

Đây chính là Tĩnh Vương, không phải con mèo Con chó gì đó mà nói giết là giết. Nếu giết Tĩnh Vương thì công chúa bọn họ lấy lý do gì để tạo phản?

Người này, tại sao người này lại như vậy chứ!

- Ngươi muốn hại ta, ngươi muốn hại ta....

Sắc mặt Dương Phủ càng thêm tái nhợt, hắn tràn đầy tuyệt vọng hét lớn:

- Hoàng tử của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hoàng tử của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Lý Dịch thở dài, không phải than thở Dương Phủ, mà than thở chính hắn.

Hắn vốn chỉ coi Dương Phủ là một đứa nhỏ ngang bướng bị nuông chiều hỏng rồi, chỉ cần dùng chút tâm tư thì vẫn có thể làm hắn trở về chính đạo.

Nhưng sự thật rõ ràng, hắn quá ngây thơ rồi.

Ngay lúc những người này ra tay thì đám đông chung quanh cũng đã lùi ra, đứng từ xa nhìn về bên này.

- Ngươi, ngươi.....

Một gã hộ vệ chỉ vào Lý Dịch, tức giận nói:

- Ngươi đừng cho rằng ta không dám làm!

Lý Dịch phất tay ra hiệu,

- Thì ngươi cứ động thủ đi, ta đang nhìn đây.

Hai tên kia ngây người tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Phập!

Phập!

Sau đó có hai thanh âm vang lên, hai tên kia đồng thời ngã quỵ xuống đất, giữa mày mỗi người cắm một cái phi tiêu.

Dương Phủ cũng xụi lơ trên mặt đất, dưới thân truyền đến một mùi tanh tưởi.

Lý Dịch nhìn Bạch Tố còn cầm hai thanh phi tiêu trên tay, Bạch Tố cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn âm thầm thề trong lòng, lần sau sẽ không bao giờ chế giễu nàng ta ngực nhỏ nữa.

Một hồi sau, có nha dịch đi tới bắt đầu giải tán đám đông tụ lại đây.

Lão Phương chỉ vào hơn mười người ngã xuống đất kia, nói:

- Trói bọn hắn về nha môn trước đi.

Sau đó chỉ vào hai tên bị cắm phi tiêu giữa trán, nói:

- Khiêng thi thể theo.

Lúc này, lão giả họ Vương mới hoàn hồn lại, hai mắt hắn vô thần, nhìn Tĩnh Vương xụi lơ trên mặt đất, đại tiểu tiện mất khống chế. Hắn đi qua đó, chậm rãi ngồi xổm xuống, cũng không chê dơ mà bể Dương Phủ lên, đi từng bước một vào đám đông.

- Ai da....

Đám người tan đi, Lý Dịch nghe thấy một tiếng hô đau, hắn vội vàng xoay đầu nhìn Thọ Ninh, lo lắng hỏi:

- Người bị sao vậy?

Thọ Ninh nhíu mày đẹp lại, nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi ta không cẩn thận, treo chân rồi....

- Chúng ta trở về nhờ Như Nghi xem một chút.

Lý Dịch ngồi xổm xuống kiểm tra chân của Thọ Ninh, phát hiện không có trở ngại gì, chỉ hơi sưng lên, hẳn bị trật lúc xảy ra chuyện vừa rồi. Lý Dịch quay người đưa lưng về phía nàng, nói:

- Lên đi.

Sắc mặt Thọ Ninh đỏ lên, nàng ghé vào trên lưng Lý Dịch, hai tay còn quàng qua cổ hắn, đỏ mặt nói:

- Như vậy, như vậy không tốt lắm đâu....

Chưa thấy ai trẹo chân mà còn cao hứng như vậy, Lý Dịch quay đầu nhìn Thọ Ninh một cái, nàng ôm cổ của hắn, hỏi:

- Tiên sinh, ta bị treo chân, như vậy không thể lập tức hồi kinh đúng không?

- Hồi kinh cái gì mà hồi kinh, ngươi chữa khỏi vết thương trước rồi hẵng nói.

Lý Dịch quay đầu lại, tức giận nói.

Thọ Ninh ghé vào trên lưng Lý Dịch, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, chỉ cảm thấy cổ chân cũng không có đau bao nhiêu....

Lý Dịch công Thọ Ninh, sau đó nhìn sang người đi bên cạnh mình, bỗng nhiên mở miệng nói.

- Bạch cô nương...

Từ khi Lý Dịch nhìn thấy tuyệt kỹ phi tiêu của nàng ta, hắn lập tức cảm thấy làm nam nhân không thể quá keo kiệt, cần phải chủ động tìm cơ hội chữa trị quan hệ hai người một chút.

- Chuyện gì?

Bạch Tổ khoanh hai tay trước ngực, liếc Lý Dịch một cái, trong giọng nói không chứa chút tình cảm.

- Ta có mấy cái bí phương.....

Ánh mắt hắn nhìn về phía ngực nàng ta, nói:

- Có thể giúp ngươi cải thiện... Dáng người?

Bạch Tố đầu tiên ngẩn người, sau đó mới hiểu Lý Dịch đang nói tới cái gì, nàng nháy mắt đỏ mặt, tức giận nói.

- Ngươi có ý gì hả?

- Coi như ta chưa nói gì...

Lý Dịch lắc đầu, nếu chính bản thân nàng ấy không để bụng thì hắn cũng không cần lắm miệng làm gì.

Thọ Ninh ghé vào trên lưng hắn cười ngây ngô, Bạch Tổ cúi đầu, trầm mặc không nói, một hồi lâu nàng mới quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.

- Bí phương mà người nói.... Thật sự hữu dụng sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận